- Tham gia
- 26/9/06
- Bài viết
- 511
- Điểm tương tác
- 69
- Điểm
- 28
Các loại Thiền sai khác là khi tu tập dụng Tâm sai khác chứ Thiền vốn không có khác.
Ngoại Đạo Thiền và Phật Thiền khác nhau là do sự dụng Tâm.
Ngoại Đạo tu Thiền cũng là muốn Dứt Vọng Niệm nhưng cái điểm khác giữa Phật và Ngoại Đạo đó là Ngoại Đạo Chấp Vọng Niệm Là Thật Có cho nên tìm cách đèn nén dứt Vọng Niệm đây là chổ sai khác giữa Ngoại Đạo Thiền và Phật Thiền.
Nói Dứt Vọng cũng là gượng nói theo thế gian cho hiểu Vọng Niệm là Không Thật chỉ là Không Chấp Thì Vọng Dứt.
Sơ, Nhị, Tam, Tứ Thiền và Tứ Không Định = Vô Sắc Giới (Không Vô Biên, Thức Vô Biên, Vô Sở Hữu, Phi Phi Tưởng) thì trong Kinh Phật cũng có dạy chỉ là chổ tu tập quán chiếu sai khác.
Ngoại Đạo thì vì muốn Vọng Niệm Không Dấy Khởi cho nên Trụ Tâm Chấp Vào Định còn Phật dạy là Không Duyên Theo Vọng Niệm mà cũng Không Đè Nén Vọng Niệm.
Vọng Niệm Là Không Thật cho nên chỉ là Không Duyên Theo thì Vọng Niệm tự dứt mà chẳng cần trừ diệt
Tu Thiền mà được tâm lặng lẽ rỗng không rồi Chấp Vào Cái Không Lặng Lẽ đó là Vô Sắc Giới Định.
Chấp Vào Vô Sắc Giới Định thì lạc vào Ngoại Đạo.
Vô Sắc Giới Định này tuy là lặng lẽ nhưng mà mê muội không tỉnh sáng không có trí tuệ.
Định của Phật dạy là Lặng Lẽ Không Dấy Niệm Mà Biết, Biết Mà Lặng Lẽ Không Dấy Niệm.
Tu Thiền của Phật dạy Không Theo Niệm, Không Đèn Nén Niệm chỉ Nhận Ra Vọng Niệm Vốn Không Thật Thì Vọng Niệm Tự Lặng Không Cần Trừ Diệt.
Tổ Sư Thiền là không dùng phương tiện quán chiếu mà dùng câu thoại đầu.
Tu Thoại Đầu là dùng một Câu Thiền Ngữ để khởi Nghi Tình có nghĩa là không phải là tìm câu trả lời mà chỉ là để thành Khối Nghi.
Như câu Thoại Đầu "Ai Niệm Phật" đây là để khởi Cái Nghi cho Thành Khối Nghi chứ không phải là Niệm Câu Ai Niệm Phật hay là tìm câu trả lời cho Câu Thoại Đầu.
Nhiều người không biết cứ nghĩ là tìm ra câu trả lời là Ngộ nhưng thật ra đây là Kiến Giải Vọng Tưởng.
Hành Giả Mật Tông tu thiền mà trong Mật Tông gọi là Đại Thủ Ấn.
Tu Thiền cần có một vị Thầy Kiến Tánh dạy để nếu khi có các trạng thái gì thì Thầy biết mà chỉ cho biết là mình đang đến đâu.
Thiền thì Ngôn Ngữ Nói Không Đến mà cần phải dụng công phu dù luận bàn hay đến đâu chỉ là trên danh từ.
Ngoại Đạo Thiền và Phật Thiền khác nhau là do sự dụng Tâm.
Ngoại Đạo tu Thiền cũng là muốn Dứt Vọng Niệm nhưng cái điểm khác giữa Phật và Ngoại Đạo đó là Ngoại Đạo Chấp Vọng Niệm Là Thật Có cho nên tìm cách đèn nén dứt Vọng Niệm đây là chổ sai khác giữa Ngoại Đạo Thiền và Phật Thiền.
Nói Dứt Vọng cũng là gượng nói theo thế gian cho hiểu Vọng Niệm là Không Thật chỉ là Không Chấp Thì Vọng Dứt.
Sơ, Nhị, Tam, Tứ Thiền và Tứ Không Định = Vô Sắc Giới (Không Vô Biên, Thức Vô Biên, Vô Sở Hữu, Phi Phi Tưởng) thì trong Kinh Phật cũng có dạy chỉ là chổ tu tập quán chiếu sai khác.
Ngoại Đạo thì vì muốn Vọng Niệm Không Dấy Khởi cho nên Trụ Tâm Chấp Vào Định còn Phật dạy là Không Duyên Theo Vọng Niệm mà cũng Không Đè Nén Vọng Niệm.
Vọng Niệm Là Không Thật cho nên chỉ là Không Duyên Theo thì Vọng Niệm tự dứt mà chẳng cần trừ diệt
Tu Thiền mà được tâm lặng lẽ rỗng không rồi Chấp Vào Cái Không Lặng Lẽ đó là Vô Sắc Giới Định.
Chấp Vào Vô Sắc Giới Định thì lạc vào Ngoại Đạo.
Vô Sắc Giới Định này tuy là lặng lẽ nhưng mà mê muội không tỉnh sáng không có trí tuệ.
Định của Phật dạy là Lặng Lẽ Không Dấy Niệm Mà Biết, Biết Mà Lặng Lẽ Không Dấy Niệm.
Tu Thiền của Phật dạy Không Theo Niệm, Không Đèn Nén Niệm chỉ Nhận Ra Vọng Niệm Vốn Không Thật Thì Vọng Niệm Tự Lặng Không Cần Trừ Diệt.
Tổ Sư Thiền là không dùng phương tiện quán chiếu mà dùng câu thoại đầu.
Tu Thoại Đầu là dùng một Câu Thiền Ngữ để khởi Nghi Tình có nghĩa là không phải là tìm câu trả lời mà chỉ là để thành Khối Nghi.
Như câu Thoại Đầu "Ai Niệm Phật" đây là để khởi Cái Nghi cho Thành Khối Nghi chứ không phải là Niệm Câu Ai Niệm Phật hay là tìm câu trả lời cho Câu Thoại Đầu.
Nhiều người không biết cứ nghĩ là tìm ra câu trả lời là Ngộ nhưng thật ra đây là Kiến Giải Vọng Tưởng.
Hành Giả Mật Tông tu thiền mà trong Mật Tông gọi là Đại Thủ Ấn.
Tu Thiền cần có một vị Thầy Kiến Tánh dạy để nếu khi có các trạng thái gì thì Thầy biết mà chỉ cho biết là mình đang đến đâu.
Thiền thì Ngôn Ngữ Nói Không Đến mà cần phải dụng công phu dù luận bàn hay đến đâu chỉ là trên danh từ.