Lịch sử duyên pháp của một vị Phật?

VO-NHAT-BAT-NHI

Well-Known Member
Quản trị viên
Thượng toạ
Tham gia
23 Thg 8 2010
Bài viết
3,664
Điểm tương tác
715
Điểm
113
ha ha ha[smile]

A hahahahah .. câu hỏi này của MOD VNBN đang bị QUÁNG đó mà [smile]

Có người cho rằng, khi là chúng sanh thì họ luôn là loài hữu tình (động vật,người, trời, ,,, hữu tri) không bao giờ là loài vô tình (đất đá,... vô tri)? Điều đó có đúng không?
Mời bạn.

*** còn hỏi tui thì tui nói là PHẬT THUYẾT trong VI DIỆU PHÁP [smile]


ờ mà đúng hông? [smile]
Bạn không có tâm học hỏi. Vậy thôi nhé.
 
GÓP PHẦN LAN TỎA GIÁ TRỊ ĐẠO PHẬT

Ủng hộ Diễn Đàn Phật Pháp không chỉ là đóng góp vào việc duy trì sự tồn tại của Diễn Đàn Phật Pháp Online mà còn giúp cho việc gìn giữ, phát huy, lưu truyền và lan tỏa những giá trị nhân văn, nhân bản cao đẹp của đạo Phật.

Mã QR Diễn Đàn Phật Pháp

Ngân hàng Vietcombank

DUONG THANH THAI

0541 000 1985 52

Nội dung:Tên tài khoản tại diễn đàn - Donate DDPP(Ví dụ: thaidt - Donate DDPP)

VO-NHAT-BAT-NHI

Well-Known Member
Quản trị viên
Thượng toạ
Tham gia
23 Thg 8 2010
Bài viết
3,664
Điểm tương tác
715
Điểm
113
Cảm ơn đạo hữu VNBN
Để trả lời câu hỏi này, chúng ta cần hiểu rõ các từ Hán Việt sau
:
  • Chân Tâm: Chân Tâm là bản chất chân thật của tất cả chúng sinh, vốn là vô ngã, không sinh không diệt, không có hình tướng, không có tính chất, không có chủ thể, không có đối tượng. Chân Tâm là sự trống rỗng, là sự tịch diệt, là sự an nhiên tự tại.
  • Phật Tánh: Phật Tánh là khả năng giác ngộ của tất cả chúng sinh, vốn là Phật. Phật Tánh là khả năng nhận biết được bản chất vô ngã của vạn pháp, khả năng giải thoát khỏi sinh tử luân hồi.
  • Niết Bàn: Niết Bàn là trạng thái giải thoát hoàn toàn khỏi sinh tử luân hồi, đạt được khi chúng sinh chứng ngộ được bản chất của Chân Tâm và Phật Tánh. Niết Bàn là một trạng thái vĩnh hằng, bất biến, không có sinh diệt.
  • Vô Ngã: Vô Ngã là không có tự ngã, không có thực thể riêng biệt. Vô Ngã là một trong những giáo lý quan trọng nhất của Phật giáo, có ý nghĩa sâu sắc đối với sự tu tập của người Phật tử.
  • Vô minh: Mù mịt, không hiểu biết, không thấy được bản chất của vạn pháp.
  • Nghiệp: Hành động thiện ác của chúng sinh, tạo ra quả báo trong tương lai.
  • Sinh tử luân hồi: Chuỗi vòng sinh tử nối tiếp nhau, không có điểm kết thúc.
  • Hữu tình: Có tri giác, có thể cảm nhận được thế giới xung quanh.
  • Vô tình: Không có tri giác, không thể cảm nhận được thế giới xung quanh.
  • Vạn pháp: Tất cả các pháp
  • Vô ngã: Không có tự ngã
  • Thực thể: Bản chất, tính chất
  • Cố định: Không thay đổi
  • Biến đổi: Thay đổi
  • Sinh diệt: Xuất hiện và biến mất


Vậy, lịch sử duyên pháp của một vị Phật là quá trình từ mê mờ đến giác ngộ, từ chúng sinh thành Phật. Quá trình này trải qua bốn giai đoạn:
Giai đoạn 1: Vô minh (Mê mờ)
Trong giai đoạn này, Chân Tâm bị vô minh che lấp, chúng sinh không nhận ra bản chất chân thật của mình. Chúng sinh lầm tưởng mình là những thực thể riêng biệt, có sinh có diệt, có khổ có vui. Do đó, chúng sinh tạo nghiệp, luân hồi trong sinh tử.

Giai đoạn 2: Nhận thức
Khi có duyên lành, chúng sinh bắt đầu nhận thức được sự vô ngã của vạn pháp, từ đó sinh khởi tâm chán nản sinh tử luân hồi. Chúng sinh bắt đầu tìm kiếm con đường giải thoát.

Giai đoạn 3: Tu tập
Chúng sinh bắt đầu tu tập theo giáo pháp của Đức Phật, đoạn trừ vô minh, phiền não, chứng ngộ Chân Tâm. Quá trình tu tập này có thể trải qua nhiều kiếp, tùy theo căn cơ của mỗi chúng sinh.

Giai đoạn 4: Giác ngộ
Khi vô minh được đoạn trừ hoàn toàn, chúng sinh chứng ngộ Chân Tâm, trở thành Phật. Phật là bậc giác ngộ hoàn toàn, không còn luân hồi sinh tử.

Về vấn đề có người cho rằng, khi là chúng sanh thì họ luôn là loài hữu tình (động vật,người, trời, ,,, hữu tri) không bao giờ là loài vô tình (đất đá,... vô tri)?

Dưới con mắt phàm phu, một hạt cải nhỏ bé chỉ là một vật vô tri, vô tình, không có gì đặc biệt. Tuy nhiên, dưới con mắt của Phật, hạt cải lại là một biểu hiện của sự vô lượng vô biên của vũ trụ. Trong hạt cải nhỏ bé ấy, chứa đựng tất cả các pháp, tất cả các thế giới, tất cả chúng sinh.



Những kinh sách này đều khẳng định tất cả chúng sinh, dù là hữu tình hay vô tình, đều có Chân Tâm vốn là Phật.
Theo quan điểm Phật giáo, tất cả vạn pháp đều là vô ngã, không có sự phân biệt hữu tình hay vô tình. Tất cả chúng sinh đều có khả năng giác ngộ, đều có Chân Tâm vốn là Phật.

Về mặt ngôn ngữ Phật học:
Vạn pháp đều là vô ngã
, tức là không có thực thể riêng biệt, không có bản chất cố định. Tất cả chúng sinh, dù là hữu tình hay vô tình, đều là những hiện tượng sinh diệt, không có thực thể cố định.

Chân Tâm là bản chất chân thật của tất cả chúng sinh, vốn là Phật. Chân Tâm là vô ngã, không có tự ngã. Do đó, không có sự phân biệt hữu tình hay vô tình.

Bản chất của thực tại: Thực tại là vô ngã, tức là không có thực thể cố định, không có bản chất riêng biệt. Tất cả vạn pháp, từ hữu tình đến vô tình, đều là những hiện tượng sinh diệt, không có thực thể cố định.

Sự vô ngã của chúng sinh: Chúng sinh cũng là những hiện tượng sinh diệt, không có thực thể cố định. Chúng sinh không phải là những thực thể riêng biệt, có sinh có diệt, có khổ có vui.

Con đường giác ngộ: Con đường giác ngộ là con đường đoạn trừ vô minh, phiền não, chứng ngộ Chân Như. Con đường này có thể được thực hiện thông qua tu tập theo giáo pháp của Đức Phật.

Vì vậy, quan điểm cho rằng, khi là chúng sanh thì họ luôn là loài hữu tình là một quan điểm sai lầm. Tất cả chúng sinh, dù là hữu tình hay vô tình, đều có khả năng giác ngộ, đều có Chân Tâm vốn là Phật.

(1) Bổ sung và giải thích về Chân Tâm và Phật Tánh:
Chân Tâm và Phật Tánh là hai khái niệm quan trọng trong Phật giáo. Tuy nhiên, hai khái niệm này không đồng nhất.

Chân Tâm là bản chất chân thật của tất cả chúng sinh, vốn là vô ngã. Chân Tâm là không sinh không diệt, không có hình tướng, không có tính chất, không có chủ thể, không có đối tượng. Chân Tâm là sự trống rỗng, là sự tịch diệt, là sự an nhiên tự tại.

Phật Tánh là khả năng giác ngộ của tất cả chúng sinh, vốn là Phật. Phật Tánh là khả năng nhận biết được bản chất vô ngã của vạn pháp, khả năng giải thoát khỏi sinh tử luân hồi.

Hai khái niệm này có mối quan hệ mật thiết với nhau. Chân Tâm là nền tảng của Phật Tánh. Phật Tánh là biểu hiện của Chân Tâm.

Vì sao hai khái niệm Chân TâmPhật Tánh không đồng nhất:
Chân Tâm là bản chất, còn Phật Tánh là khả năng. Chân Tâm là cái vốn có, vốn sẵn, không sinh không diệt. Phật Tánh là khả năng, là tiềm năng, có thể được phát triển, tu tập.

Chân Tâm là vô ngã, còn Phật Tánh là giác ngộ. Chân Tâm là sự trống rỗng, không có tự ngã. Phật Tánh là khả năng nhận biết được bản chất vô ngã của vạn pháp, khả năng giải thoát khỏi sinh tử luân hồi.

Có thể hiểu đơn giản như sau:
Chân Tâm là cái cây, còn Phật Tánh là hoa. Cái cây là nền tảng, là điều kiện cần để hoa có thể nở ra. Hoa là biểu hiện của cái cây, là kết quả của sự phát triển của cái cây.

Chân Tâm là bản thể, còn Phật Tánh là hiện tượng. Bản thể là cái bên trong, là cái không thay đổi. Hiện tượng là cái bên ngoài, là cái luôn biến đổi.
Cám ơn Bạn Hoàng đã rất nhiệt tâm thảo luận.Bạn đã đưa ra khá nhiều khái niệm. Nhưng khái niệm chủ chốt là Chân Tâm và Phật Tánh. Khi hai khái niệm này được lĩnh hội thì những vấn đề còn lại tự động được hiểu.
VNBN chưa muốn viết luận điểm của VNBN.
Nay VNBN xin hỏi tiếp bạn:

1. Thí dụ như Phật Thích Ca Và Phật A Di Đà thì chỗ nào quy định đó là Phật Thích Ca, đó là Phật A Di Đà? Tại sao hai Phật ấy là bình đẳng với nhau không hơn không kém?

2. Trong suốt quá trình duyên pháp, mỗi khi bạn tạo nhân thì chính bạn sẽ lãnh quả báo. Tại sao như vậy? Do cái gì làm nên việc bảo tồn nhân - quả của riêng bạn?

3. Bạn nói: Phật Tánh là khả năng giác ngộ của tất cả chúng sinh, vốn là Phật. Phật Tánh là khả năng nhận biết được bản chất vô ngã của vạn pháp, khả năng giải thoát khỏi sinh tử luân hồi.

Vậy thì Phật Tánh thuộc về loài hữu tình hay loài vô tình?
Một vị A LA HÁN tuy giải thoát luân hồi sanh tử nhưng tại sao Phật chê trách rằng vẫn chưa hiểu rõ Phật Tánh?




Vậy, lịch sử duyên pháp của một vị Phật là quá trình từ mê mờ đến giác ngộ, từ chúng sinh thành Phật. Quá trình này trải qua bốn giai đoạn:
Giai đoạn 1: Vô minh (Mê mờ)
Trong giai đoạn này, Chân Tâm bị vô minh che lấp, chúng sinh không nhận ra bản chất chân thật của mình. Chúng sinh lầm tưởng mình là những thực thể riêng biệt, có sinh có diệt, có khổ có vui. Do đó, chúng sinh tạo nghiệp, luân hồi trong sinh tử.

Giai đoạn 2: Nhận thức
Khi có duyên lành, chúng sinh bắt đầu nhận thức được sự vô ngã của vạn pháp, từ đó sinh khởi tâm chán nản sinh tử luân hồi. Chúng sinh bắt đầu tìm kiếm con đường giải thoát.

Giai đoạn 3: Tu tập
Chúng sinh bắt đầu tu tập theo giáo pháp của Đức Phật, đoạn trừ vô minh, phiền não, chứng ngộ Chân Tâm. Quá trình tu tập này có thể trải qua nhiều kiếp, tùy theo căn cơ của mỗi chúng sinh.

Giai đoạn 4: Giác ngộ
Khi vô minh được đoạn trừ hoàn toàn, chúng sinh chứng ngộ Chân Tâm, trở thành Phật. Phật là bậc giác ngộ hoàn toàn, không còn luân hồi sinh tử.

Về vấn đề có người cho rằng, khi là chúng sanh thì họ luôn là loài hữu tình (động vật,người, trời, ,,, hữu tri) không bao giờ là loài vô tình (đất đá,... vô tri)?

Dưới con mắt phàm phu, một hạt cải nhỏ bé chỉ là một vật vô tri, vô tình, không có gì đặc biệt. Tuy nhiên, dưới con mắt của Phật, hạt cải lại là một biểu hiện của sự vô lượng vô biên của vũ trụ. Trong hạt cải nhỏ bé ấy, chứa đựng tất cả các pháp, tất cả các thế giới, tất cả chúng sinh.



Hiii, VNBN lại hỏi:
4. Theo như bạn nói ở giai đoạn 1. Điều này có nghĩa là khi là chúng sanh, thì vị Phật ấy luôn luôn là hữu tình, không bao giờ là vô tình chúng sanh, tức là không có giai đoạn trước khi làm hữu tình?

Như bạn nói: hữu tình, vô tình đều có Chân Tâm nhưng bạn lại nói rằng Chân Tâm lại bắt đầu duyên pháp với hữu tình, tại sao lại có sự thiên vị như thế?
 

VO-NHAT-BAT-NHI

Well-Known Member
Quản trị viên
Thượng toạ
Tham gia
23 Thg 8 2010
Bài viết
3,664
Điểm tương tác
715
Điểm
113
QN không trl đc, hì. Lót dép ngồi hóng...
Hiii, lẽ thường tình. Nhưng bạn có nó, bạn tu học không mệt mỏi sẽ lần lần trả lời được, vì chính bản thân bạn đã trãi qua quá trình đó. Chư Phật nhờ truy tìm chỗ sơ khởi vạn pháp mà thành tựu Vô Thượng Bồ Đề, sống trọn vẹn với bản tánh vốn có của mình.
Chúc bạn tinh tấn, sớm trở về bản tánh, nhập biển Như lai biến chiếu.
 

Hoàng

Registered
Phật tử
Tham gia
23 Thg 12 2023
Bài viết
133
Điểm tương tác
109
Điểm
43
Cám ơn Bạn Hoàng đã rất nhiệt tâm thảo luận.
VNBN chưa muốn viết luận điểm của VNBN.
Nay VNBN xin hỏi tiếp bạn

Tôi cũng có một thí dụ hỏi bạn về sự "KHÔNG TỒN TẠI". Bạn trả lời trước, sau đó tôi sẽ trả lời câu hỏi của bạn sau nhé.


Ở thí dụ này, "Không tồn tại" có khái niệm như sau:

Không có Vũ Trụ, không có Chúng Sanh, không có thiện, không có ác, không có thời gian, không có "KHÔNG GIAN", không có ánh sáng, không có bóng tối, Không còn Chánh Niệm, không còn Chân Tâm, không có Phật Tánh, không có Niết Bàn, không có tánh "KHÔNG", không có Giác Ngộ, không có Giải Thoát, không... vô lượng đều không.
 

VO-NHAT-BAT-NHI

Well-Known Member
Quản trị viên
Thượng toạ
Tham gia
23 Thg 8 2010
Bài viết
3,664
Điểm tương tác
715
Điểm
113
Tôi cũng có một thí dụ hỏi bạn về sự "KHÔNG TỒN TẠI". Bạn trả lời trước, sau đó tôi sẽ trả lời câu hỏi của bạn sau nhé.


Ở thí dụ này, "Không tồn tại" có khái niệm như sau:

Không có Vũ Trụ, không có Chúng Sanh, không có thiện, không có ác, không có thời gian, không có "KHÔNG GIAN", không có ánh sáng, không có bóng tối, Không còn Chánh Niệm, không còn Chân Tâm, không có Phật Tánh, không có Niết Bàn, không có tánh "KHÔNG", không có Giác Ngộ, không có Giải Thoát, không... vô lượng đều không.
Khi xưa cũng có người nói với Đạt Ma Tổ Sư như mấy cái không đó, liền bị Ngài Đạt Ma kí vô đầu đau điếng, chợt biết đó là sai lầm. Không rõ Chân Tâm, tu tập thành tựu chỉ là tạm bợ.
 

Hoàng

Registered
Phật tử
Tham gia
23 Thg 12 2023
Bài viết
133
Điểm tương tác
109
Điểm
43
Khi xưa cũng có người nói với Đạt Ma Tổ Sư như mấy cái không đó, liền bị Ngài Đạt Ma kí vô đầu đau điếng, chợt biết đó là sai lầm. Không rõ Chân Tâm, tu tập thành tựu chỉ là tạm bợ.
Đây là một câu hỏi mở, cho phép bạn trả lời đưa ra những ý kiến, suy nghĩ của mình.
 

VO-NHAT-BAT-NHI

Well-Known Member
Quản trị viên
Thượng toạ
Tham gia
23 Thg 8 2010
Bài viết
3,664
Điểm tương tác
715
Điểm
113
Đây là một câu hỏi mở, cho phép bạn trả lời đưa ra những ý kiến, suy nghĩ của mình.
VNBN đã trả lời rồi đó bạn.
Người biết Chân Tâm thì không bao giờ đưa ra khái niệm đó.
 

Hoàng

Registered
Phật tử
Tham gia
23 Thg 12 2023
Bài viết
133
Điểm tương tác
109
Điểm
43
VNBN đã trả lời rồi đó bạn.
Người biết Chân Tâm thì không bao giờ đưa ra khái niệm đó.
Vậy bạn không có câu trả lời:cool:
Câu trả lời sẽ là:
Không thể trả lời được câu hỏi này bằng ngôn ngữ thế gian
 

VO-NHAT-BAT-NHI

Well-Known Member
Quản trị viên
Thượng toạ
Tham gia
23 Thg 8 2010
Bài viết
3,664
Điểm tương tác
715
Điểm
113
Vậy bạn không có câu trả lời:cool:
Câu trả lời sẽ là:
Không thể trả lời được câu hỏi này bằng ngôn ngữ thế gian
Hiiii, câu trả lời của VNBN rất rõ ràng đó mà: người biết chân tâm không có khái niệm đó. Còn đã có khái niệm đó thì chưa rõ Chân Tâm, không rõ Chân Tâm thì dù có xuất thế gian cũng chỉ là người chưa rõ Chân Tâm, thành quả chỉ là tạm bợ, càng suy tư càng mê lầm vậy.
 

Hoàng

Registered
Phật tử
Tham gia
23 Thg 12 2023
Bài viết
133
Điểm tương tác
109
Điểm
43
Cám ơn Bạn Hoàng đã rất nhiệt tâm thảo luận.Bạn đã đưa ra khá nhiều khái niệm. Nhưng khái niệm chủ chốt là Chân Tâm và Phật Tánh. Khi hai khái niệm này được lĩnh hội thì những vấn đề còn lại tự động được hiểu.
VNBN chưa muốn viết luận điểm của VNBN.
Nay VNBN xin hỏi tiếp bạn:

1. Thí dụ như Phật Thích Ca Và Phật A Di Đà thì chỗ nào quy định đó là Phật Thích Ca, đó là Phật A Di Đà? Tại sao hai Phật ấy là bình đẳng với nhau không hơn không kém?


2. Trong suốt quá trình duyên pháp, mỗi khi bạn tạo nhân thì chính bạn sẽ lãnh quả báo. Tại sao như vậy? Do cái gì làm nên việc bảo tồn nhân - quả của riêng bạn?

3. Bạn nói: Phật Tánh là khả năng giác ngộ của tất cả chúng sinh, vốn là Phật. Phật Tánh là khả năng nhận biết được bản chất vô ngã của vạn pháp, khả năng giải thoát khỏi sinh tử luân hồi.

Vậy thì Phật Tánh thuộc về loài hữu tình hay loài vô tình?
Một vị A LA HÁN tuy giải thoát luân hồi sanh tử nhưng tại sao Phật chê trách rằng vẫn chưa hiểu rõ Phật Tánh?




Vậy, lịch sử duyên pháp của một vị Phật là quá trình từ mê mờ đến giác ngộ, từ chúng sinh thành Phật. Quá trình này trải qua bốn giai đoạn:
Giai đoạn 1: Vô minh (Mê mờ)
Trong giai đoạn này, Chân Tâm bị vô minh che lấp, chúng sinh không nhận ra bản chất chân thật của mình. Chúng sinh lầm tưởng mình là những thực thể riêng biệt, có sinh có diệt, có khổ có vui. Do đó, chúng sinh tạo nghiệp, luân hồi trong sinh tử.

Giai đoạn 2: Nhận thức
Khi có duyên lành, chúng sinh bắt đầu nhận thức được sự vô ngã của vạn pháp, từ đó sinh khởi tâm chán nản sinh tử luân hồi. Chúng sinh bắt đầu tìm kiếm con đường giải thoát.

Giai đoạn 3: Tu tập
Chúng sinh bắt đầu tu tập theo giáo pháp của Đức Phật, đoạn trừ vô minh, phiền não, chứng ngộ Chân Tâm. Quá trình tu tập này có thể trải qua nhiều kiếp, tùy theo căn cơ của mỗi chúng sinh.

Giai đoạn 4: Giác ngộ
Khi vô minh được đoạn trừ hoàn toàn, chúng sinh chứng ngộ Chân Tâm, trở thành Phật. Phật là bậc giác ngộ hoàn toàn, không còn luân hồi sinh tử.

Về vấn đề có người cho rằng, khi là chúng sanh thì họ luôn là loài hữu tình (động vật,người, trời, ,,, hữu tri) không bao giờ là loài vô tình (đất đá,... vô tri)?

Dưới con mắt phàm phu, một hạt cải nhỏ bé chỉ là một vật vô tri, vô tình, không có gì đặc biệt. Tuy nhiên, dưới con mắt của Phật, hạt cải lại là một biểu hiện của sự vô lượng vô biên của vũ trụ. Trong hạt cải nhỏ bé ấy, chứa đựng tất cả các pháp, tất cả các thế giới, tất cả chúng sinh.



Hiii, VNBN lại hỏi:
4. Theo như bạn nói ở giai đoạn 1. Điều này có nghĩa là khi là chúng sanh, thì vị Phật ấy luôn luôn là hữu tình, không bao giờ là vô tình chúng sanh, tức là không có giai đoạn trước khi làm hữu tình?

Như bạn nói: hữu tình, vô tình đều có Chân Tâm nhưng bạn lại nói rằng Chân Tâm lại bắt đầu duyên pháp với hữu tình, tại sao lại có sự thiên vị như thế?
Câu 1:
Phật Tánh là bản chất chân thật của tất cả chúng sinh, vốn là vô ngã. Phật Tánh là khả năng giác ngộ, giải thoát khỏi sinh tử luân hồi.

Phật Thích Ca và Phật A Di Đà đều có cùng Phật Tánh. Phật Tánh là bình đẳng, không có hơn kém.

Cái gọi là Phật Thích Ca hay Phật A Di Đà là do bạn phân biệt dựa trên hình tướng, danh hiệu, v.v. Những thứ này chỉ là hiện tượng, không phải là bản chất.

Câu 2:
Trong suốt quá trình duyên pháp, mỗi khi chúng ta tạo nhân thì chính chúng ta sẽ lãnh quả báo. Điều này là do luật nhân quả.

Luật nhân quả là một quy luật khách quan, không thể thay đổi. Nhân nào quả nấy, không sai chạy.

Sự bảo tồn nhân - quả của riêng mỗi người là do nghiệp lực. Nghiệp lực là lực lượng của hành động, quyết định sự tái sinh của chúng ta.

Nghiệp lực được tạo ra bởi những hành động của chúng ta trong quá khứ, hiện tại và tương lai. Những hành động này bao gồm cả thân, khẩu, ý.

Những hành động thiện tạo ra thiện nghiệp, dẫn đến quả báo tốt. Những hành động ác tạo ra ác nghiệp, dẫn đến quả báo xấu.

Câu 3:
Phật Tánh là khả năng giác ngộ, giải thoát khỏi sinh tử luân hồi. Khả năng này vốn có ở tất cả chúng sinh, không phân biệt hữu tình hay vô tình.

Vì vậy, Phật Tánh không thuộc về loài hữu tình hay loài vô tình.

Một vị A La Hán tuy giải thoát luân hồi sanh tử nhưng vẫn chưa hiểu rõ Phật Tánh là vì vị ấy chưa chứng ngộ được bản chất vô ngã của vạn pháp.

Vị A La Hán chỉ giải thoát khỏi sinh tử luân hồi ở cấp độ tương đối, chưa giải thoát khỏi sinh tử luân hồi ở cấp độ tuyệt đối.

Câu 4:
Theo quan điểm Phật giáo, tất cả chúng sinh, dù là hữu tình hay vô tình, đều có Chân Tâm. Chân Tâm là bản chất chân thật của tất cả chúng sinh, vốn là vô ngã.

Tuy nhiên, Chân Tâm của chúng sinh có thể bị vô minh che lấp. Khi vô minh che lấp, chúng sinh không nhận ra được bản chất chân thật của mình, không có khả năng giác ngộ.

Vì vậy, chúng sinh thường trải qua nhiều kiếp luân hồi, sinh ra trong các loài hữu tình.

Khi vô minh được đoạn trừ, Chân Tâm được hiển lộ, chúng sinh chứng ngộ được Phật Tánh, trở thành Phật.

Vì vậy, có thể nói rằng Chân Tâm bắt đầu duyên pháp với hữu tình, nhưng thực chất Chân Tâm vốn là vô ngã, không có phân biệt hữu tình hay vô tình.

Câu 5:
Như đã giải thích ở trên, Chân Tâm là bản chất chân thật của tất cả chúng sinh, vốn là vô ngã.

Vì vậy, không có giai đoạn nào mà Chân Tâm là vô tình. Chân Tâm luôn luôn là vô ngã, dù là ở trong loài hữu tình hay loài vô tình.

Sự phân biệt hữu tình hay vô tình chỉ là do bạn phân biệt dựa trên hình tướng, danh hiệu, v.v. Những thứ này chỉ là hiện tượng, không phải là bản chất.

Có thể nói, Chân Tâm là vô ngã, không có phân biệt, không có thiên vị.
 

VO-NHAT-BAT-NHI

Well-Known Member
Quản trị viên
Thượng toạ
Tham gia
23 Thg 8 2010
Bài viết
3,664
Điểm tương tác
715
Điểm
113
Câu 1:
Phật Tánh là bản chất chân thật của tất cả chúng sinh, vốn là vô ngã. Phật Tánh là khả năng giác ngộ, giải thoát khỏi sinh tử luân hồi.

Phật Thích Ca và Phật A Di Đà đều có cùng Phật Tánh. Phật Tánh là bình đẳng, không có hơn kém.

Cái gọi là Phật Thích Ca hay Phật A Di Đà là do bạn phân biệt dựa trên hình tướng, danh hiệu, v.v. Những thứ này chỉ là hiện tượng, không phải là bản chất.
Hiiii, tất nhiên không thể thấy Phật chỉ dựa trên hình tướng, danh hiệu,.....bỏ qua hình tướng, danh hiệu,....hạnh nguyện... thì Phật A Di Đà và Phật Thích Ca là một vị hay là hai vị?
Nếu là một thì tại sao lúc thì Ngài ở ta bà thành Phật, lúc thì thành Phật ở Cực Lạc với 48 nguyện?
Nếu là hai thì chỗ nào cho thấy đó là hai vị?


Câu 2:
Sự bảo tồn nhân - quả của riêng mỗi người là do nghiệp lực. Nghiệp lực là lực lượng của hành động, quyết định sự tái sinh của chúng ta.

Nhưng tại sao là bạn tạo nghiệp thì bạn lãnh quá mà không phải ai khác? Cá nhân cùng một nghiệp với bạn thì cũng người đó lãnh chứ không phải bạn?



Câu 4:
Tuy nhiên, Chân Tâm của chúng sinh có thể bị vô minh che lấp. Khi vô minh che lấp, chúng sinh không nhận ra được bản chất chân thật của mình, không có khả năng giác ngộ.

Vì vậy, chúng sinh thường trải qua nhiều kiếp luân hồi, sinh ra trong các loài hữu tình.


Bạn hãy nói chi tiết: Chân tâm vốn không thiên vị. Vậy tại sao: lí do gì nó khởi dậy thấy biết để làm hữu tình? Trước khi chưa khởi dậy thì duyên pháp của nó là trạng thái gì?
 

Hoàng

Registered
Phật tử
Tham gia
23 Thg 12 2023
Bài viết
133
Điểm tương tác
109
Điểm
43
Hiiii, tất nhiên không thể thấy Phật chỉ dựa trên hình tướng, danh hiệu,.....bỏ qua hình tướng, danh hiệu,....hạnh nguyện... thì Phật A Di Đà và Phật Thích Ca là một vị hay là hai vị?
Nếu là một thì tại sao lúc thì Ngài ở ta bà thành Phật, lúc thì thành Phật ở Cực Lạc với 48 nguyện?
Nếu là hai thì chỗ nào cho thấy đó là hai vị?


Câu 2:
Sự bảo tồn nhân - quả của riêng mỗi người là do nghiệp lực. Nghiệp lực là lực lượng của hành động, quyết định sự tái sinh của chúng ta.

Nhưng tại sao là bạn tạo nghiệp thì bạn lãnh quá mà không phải ai khác? Cá nhân cùng một nghiệp với bạn thì cũng người đó lãnh chứ không phải bạn?



Câu 4:
Tuy nhiên, Chân Tâm của chúng sinh có thể bị vô minh che lấp. Khi vô minh che lấp, chúng sinh không nhận ra được bản chất chân thật của mình, không có khả năng giác ngộ.

Vì vậy, chúng sinh thường trải qua nhiều kiếp luân hồi, sinh ra trong các loài hữu tình.


Bạn hãy nói chi tiết: Chân tâm vốn không thiên vị. Vậy tại sao: lí do gì nó khởi dậy thấy biết để làm hữu tình? Trước khi chưa khởi dậy thì duyên pháp của nó là trạng thái gì?

Nếu bỏ qua hình tướng, danh hiệu, hạnh nguyện, thì Phật Thích Ca và Phật A Di Đà là một vị Phật. Vị Phật này có cùng Phật Tánh, cùng khả năng giác ngộ, giải thoát.
Tuy nhiên, trong kinh điển Phật giáo, Phật Thích Ca và Phật A Di Đà cũng được mô tả là hai vị Phật khác nhau.
Ví dụ, trong kinh A Di Đà, Đức Phật Thích Ca dạy về hạnh nguyện thành Phật của Phật A Di Đà. Trong kinh Đại Thừa Khởi Tín, Đức Phật Thích Ca dạy về sự khác nhau giữa Phật Thích Ca và Phật A Di Đà.
Vì vậy, có thể nói, Phật Thích Ca và Phật A Di Đà là một vị Phật, nhưng cũng có thể là hai vị Phật, tùy theo cách chúng ta nhìn nhận.



Cá nhân cùng một nghiệp với bạn cũng lãnh quả của nghiệp đó, nhưng nghiệp lực của mỗi người là khác nhau, nên quả báo của mỗi người cũng có thể khác nhau.
Ví dụ:
  • Hai người cùng ăn trộm một món đồ, nhưng người thứ nhất ăn trộm vì nghèo khó, người thứ hai ăn trộm vì tham lam.
Trong trường hợp này, hai người đều tạo ra một nghiệp xấu, nhưng nghiệp lực của họ sẽ khác nhau. Người thứ nhất có thể lãnh quả báo là bị phạt tiền, trong khi người thứ hai có thể lãnh quả báo là bị tù.
  • Hai người cùng giết một người, nhưng người thứ nhất giết người vì tự vệ, người thứ hai giết người vì ghen ghét.
Trong trường hợp này, hai người đều tạo ra một nghiệp xấu, nhưng nghiệp lực của họ sẽ khác nhau. Người thứ nhất có thể lãnh quả báo là bị phạt tù, trong khi người thứ hai có thể lãnh quả báo là bị đọa vào địa ngục.



Chân Tâm vốn không thiên vị, không phân biệt. Tuy nhiên, Chân Tâm cũng không phải là một thực thể tĩnh tại, bất biến. Chân Tâm luôn luôn vận động, biến đổi.

Khi Chân Tâm khởi dậy thấy biết, nó trở thành hữu tình. Hữu tình là những chúng sinh có khả năng thấy biết, cảm nhận thế giới xung quanh.

Lý do Chân Tâm khởi dậy thấy biết là do duyên pháp. Duyên pháp là sự kết hợp của các yếu tố, bao gồm cả nội duyên và ngoại duyên.

Nội duyên là những yếu tố bên trong của Chân Tâm, bao gồm cả bản chất, năng lực và nghiệp lực.

Ngoại duyên là những yếu tố bên ngoài của Chân Tâm, bao gồm cả thế giới vật chất và thế giới tâm linh.

Khi các yếu tố này kết hợp với nhau, tạo thành duyên pháp đủ mạnh, thì Chân Tâm sẽ khởi dậy thấy biết.

Trước khi chưa khởi dậy thấy biết, Chân Tâm là một trạng thái vô niệm, vô thức. Chân Tâm không có khả năng thấy biết, cảm nhận thế giới xung quanh.
 

Hoàng

Registered
Phật tử
Tham gia
23 Thg 12 2023
Bài viết
133
Điểm tương tác
109
Điểm
43
Trở lại câu đầu tiên:
Mỗi một Chân Tâm vốn có sẽ ứng với một vị Phật trong vũ trụ pháp giới.
Câu này là không chính xác, vì nó dựa trên một quan điểm không chính xác về Chân Tâm. Theo quan điểm Phật giáo, Chân Tâm là bản chất chân thật của tất cả chúng sinh, vốn là vô ngã, không sinh không diệt, không có hình tướng, không có tính chất, không có chủ thể, không có đối tượng. Chân Tâm không có sự phân biệt, không có sự đối đãi. Vì vậy, Chân Tâm không thể ứng với một vị Phật hay một vị Bồ Tát nào cụ thể.
Như vậy, câu "Mỗi một Chân Tâm vốn có sẽ ứng với một vị Phật trong vũ trụ pháp giới." cần được hiểu đúng, để tránh gây hiểu lầm, khiến người đọc nghĩ rằng Chân Tâm có sự phân biệt, có sự đối đãi. Điều này là không đúng.


Ví dụ:
  • Cũng giống như mọi người đều có khả năng học tập, nhưng không phải ai cũng có thể trở thành giáo sư. Tương tự, tất cả chúng sinh đều có khả năng giác ngộ, nhưng không phải ai cũng có thể trở thành Phật.

  • Cũng giống như mọi người đều có khả năng trở thành một nhà lãnh đạo, nhưng không phải ai cũng có thể trở thành tổng thống. Tương tự, tất cả chúng sinh đều có khả năng giác ngộ, nhưng không phải ai cũng có thể trở thành Phật.
 

khuclunglinh

Well-Known Member
Quản trị viên
Thượng toạ
Tham gia
26 Thg 12 2017
Bài viết
6,449
Điểm tương tác
1,151
Điểm
113
ha ha ha[smile]

A hahahahah .. câu hỏi này của MOD VNBN đang bị QUÁNG đó mà [smile] ... rõ ràng là đang MUỐN NGỒI NGHE HỌC LÓM [smile] ... nhưng lại chẳng NGOAN [smile[

Có người cho rằng, khi là chúng sanh thì họ luôn là loài hữu tình (động vật,người, trời, ,,, hữu tri) không bao giờ là loài vô tình (đất đá,... vô tri)? Điều đó có đúng không?
Mời bạn.

*** còn hỏi tui thì tui nói là PHẬT THUYẾT trong VI DIỆU PHÁP [smile]


ờ mà đúng hông? [smile]
 

khuclunglinh

Well-Known Member
Quản trị viên
Thượng toạ
Tham gia
26 Thg 12 2017
Bài viết
6,449
Điểm tương tác
1,151
Điểm
113
ha ha ha [smile]

A hahahah .. hỏng phải ... là MOD NICK XANH VNBN chưa từng coi thấy [smile] .. .chỉ là COI THƯỜNG .. hỏng biêt tôn sư trọng đạo thôi [smile]

vậy mà đang khoe là BIẾT HỌC HỎI đấy nhé [smile]



Tự quy y Pháp, xin nguyện chúng sinh​

Thấu rõ kinh tạng ---> trí tuệ như biển [smile]​

Tự quy y Tăng xin nguyện chúng sinh​

Thống lý đại chúng ---> hết thảy không ngại [smile]​




bi giờ lời TĂNG thì kệ tăng .. lời kinh thì kệ kinh [smile] ... thì chỉ chờ NGHIỆP TRỔ .... VÔ NGÔN TỰ THUYẾT KHỔ ĐẾ cho mà ngồi học [smile]


ờ mà đúng hông ? [smile]
 

TamTâmVôHữuĐắc

Registered
Phật tử
Tham gia
29 Thg 8 2017
Bài viết
189
Điểm tương tác
49
Điểm
28
Tôi cũng có một thí dụ hỏi bạn về sự "KHÔNG TỒN TẠI". Bạn trả lời trước, sau đó tôi sẽ trả lời câu hỏi của bạn sau nhé.


Ở thí dụ này, "Không tồn tại" có khái niệm như sau:

Không có Vũ Trụ, không có Chúng Sanh, không có thiện, không có ác, không có thời gian, không có "KHÔNG GIAN", không có ánh sáng, không có bóng tối, Không còn Chánh Niệm, không còn Chân Tâm, không có Phật Tánh, không có Niết Bàn, không có tánh "KHÔNG", không có Giác Ngộ, không có Giải Thoát, không... vô lượng đều không.
Xin chào bạn, mình thấy câu hỏi này giống Bát Nhã tâm kinh mà Bát Nhã tâm kinh là bộ kinh cao nhất của Phật giáo, mình cũng xin có vài lời thắc mắc : chân tâm có khác với chơn như không? Tại sao gọi là Chân không Diệu hữu? ,chân không vô hữu hay là còn gọi là (ngoan không). Bạn nói Phật tánh vậy nếu người tu hành thấy tánh thì tâm sở đắc sẽ rơi vào trạng thái gì? Có Vài thắc mắc xin được chỉ giáo không có ý mạo Phạm.
 

Hoàng

Registered
Phật tử
Tham gia
23 Thg 12 2023
Bài viết
133
Điểm tương tác
109
Điểm
43
Xin chào bạn, mình thấy câu hỏi này giống Bát Nhã tâm kinh mà Bát Nhã tâm kinh là bộ kinh cao nhất của Phật giáo, mình cũng xin có vài lời thắc mắc : chân tâm có khác với chơn như không? Tại sao gọi là Chân không Diệu hữu? ,chân không vô hữu hay là còn gọi là (ngoan không). Bạn nói Phật tánh vậy nếu người tu hành thấy tánh thì tâm sở đắc sẽ rơi vào trạng thái gì? Có Vài thắc mắc xin được chỉ giáo không có ý mạo Phạm.
  • Chân tâm và chơn như
Chân tâm và chơn như là hai khái niệm quan trọng trong Phật giáo, chỉ về bản thể của vũ trụ và của chúng sanh.
  • Trong Phật giáo Tiểu thừa, chân tâm thường được gọi là "tâm", "tâm bản nhiên", "tâm thanh tịnh",... Nó được hiểu là cái tâm vốn không sinh, không diệt, không biến đổi, là bản thể của chúng sanh.
  • Trong Phật giáo Đại thừa, chân tâm thường được gọi là "chơn như", "thể tính chân thật", "tính giác",... Nó được hiểu là thể tính chân thật của vũ trụ, là bản thể của tất cả các pháp.
Mặc dù có những cách gọi khác nhau, nhưng về bản chất, chân tâm và chơn như đều chỉ một thực tại tối hậu, là nguồn gốc của mọi hiện tượng. Hai khái niệm này đều được sử dụng để chỉ cái thực tại vượt ngoài mọi khái niệm, ngôn từ, không thể dùng tri thức thông thường để hiểu biết.

Có một điểm khác biệt nhỏ giữa hai khái niệm này trong Phật giáo Đại thừa. Trong Phật giáo Đại thừa, chân tâm được coi là tiềm năng giác ngộ của chúng sanh, còn chơn như được coi là bản tính Phật, là trạng thái giác ngộ của chư Phật.

Ví dụ về sự tương đồng giữa chân tâm và chơn như:
  • Chân tâm và chơn như đều là thực tại tối hậu, là nguồn gốc của mọi hiện tượng.
  • Chân tâm và chơn như đều vượt ngoài mọi khái niệm, ngôn từ, không thể dùng tri thức thông thường để hiểu biết.

Ví dụ về sự khác biệt giữa chân tâm và chơn như trong Phật giáo Đại thừa:
  • Trong Phật giáo Đại thừa, chân tâm được coi là tiềm năng giác ngộ của chúng sanh, còn chơn như được coi là bản tính Phật, là trạng thái giác ngộ của chư Phật.
Mối quan hệ giữa chân tâm và Phật tánh:
  • Phật tánh là bản tính Phật, là tiềm năng giác ngộ của chúng sanh.
  • Chân tâm là bản thể của vũ trụ, là thể tính chân thật của tất cả các pháp.
  • Vì vậy, Phật tánh và chân tâm là một thực tại duy nhất, nhưng được thể hiện ở hai khía cạnh khác nhau: khía cạnh tiềm năng (Phật tánh) và khía cạnh hiện thực (chân tâm).
  • Ý nghĩa của việc chứng ngộ chân tâm:
  • Chứng ngộ chân tâm là đạt được trạng thái giác ngộ, là thấu hiểu được bản chất của vũ trụ và của chúng sanh.
  • Chứng ngộ chân tâm là đạt được sự giải thoát, là thoát khỏi mọi khổ đau, phiền não.

  • Chân không Diệu hữu
Chân không Diệu hữu là một khái niệm quan trọng trong Phật giáo, chỉ về sự đồng nhất giữa chân không và diệu hữu.

Mối quan hệ giữa chân không và diệu hữu:
  • Chân không là sự không có, là sự trống rỗng, là sự vắng bặt của mọi hiện tượng.
  • Diệu hữu là sự có, là sự tồn tại, là sự hiện hữu của mọi hiện tượng.
Chân không và diệu hữu không đối lập nhau mà là một. Chân không là thể của diệu hữu, diệu hữu là tướng của chân không.
  • Nói cách khác, chân không là bản chất của mọi hiện tượng, còn diệu hữu là biểu hiện của bản chất đó.

  • Chân không vô hữu hay ngoan không
Chân không vô hữu là một khái niệm sai lầm về chân không. Chân không không phải là sự không có, là sự trống rỗng tuyệt đối. Chân không là sự trống rỗng của mọi hiện tượng, nhưng nó vẫn có thể chứa đựng mọi hiện tượng.

Ngôn từ không thể diễn tả được chân không một cách trọn vẹn. Vì vậy, có người gọi chân không là “ngoan không”, nghĩa là không thể dùng ngôn từ để diễn tả.

  • Phật tánh và tâm sở đắc
Phật tánh là bản tính Phật, là tiềm năng giác ngộ của chúng sanh. Tâm sở đắc là những tâm sở, những trạng thái tâm lý mà chúng sanh đạt được trong quá trình tu tập.

Nếu người tu hành thấy tánh thì tâm sở đắc sẽ rơi vào trạng thái "vô niệm". Vô niệm không phải là không có niệm, mà là không có niệm phân biệt, chấp trước.

Trạng thái vô niệm là trạng thái tâm thanh tịnh, sáng suốt, không bị ô nhiễm bởi những vọng tưởng, phiền não. Đây là trạng thái mà chúng sanh có thể chứng ngộ được chân lý, đạt được giác ngộ.

Ý nghĩa của việc đạt được trạng thái vô niệm:
  • Vô niệm không phải là không có niệm, mà là không có niệm phân biệt, chấp trước.
  • Trạng thái vô niệm là trạng thái tâm thanh tịnh, sáng suốt, không bị ô nhiễm bởi những vọng tưởng, phiền não.
  • Trạng thái vô niệm là trạng thái mà con người có thể chứng ngộ được chân lý, đạt được giác ngộ.
 

VO-NHAT-BAT-NHI

Well-Known Member
Quản trị viên
Thượng toạ
Tham gia
23 Thg 8 2010
Bài viết
3,664
Điểm tương tác
715
Điểm
113

Nếu bỏ qua hình tướng, danh hiệu, hạnh nguyện, thì Phật Thích Ca và Phật A Di Đà là một vị Phật. Vị Phật này có cùng Phật Tánh, cùng khả năng giác ngộ, giải thoát.
Tuy nhiên, trong kinh điển Phật giáo, Phật Thích Ca và Phật A Di Đà cũng được mô tả là hai vị Phật khác nhau.
Ví dụ, trong kinh A Di Đà, Đức Phật Thích Ca dạy về hạnh nguyện thành Phật của Phật A Di Đà. Trong kinh Đại Thừa Khởi Tín, Đức Phật Thích Ca dạy về sự khác nhau giữa Phật Thích Ca và Phật A Di Đà.
Vì vậy, có thể nói, Phật Thích Ca và Phật A Di Đà là một vị Phật, nhưng cũng có thể là hai vị Phật, tùy theo cách chúng ta nhìn nhận.
1. Bạn cho rằng: Phật Thích Ca và Phật A Di Đà là một hay hai là do quan niệm, quan niệm này của bạn không đúng. Vì cho là một cũng trật mà là hai cũng là sai. Hai quan niệm đó đều không đúng sự thật về một vị Phật.

Cái làm nên Phật A Di Đà là Chân Tâm của Phật A Di Đà.
Cái làm nên Phật Thích Ca Mâu Ni là Chân Tâm của Phật Thích Ca Mâu Ni.

Chân Tâm của hai vị Phật bình đẳng không có dị biệt nhưng cũng không bị hòa tan vào nhau.


Cá nhân cùng một nghiệp với bạn cũng lãnh quả của nghiệp đó, nhưng nghiệp lực của mỗi người là khác nhau, nên quả báo của mỗi người cũng có thể khác nhau.
Ví dụ:
  • Hai người cùng ăn trộm một món đồ, nhưng người thứ nhất ăn trộm vì nghèo khó, người thứ hai ăn trộm vì tham lam.
Trong trường hợp này, hai người đều tạo ra một nghiệp xấu, nhưng nghiệp lực của họ sẽ khác nhau. Người thứ nhất có thể lãnh quả báo là bị phạt tiền, trong khi người thứ hai có thể lãnh quả báo là bị tù.
  • Hai người cùng giết một người, nhưng người thứ nhất giết người vì tự vệ, người thứ hai giết người vì ghen ghét.
Trong trường hợp này, hai người đều tạo ra một nghiệp xấu, nhưng nghiệp lực của họ sẽ khác nhau. Người thứ nhất có thể lãnh quả báo là bị phạt tù, trong khi người thứ hai có thể lãnh quả báo là bị đọa vào địa ngục.

2. Bạn đưa ra thí dụ như vậy là không hiểu câu hỏi.
Câu hỏi là cùng nghiệp, cùng hoàn cảnh,.... thì cái cái gì bảo toàn nhân quả của hai người mà không phải tính cho một người.

Câu trả lời là do mỗi người đều có Chân Tâm của họ. Chính Chân Tâm của họ là cái bảo toàn nhân - quả, làm nên biệt nghiệp.


Trở lại câu đầu tiên:

Câu này là không chính xác, vì nó dựa trên một quan điểm không chính xác về Chân Tâm. Theo quan điểm Phật giáo, Chân Tâm là bản chất chân thật của tất cả chúng sinh, vốn là vô ngã, không sinh không diệt, không có hình tướng, không có tính chất, không có chủ thể, không có đối tượng. Chân Tâm không có sự phân biệt, không có sự đối đãi. Vì vậy, Chân Tâm không thể ứng với một vị Phật hay một vị Bồ Tát nào cụ thể.
Như vậy, câu "Mỗi một Chân Tâm vốn có sẽ ứng với một vị Phật trong vũ trụ pháp giới." cần được hiểu đúng, để tránh gây hiểu lầm, khiến người đọc nghĩ rằng Chân Tâm có sự phân biệt, có sự đối đãi. Điều này là không đúng.


Ví dụ:
  • Cũng giống như mọi người đều có khả năng học tập, nhưng không phải ai cũng có thể trở thành giáo sư. Tương tự, tất cả chúng sinh đều có khả năng giác ngộ, nhưng không phải ai cũng có thể trở thành Phật.

  • Cũng giống như mọi người đều có khả năng trở thành một nhà lãnh đạo, nhưng không phải ai cũng có thể trở thành tổng thống. Tương tự, tất cả chúng sinh đều có khả năng giác ngộ, nhưng không phải ai cũng có thể trở thành Phật.
3. Bạn hiểu về Chân Tâm không đúng rồi.
Chân Tâm là bản chất thật của MỖI chúng sanh. Không có bất kì kinh điển nào nói Chân Tâm là bản chất của TẤT CẢ chúng sanh.
Câu nói "
"Mỗi một Chân Tâm vốn có sẽ ứng với một vị Phật trong vũ trụ pháp giới." được hiểu là khi có Chân Tâm thì cái sau cùng trong quá trình duyên pháp của nó sẽ là PHẬT; chứ không phải bàn khi nào mới thành Phật như bạn hiểu sai.

Cũng như Phật Thích Ca dạy rằng: Ta là Phật đã thành, các ngươi là Phật sẽ thành. Ý mỗi chúng sanh đều có Chân Tâm (có Phật Tánh) nên sau cùng đều sẽ là Phật, dù cho là nhất xiển đề,...
 

VO-NHAT-BAT-NHI

Well-Known Member
Quản trị viên
Thượng toạ
Tham gia
23 Thg 8 2010
Bài viết
3,664
Điểm tương tác
715
Điểm
113
ha ha ha [smile]

A hahahah .. hỏng phải ... là MOD NICK XANH VNBN chưa từng coi thấy [smile] .. .chỉ là COI THƯỜNG .. hỏng biêt tôn sư trọng đạo thôi [smile]

vậy mà đang khoe là BIẾT HỌC HỎI đấy nhé [smile]




Tự quy y Pháp, xin nguyện chúng sinh​

Thấu rõ kinh tạng ---> trí tuệ như biển [smile]​

Tự quy y Tăng xin nguyện chúng sinh​

Thống lý đại chúng ---> hết thảy không ngại [smile]​





bi giờ lời TĂNG thì kệ tăng .. lời kinh thì kệ kinh [smile] ... thì chỉ chờ NGHIỆP TRỔ .... VÔ NGÔN TỰ THUYẾT KHỔ ĐẾ cho mà ngồi học [smile]


ờ mà đúng hông ? [smile]
Bạn muốn trao đổi thì chia sẽ cụ thể; trả lời cho nhận định đó.
VNBN biết bạn chưa rõ vấn đề đó.
 
GÓP PHẦN LAN TỎA GIÁ TRỊ ĐẠO PHẬT

Ủng hộ Diễn Đàn Phật Pháp không chỉ là đóng góp vào việc duy trì sự tồn tại của Diễn Đàn Phật Pháp Online mà còn giúp cho việc gìn giữ, phát huy, lưu truyền và lan tỏa những giá trị nhân văn, nhân bản cao đẹp của đạo Phật.

Mã QR Diễn Đàn Phật Pháp

Ngân hàng Vietcombank

DUONG THANH THAI

0541 000 1985 52

Nội dung:Tên tài khoản tại diễn đàn - Donate DDPP(Ví dụ: thaidt - Donate DDPP)

Bên trên