Vạn Vấn

Chương 11

An Long

Registered
Phật tử
Tham gia
3/11/21
Bài viết
1,521
Điểm tương tác
217
Điểm
63
Nơi ở
Nam Định .Việt Nam
Cũng cùng chứ Vô, vậy Vô minh và Vô niệm, có sự đồng nhất chăng?
Trích KINH LĂNG GIÀ : (Trang 80 -Việt dịch : Thích Duy Lực )

..." Phật bảo Đại Huệ : Phàm phu ngu si , CHẲNG BIẾT TÂM LƯỢNG , CHẤP LẤY TÁNH TRONG NGOÀI , DỰA THEO VỌNG TƯỞNG CHẤP TRƯỚC NHẤT ,DỊ , ĐỒNG VÀ CHẲNG ĐỒNG, HỮU VÀ VÔ, VÀ PHI HỮU PHI VÔ , THƯỜNG VÀ VÔ THƯỜNG v.v...LÀM NHÂN HUÂN TẬP TỰ TÁNH .Ví như bầy nai khát nước , THẤY DƯƠNG DIỆM TƯỞNG LÀ NƯỚC MÊ HOẶC ĐUỔI THEO MÀ KHÔNG BIẾT CHẲNG PHẢI NƯỚC . Phàm phu cũng thế , do VỌNG TƯỞNG HƯ NGỤY TỪ VÔ THỈ SỞ HUÂN TẬP mà bị tam độc đốt tâm HAM CẢNH GIỚI SẮC , THẤY SANH ,TRỤ, DIỆT , CHẤP TÁNH TRONG NGOÀI NÊN ĐỌA NƠI VỌNG KIẾN NHIẾP THỌ , SANH RA TƯ TƯỞNG NHẤT , DỊ , ĐỒNG , CHẲNG ĐỒNG , HỮU , VÔ , PHI HỮU PHI VÔ, THƯỜNG VÀ VÔ THƯỜNG v.v...Như THÀNH CÀN THÁT BÀ VỐN CHẲNG PHẢI THÀNH mà phàm phu VÔ TRI LẠI CHO LÀ CÓ THÀNH THIỆT , Ấy là DO TẬP KHÍ CHẤP TRƯỚC TỪ VÔ THỈ MÀ HIỆN TƯỚNG , THẬT RA CHẲNG PHẢI CÓ THÀNH , CŨNG CHẲNG PHẢI KHÔNG CÓ THÀNH . Như thế ngoại đạo do TẬP KHÍ CHẤP TRƯỚC HƯ NGỤY TỪ VÔ THỈ MÀ NƯƠNG THEO KIẾN CHẤP NHẤT ,DỊ , ĐỒNG , CHẲNG ĐỒNG ...CHẲNG KHÉO LIỄU TRI TỰ TÂM HIỆN LƯỢNG . Ví như có người nằm mơ , thấy nam nữ , voi ngựa , xe cộ ,thành ấp , vườn rừng , núi sông ,ao hồ đủ thứ trang nghiêm, tự thân thọ dụng trong đó , sau khi thức rồi vẫn còn tưởng nhớ việc mộng trước kia mãi mãi chẳng bỏ như thế LÀ CÓ TRÍ HUỆ CHĂNG ?
Đại Huệ Bồ Tát bạch Phật rằng : Không ạ , Thế Tôn .
Phật bảo Đại Huệ : Phàm phu như thế , CHẲNG BIẾT TÁNH DO TỰ TÂM HIỆN NHƯ MỘNG HUYỄN , NƯƠNG NƠI KIẾN CHẤP NHẤT , DỊ , ĐỒNG , CHẲNG ĐỒNG v.v... Ví như BỨC TRANH VỐN CHẲNG CAO THẤP , MÀ PHÀM PHU CHO LÀ CÓ CAO THẤP , vì bị ác kiến ăn nuốt , hoặc chấp trí huệ của ngoại đạo . Như thế , từ ngoại đạo xưa cho đến ngoại đạo đời vị lai , tập khí ác kiến sung mãn , DO ĐÓ TỰ HOẠI , HOẠI THA . NGOẠI ĐẠO CŨNG LẬP LUẬN VÔ SANH , MÀ LỌT VÀO ÁC KIẾN , PHỈ BÁNG NHÂN QUẢ , CŨNG NÓI LÀ VÔ , LẠI NHỔ GỐC THIỆN CĂN ,HOẠI NHÂN THANH TỊNH . Họ đọa vào kiến chấp TỰ SANH , THA SANH , CỘNG SANH , VÀ TƯ TƯỞNG HỮU VÔ , CHÌM NƠI KIẾN LẬP VÀ PHỈ BÁNG , do ác kiến này nên đọa địa ngục . " ...

-------------
( Trang 98 - KINH LĂNG GIÀ -Việt dịch : Thích Duy Lực )

-..." Lại , ĐỐI VỚI MỖI MỖI SỰ VÀ TÁNH , phàm phu khởi vọng tưởng thì sanh phàm phu chủng tánh . Cái nghĩa gọi là chủng tánh chẳng phải hữu sự , cũng chẳng phải vô sự . Đại Huệ ! NGAY SỰ MÊ HOẶC CHẲNG VỌNG TƯỞNG KIA , NHỮNG TÂM ,Ý ,Ý THỨC , LỖI TẬP KHÍ , PHÁP TỰ TÁNH, PHÁP CHUYỂN BIẾN v.v....Bậc Thánh đều goi là NHƯ , cho nên nói NHƯ lìa tâm .TA NÓI CÂU NÀY LÀ HIỂN THỊ LÌA TƯỞNG ,TỨC LÀ CÁI THUYẾT LÌA TẤT CẢ TƯ TƯỞNG "...

----(Hết Trích )----
 
GÓP PHẦN LAN TỎA GIÁ TRỊ ĐẠO PHẬT

Ủng hộ Diễn Đàn Phật Pháp không chỉ là đóng góp vào việc duy trì sự tồn tại của Diễn Đàn Phật Pháp Online mà còn giúp cho việc gìn giữ, phát huy, lưu truyền và lan tỏa những giá trị nhân văn, nhân bản cao đẹp của đạo Phật.

Mã QR Diễn Đàn Phật Pháp

Ngân hàng Vietcombank

DUONG THANH THAI

0541 000 1985 52

Nội dung: Tên tài khoản tại diễn đàn - Donate DDPP (Ví dụ: thaidt - Donate DDPP)

An Long

Registered
Phật tử
Tham gia
3/11/21
Bài viết
1,521
Điểm tương tác
217
Điểm
63
Nơi ở
Nam Định .Việt Nam
.." Phật bảo Đại Huệ : Phàm phu ngu si , CHẲNG BIẾT TÂM LƯỢNG , CHẤP LẤY TÁNH TRONG NGOÀI , DỰA THEO VỌNG TƯỞNG CHẤP TRƯỚC NHẤT ,DỊ , ĐỒNG VÀ CHẲNG ĐỒNG, HỮU VÀ VÔ, VÀ PHI HỮU PHI VÔ , THƯỜNG VÀ VÔ THƯỜNG v.v...LÀM NHÂN HUÂN TẬP TỰ TÁNH .Ví như bầy nai khát nước , THẤY DƯƠNG DIỆM TƯỞNG LÀ NƯỚC MÊ HOẶC ĐUỔI THEO MÀ KHÔNG BIẾT CHẲNG PHẢI NƯỚC . Phàm phu cũng thế , do VỌNG TƯỞNG HƯ NGỤY TỪ VÔ THỈ SỞ HUÂN TẬP mà bị tam độc đốt tâm HAM CẢNH GIỚI SẮC , THẤY SANH ,TRỤ, DIỆT , CHẤP TÁNH TRONG NGOÀI NÊN ĐỌA NƠI VỌNG KIẾN NHIẾP THỌ , SANH RA TƯ TƯỞNG NHẤT , DỊ , ĐỒNG , CHẲNG ĐỒNG , HỮU , VÔ , PHI HỮU PHI VÔ, THƯỜNG VÀ VÔ THƯỜNG v.v...Như THÀNH CÀN THÁT BÀ VỐN CHẲNG PHẢI THÀNH mà phàm phu VÔ TRI LẠI CHO LÀ CÓ THÀNH THIỆT , Ấy là DO TẬP KHÍ CHẤP TRƯỚC TỪ VÔ THỈ MÀ HIỆN TƯỚNG , THẬT RA CHẲNG PHẢI CÓ THÀNH , CŨNG CHẲNG PHẢI KHÔNG CÓ THÀNH . Như thế ngoại đạo do TẬP KHÍ CHẤP TRƯỚC HƯ NGỤY TỪ VÔ THỈ MÀ NƯƠNG THEO KIẾN CHẤP NHẤT ,DỊ , ĐỒNG , CHẲNG ĐỒNG ...CHẲNG KHÉO LIỄU TRI TỰ TÂM HIỆN LƯỢNG . Ví như có người nằm mơ , thấy nam nữ , voi ngựa , xe cộ ,thành ấp , vườn rừng , núi sông ,ao hồ đủ thứ trang nghiêm, tự thân thọ dụng trong đó , sau khi thức rồi vẫn còn tưởng nhớ việc mộng trước kia mãi mãi chẳng bỏ như thế LÀ CÓ TRÍ HUỆ CHĂNG ?
Đại Huệ Bồ Tát bạch Phật rằng : Không ạ , Thế Tôn


An Long xin Chia sẻ Thiển Kiến Với Nhận Thức Về Phật Thuyết Giảng Đoạn Kinh Trên :

- Cốt Tủy Của Giáo Lý Phật Học Là = VÔ NGÃ , VÔ PHÁP .
-Trong Pháp Giới =TẤT CẢ CÁC HIỆN TRẠNG HIỆN HÀNH ==>THẾ GIAN GỌI LÀ PHÁP +> PHÁP có Cấu Trúc Là MỘT TẬP HỢP TƯƠNG LIÊN , TƯƠNG TÁC Như Đức Phật Thuyết Giảng Trong KINH KIM CƯƠNG :
..." MỘT CÁI HÌNH TƯỚNG HỢP LẠI ĐÓ TỨC KHÔNG PHẢI LÀ MỘT HÌNH TƯỚNG HỢP LẠI,ẤY MỚI GỌI LÀ MỘT CÁI HÌNH TƯỚNG HỢP LẠI .
Này ông Tu -Bồ -Đề ! Một cái hình tướng hợp lại đó TỨC LÀ KHÔNG THỂ NÓI ĐƯỢC , nhưng đáng thương cho những người PHÀM PHU THAM TRƯỚC , MỚI SINH LẮM SỰ ."...

  • CÁI " HÌNH TƯỚNG HỢP LẠI " ẤY=>TƯƠNG LIÊN ,TƯƠNG QUAN , TƯƠNG TÁC =+>THỤ ĐỘNG TÁC ĐỘNG TỚI NHAU TƯƠNG DUYÊN TƯƠNG THỜI KHÔNG NGỪNG => NÊN BIẾN CHUYỂN LIÊN TỤC CẢ TƯỚNG TRẠNG + TÍNH CHẤT+ DANH TỰ ( TỰ TÁNH NHƯ LAI ) Nơi CÁC TRẠNG THÁI HIỆN HÀNH . Vì Vậy : KHÔNG THỂ CÓ MỘT HIỆN TRẠNG HIỆN HÀNH NÀO CÓ THỂ ĐỘC LẬP ,TỰ CHỦ VỚI TÍNH CHẤT+TƯỚNG TRẠNG =CỐ ĐỊNH KHÔNG BỊ BIẾN ĐỔI NƠI RIÊNG MÌNH ( TỰ TÁNH KHÔNG TÁNH ) =Vì Thế ĐỨC PHẬT THUYẾT DẪN : VÔ NGÃ ( KHÔNG CÓ TỰ THỂ ĐỘC LẬP CỐ ĐỊNH ) !
  • Vì CÁC HIỆN TRẠNG HIỆN HÀNH THỤ ĐỘNG CHUYỂN BIẾN LIÊN TỤC KHÔNG NGỪNG VỀ CẢ TƯỚNG TRẠNG +TÁNH CHẤT ==> NÊN SỰ KIẾN LẬP SÁC ĐỊNH = ĐỊNH DANH + ĐỊNH TƯỚNG + ĐỊNH TÁNH Là : KHÔNG THỂ ĐƯỢC ( Vì NGAY KHI KIẾN LẬP SÁC ĐỊNH =>CÁC HIỆN TRẠNG HIỆN HÀNH ==> ĐÃ ĐANG CHUYỂN ĐỔI...) Nên Đức Phật Thuyết Dẫn : VÔ PHÁP .
- TOÀN ĐỒ PHÁP GIỚI TÍNH CŨNG KHÔNG NGOẠI LỆ ! ==> NGAY CẢ =TỰ TÁNH KHÔNG TÁNH CŨNG THỤ ĐỘNG CHỊU TÁC ĐỘNG CHI PHỐI TOÀN ĐỒ = KHÔNG THỂ CÓ TÁNH KHÔNG TÁNH CỐ ĐỊNH , ĐỘC LẬP ==> MÀ HIỂN HIỆN HIỆN HÀNH CHÂN THẬT TỰ TÍNH CỦA MỌI CÁC TRẠNG THÁI = ĐANG LÀ...NHƯ THỊ ... NHƯ NHƯ ...Với CÁC "TẠM TÁNH "
@- Vậy= TỰ TÁNH KHÔNG TÁNH ==>PHẢI ĐƯỢC HIỂU LÀ =KHÔNG THỂ CÓ TÁNH CHẤT ĐỘC LẬP CỐ ĐỊNH ĐỂ SÁC ĐỊNH CHO BẤT KỲ MỘT HIỆN TRẠNG HIỆN HÀNH ĐANG HIỂN HIỆN HIỆN HÀNH =VỚI TỰ TÁNH CHÂN THẬT ( TẠM TÁNH )...==>ĐANG LÀ ... NHƯ THỊ ...NHƯ NHƯ ....
...Chứ TỰ TÁNH KHÔNG TÁNH =KHÔNG PHẢI LÀ =HIỆN TRẠNG HIỆN HÀNH KHÔNG HỀ CÓ TÍNH CHẤT +TƯỚNG TRẠNG ...=> CÓ ĐỘC LẬP, TỰ CHỦ .

#- Vậy SỰ KIẾN LẬP SÁC ĐỊNH , BÁM CHẤP... => DANH + TÁNH + TƯỞNG Nơi PHÁP => LÀ VỌNG THỨC TƯỞNG PHÂN BIỆT MÊ LẦM CỦA LỐI MÒN TƯƠNG TỤC NGÃ CHẤP TỪ VÔ THỈ ==> KHÔNG CHÂN THẬT VỚI THỰC TRẠNG BẢN THỂ CỦA PHÁP ĐANG HIỂN HIỆN HIỆN HÀNH =ĐANG LÀ ....NHƯ THỊ ...NHƯ NHƯ...


Phật bảo Đại Huệ : Phàm phu như thế , CHẲNG BIẾT TÁNH DO TỰ TÂM HIỆN NHƯ MỘNG HUYỄN , NƯƠNG NƠI KIẾN CHẤP NHẤT , DỊ , ĐỒNG , CHẲNG ĐỒNG v.v... Ví như BỨC TRANH VỐN CHẲNG CAO THẤP , MÀ PHÀM PHU CHO LÀ CÓ CAO THẤP , vì bị ác kiến ăn nuốt , hoặc chấp trí huệ của ngoại đạo . Như thế , từ ngoại đạo xưa cho đến ngoại đạo đời vị lai , tập khí ác kiến sung mãn , DO ĐÓ TỰ HOẠI , HOẠI THA . NGOẠI ĐẠO CŨNG LẬP LUẬN VÔ SANH , MÀ LỌT VÀO ÁC KIẾN , PHỈ BÁNG NHÂN QUẢ , CŨNG NÓI LÀ VÔ , LẠI NHỔ GỐC THIỆN CĂN ,HOẠI NHÂN THANH TỊNH . Họ đọa vào kiến chấp TỰ SANH , THA SANH , CỘNG SANH , VÀ TƯ TƯỞNG HỮU VÔ , CHÌM NƠI KIẾN LẬP VÀ PHỈ BÁNG , do ác kiến này nên đọa địa ngục . " ..
- CHÂN THỰC Thì MỖI MỖI HIỆN TRẠNG HIỆN HÀNH ( PHÁP ) Là = VÔ TƯỚNG + VÔ TÁNH + VÔ DANH...= NHƯ THỊ...NHƯ NHƯ ( KHÔNG TRI GIÁC...)...=KHÔNG THỂ SÁC ĐỊNH =KIẾN LẬP HAY PHỦ ĐỊNH
- SỰ KIẾN LẬP ,SÁC ĐỊNH = DANH + TÁNH + TƯỚNG = =>MỖI HIỆN TRẠNG HIỆN HÀNH Là DO TỰ TÂM HIỆN LƯỢNG = TÙY THEO NGHIỆP LỰC CỦA NƠI TÂM THỨC CHÚNG HỮU TÌNH THỤ ĐỘNG CHI PHỐI Để PHÂN BIỆT Và THỌ DỤNG Theo BẢN NĂNG NGÃ CHẤP TỪ VÔ THỈ...Đó Là NHỮNG ĐỊNH KIẾN MÊ LẦM =KHÔNG CHÂN THẬT NHƯ TỰ TÍNH CHÂN TÍNH Của CÁC HIỆN TRẠNG HIỆN HÀNH = ĐANG LÀ ... NHƯ THỊ ...NHƯ NHƯ ...
#- VẬY = ĐỐI VỚI MỌI HIỆN TRẠNG HIỆN HÀNH , HÀNH GIẢ TU HỌC THEO PHẬT PHÁP = PHẢI TỈNH GIÁC ==> NƯƠNG THEO CÁC PHÁP PHƯƠNG TIỆN Mà CHƯ NHƯ LAI THUYẾT GIẢNG TRONG CÁC KINH , TẠNG CHÍNH THỐNG TU HỌC ĐỂ CÓ TRÍ HUỆ TỰ GIÁC DO THÂN & CĂN THANH TỊNH KHAI PHÁT==> TỰ TRỰC GIÁC ,TỰ TRỰC NHẬP => KIẾN NHẬN CHÂN THẬT TỰ TÍNH NHƯ LAI Của MỖI MỖI HIỆN TRẠNG HIỆN HÀNH .-= ĐANG LÀ...NHƯ THỊ...NHƯ NHƯ ...
...Chỉ Khi Đó CÁC VỌNG TƯỞNG KIẾN CHẤP MÊ LẦM , CHẲNG NHƯ THẬT Của NGHIỆP LỰC Nơi TÂM THỨC MỚI THỰC SỰ RỜI LÌA ==>TỰ TÁNH TỰ KHAI PHÁT TỰ GIÁC THÁNH TRÍ Với ĐẦY ĐỦ CÔNG NĂNG NHƯ = TỰ TÍNH CHÂN TÍNH .
 

Ba Tuần

Well-Known Member
Thành viên BQT
Tham gia
28/7/16
Bài viết
1,837
Điểm tương tác
904
Điểm
113
An Long xin Chia sẻ Thiển Kiến Với Nhận Thức Về Phật Thuyết Giảng Đoạn Kinh Trên :

- Cốt Tủy Của Giáo Lý Phật Học Là = VÔ NGÃ , VÔ PHÁP .
-Trong Pháp Giới =TẤT CẢ CÁC HIỆN TRẠNG HIỆN HÀNH ==>THẾ GIAN GỌI LÀ PHÁP +> PHÁP có Cấu Trúc Là MỘT TẬP HỢP TƯƠNG LIÊN , TƯƠNG TÁC Như Đức Phật Thuyết Giảng Trong KINH KIM CƯƠNG :
..." MỘT CÁI HÌNH TƯỚNG HỢP LẠI ĐÓ TỨC KHÔNG PHẢI LÀ MỘT HÌNH TƯỚNG HỢP LẠI,ẤY MỚI GỌI LÀ MỘT CÁI HÌNH TƯỚNG HỢP LẠI .
Này ông Tu -Bồ -Đề ! Một cái hình tướng hợp lại đó TỨC LÀ KHÔNG THỂ NÓI ĐƯỢC , nhưng đáng thương cho những người PHÀM PHU THAM TRƯỚC , MỚI SINH LẮM SỰ ."...

  • CÁI " HÌNH TƯỚNG HỢP LẠI " ẤY=>TƯƠNG LIÊN ,TƯƠNG QUAN , TƯƠNG TÁC =+>THỤ ĐỘNG TÁC ĐỘNG TỚI NHAU TƯƠNG DUYÊN TƯƠNG THỜI KHÔNG NGỪNG => NÊN BIẾN CHUYỂN LIÊN TỤC CẢ TƯỚNG TRẠNG + TÍNH CHẤT+ DANH TỰ ( TỰ TÁNH NHƯ LAI ) Nơi CÁC TRẠNG THÁI HIỆN HÀNH . Vì Vậy : KHÔNG THỂ CÓ MỘT HIỆN TRẠNG HIỆN HÀNH NÀO CÓ THỂ ĐỘC LẬP ,TỰ CHỦ VỚI TÍNH CHẤT+TƯỚNG TRẠNG =CỐ ĐỊNH KHÔNG BỊ BIẾN ĐỔI NƠI RIÊNG MÌNH ( TỰ TÁNH KHÔNG TÁNH ) =Vì Thế ĐỨC PHẬT THUYẾT DẪN : VÔ NGÃ ( KHÔNG CÓ TỰ THỂ ĐỘC LẬP CỐ ĐỊNH ) !
  • Vì CÁC HIỆN TRẠNG HIỆN HÀNH THỤ ĐỘNG CHUYỂN BIẾN LIÊN TỤC KHÔNG NGỪNG VỀ CẢ TƯỚNG TRẠNG +TÁNH CHẤT ==> NÊN SỰ KIẾN LẬP SÁC ĐỊNH = ĐỊNH DANH + ĐỊNH TƯỚNG + ĐỊNH TÁNH Là : KHÔNG THỂ ĐƯỢC ( Vì NGAY KHI KIẾN LẬP SÁC ĐỊNH =>CÁC HIỆN TRẠNG HIỆN HÀNH ==> ĐÃ ĐANG CHUYỂN ĐỔI...) Nên Đức Phật Thuyết Dẫn : VÔ PHÁP .
- TOÀN ĐỒ PHÁP GIỚI TÍNH CŨNG KHÔNG NGOẠI LỆ ! ==> NGAY CẢ =TỰ TÁNH KHÔNG TÁNH CŨNG THỤ ĐỘNG CHỊU TÁC ĐỘNG CHI PHỐI TOÀN ĐỒ = KHÔNG THỂ CÓ TÁNH KHÔNG TÁNH CỐ ĐỊNH , ĐỘC LẬP ==> MÀ HIỂN HIỆN HIỆN HÀNH CHÂN THẬT TỰ TÍNH CỦA MỌI CÁC TRẠNG THÁI = ĐANG LÀ...NHƯ THỊ ... NHƯ NHƯ ...Với CÁC "TẠM TÁNH "
@- Vậy= TỰ TÁNH KHÔNG TÁNH ==>PHẢI ĐƯỢC HIỂU LÀ =KHÔNG THỂ CÓ TÁNH CHẤT ĐỘC LẬP CỐ ĐỊNH ĐỂ SÁC ĐỊNH CHO BẤT KỲ MỘT HIỆN TRẠNG HIỆN HÀNH ĐANG HIỂN HIỆN HIỆN HÀNH =VỚI TỰ TÁNH CHÂN THẬT ( TẠM TÁNH )...==>ĐANG LÀ ... NHƯ THỊ ...NHƯ NHƯ ....
...Chứ TỰ TÁNH KHÔNG TÁNH =KHÔNG PHẢI LÀ =HIỆN TRẠNG HIỆN HÀNH KHÔNG HỀ CÓ TÍNH CHẤT +TƯỚNG TRẠNG ...=> CÓ ĐỘC LẬP, TỰ CHỦ .

#- Vậy SỰ KIẾN LẬP SÁC ĐỊNH , BÁM CHẤP... => DANH + TÁNH + TƯỞNG Nơi PHÁP => LÀ VỌNG THỨC TƯỞNG PHÂN BIỆT MÊ LẦM CỦA LỐI MÒN TƯƠNG TỤC NGÃ CHẤP TỪ VÔ THỈ ==> KHÔNG CHÂN THẬT VỚI THỰC TRẠNG BẢN THỂ CỦA PHÁP ĐANG HIỂN HIỆN HIỆN HÀNH =ĐANG LÀ ....NHƯ THỊ ...NHƯ NHƯ...



- CHÂN THỰC Thì MỖI MỖI HIỆN TRẠNG HIỆN HÀNH ( PHÁP ) Là = VÔ TƯỚNG + VÔ TÁNH + VÔ DANH...= NHƯ THỊ...NHƯ NHƯ ( KHÔNG TRI GIÁC...)...=KHÔNG THỂ SÁC ĐỊNH =KIẾN LẬP HAY PHỦ ĐỊNH
- SỰ KIẾN LẬP ,SÁC ĐỊNH = DANH + TÁNH + TƯỚNG = =>MỖI HIỆN TRẠNG HIỆN HÀNH Là DO TỰ TÂM HIỆN LƯỢNG = TÙY THEO NGHIỆP LỰC CỦA NƠI TÂM THỨC CHÚNG HỮU TÌNH THỤ ĐỘNG CHI PHỐI Để PHÂN BIỆT Và THỌ DỤNG Theo BẢN NĂNG NGÃ CHẤP TỪ VÔ THỈ...Đó Là NHỮNG ĐỊNH KIẾN MÊ LẦM =KHÔNG CHÂN THẬT NHƯ TỰ TÍNH CHÂN TÍNH Của CÁC HIỆN TRẠNG HIỆN HÀNH = ĐANG LÀ ... NHƯ THỊ ...NHƯ NHƯ ...
#- VẬY = ĐỐI VỚI MỌI HIỆN TRẠNG HIỆN HÀNH , HÀNH GIẢ TU HỌC THEO PHẬT PHÁP = PHẢI TỈNH GIÁC ==> NƯƠNG THEO CÁC PHÁP PHƯƠNG TIỆN Mà CHƯ NHƯ LAI THUYẾT GIẢNG TRONG CÁC KINH , TẠNG CHÍNH THỐNG TU HỌC ĐỂ CÓ TRÍ HUỆ TỰ GIÁC DO THÂN & CĂN THANH TỊNH KHAI PHÁT==> TỰ TRỰC GIÁC ,TỰ TRỰC NHẬP => KIẾN NHẬN CHÂN THẬT TỰ TÍNH NHƯ LAI Của MỖI MỖI HIỆN TRẠNG HIỆN HÀNH .-= ĐANG LÀ...NHƯ THỊ...NHƯ NHƯ ...
...Chỉ Khi Đó CÁC VỌNG TƯỞNG KIẾN CHẤP MÊ LẦM , CHẲNG NHƯ THẬT Của NGHIỆP LỰC Nơi TÂM THỨC MỚI THỰC SỰ RỜI LÌA ==>TỰ TÁNH TỰ KHAI PHÁT TỰ GIÁC THÁNH TRÍ Với ĐẦY ĐỦ CÔNG NĂNG NHƯ = TỰ TÍNH CHÂN TÍNH .
Không phải, hiểu như thế là lọt vào thường đoạn kiến của ngoại đạo !

Tam pháp ấn là vô thường, vô ngã, Niết Bàn tịch tĩnh.

Khi các loài hữu tình bám chấp vào tướng vô thường, tánh do duyên sanh theo duyên diệt (như cọ cây khô thấy lửa, lửa thì nóng, cây thì nguội, tánh nóng ẩn núp ở đâu nơi cây khô và sự cọ sát ? ) , do đó tánh tướng ấy chẳng làm chủ được, chẳng có chủ tể nên vô ngã.

Nếu cho rằng tánh tướng vô ngã nên gọi là tánh không, chứ chẳng có chủ thể Tánh không hiện tồn ấy đoạn kiến, không phải Phật pháp. Chính vì thế để phá đoạn kiến này, Phật dạy "thường, lạc, ngã, tịnh", thí dụ cái Ngã thường tịnh này như hư không, dù tánh không duyên sanh mà hư không thể tánh bất động, đâu dính dáng gì tới vạn hữu, có chăng do tính dụng nơi mỗi sự vật nương hư không mà kiến lập danh tự khác nhau, sự khác nhau giả lập có tiêu diệt, thì hư không hiện tồn đây sao vì thế mà tiêu diệt được ?

Phải hiểu thể tánh vạn pháp trùm khắp hư không, vì chẳng có nơi chỗ nên chẳng lọt vào có hay không, đồng hay di, nhất hay vạn, mệnh danh là bất nhị.

Kinh nói: " Phật pháp là pháp bất nhị", nếu lìa tướng lập tánh hay lìa tánh lập tướng, hay tánh tướng đều lìa hay tánh tướng đều chẳng lìa, đều là vọng thức tri kiến, chẳng rõ nghĩa Niết Bàn Tịch tĩnh, cùng nghĩa "chúng sanh tức phi chúng sanh, thị danh chúng sanh" của Kinh Kim Cương.

Tổ Long Thọ nói:

"Các pháp chẳng tự sanh,
Cũng chẳng phải tha sanh,
Chẳng cộng, chẳng vô nhân,
Cho nên nói vô sanh".

Vô sanh chính là Niết Bàn, là chỗ " lìa tất cả tướng, là tất cả pháp" vậy. Thường tạm thí dụ như không, chẳng phải là hư không, cũng chẳng lìa hư không. Nghe pháp cần tự tịnh tâm ý, chẳng kẹt tướng nhờ văn tự thuyết, mới đúng là Thanh văn.

Mến kính,
Ba Tuần.
 
Sửa lần cuối:

An Long

Registered
Phật tử
Tham gia
3/11/21
Bài viết
1,521
Điểm tương tác
217
Điểm
63
Nơi ở
Nam Định .Việt Nam
Nếu cho rằng tánh tướng vô ngã nên gọi là tánh không, chứ chẳng có chủ thể Tánh không hiện tồn ấy đoạn kiến, không phải Phật pháp. Chính vì thế để phá đoạn kiến này, Phật dạy "thường, lạc, ngã, tịnh", thí dụ cái Ngã thường tịnh này như hư không, dù tánh không duyên sanh mà hư không thể tánh bất động, đâu dính dáng gì tới vạn hữu, có chăng do tính dụng nơi mỗi sự vật nương hư không mà kiến lập danh tự khác nhau, sự khác nhau giả lập có tiêu diệt, thì hư không hiện tồn đây sao vì thế mà tiêu diệt được ?
Trích KINH LĂNG GIÀ (Trang 184 -Việt dịch : Thích Trí Tịnh)

..." Đại Huệ nên biết, như ta sở thuyết TẤT CẢ PHÁP VÔ NGÃ .NẾU BIẾT NGHĨA VÔ NGÃ là TÁNH VÔ NGÃ . Tất cả pháp CÓ TỰ TÁNH , CHẲNG THA TÁNH như trâu , ngựa. Đại Huệ ! Ví như con trâu chẳng có tánh ngựa , con ngựa chẳng có tánh trâu . KỲ THẬT PHI HỮU PHI VÔ, NGHĨA ẤY CHẲNG PHẢI KHÔNG PHẢI CÓ TỰ TÁNH . Như thế Đại Huệ ! TẤT CẢ PHÁP CHẲNG PHẢI KHÔNG CÓ TỰ TƯỚNG , CÓ TỰ TƯỚNG NHƯNG VÔ NGÃ . CHẲNG PHẢI PHÀM PHU DÙNG VỌNG TƯỞNG CÓ THỂ BIẾT . NÓI TẤT CẢ PHÁP KHÔNG , VÔ SANH , VÔ TỰ TÁNH NÊN BIẾT NGHĨA NHƯ TRÊN ."...


Nếu cho rằng tánh tướng vô ngã nên gọi là tánh không, chứ chẳng có chủ thể Tánh không hiện tồn ấy đoạn kiến, không phải Phật pháp.
Trích KINH KIM CƯƠNG ( Trang 37 - Biên dịch ; Thiều Chửu )
..." Này ông Tu -Bồ-Đề ! THỰC KHÔNG CÓ PHÁP GÌ KHIẾN CHO NHƯ LAI ĐƯỢC ĐẠO A-LỐC ĐA -LA TAM-DIỂU TAM-BỒ-ĐỀ, THÌ ĐỨC PHẬT NHIÊN ĐĂNG ĐÃ KHÔNG THỤ KÝ CHO TA RẰNG : " SANG ĐỜI SAU NÀY ,ÔNG SẼ ĐƯỢC THÀNH PHẬT , HIỆU LÀ THÍCH CA MÂU NI " Vì thực không có pháp gì khiến cho ta được đạo a-lốc đa-la tam-diểu tam -bổ- đề , cho nên đức Phật Nhiên Đăng mới thụ ký cho ta mà nói thế này : " Sang đời sau này, ông sẽ thành phật , hiệu là Thích Ca Mâu Ni " BỞI CỚ SAO THẾ ? VÌ NHƯ LAI ĐÓ TỨC LÀ CÁI NGHĨA NHƯ NHƯ CỦA MỌI PHÁP. Nếu có người nào nói rằng : NHƯ LAI ĐƯỢC ĐẠO A -LỐC ĐA-LA TAM-DIỂU TAM-BỒ-ĐỀ , Thì ông Tu-Bồ-Đề này !
THỰC KHÔNG CÓ PHÁP GÌ KHIẾN CHO PHẬT ĐƯỢC ĐẠO A-LỐC ĐA- LA-TAM-DIỂU TAM-BỒ-ĐỀ .Ông Tu-Bồ-Đề ơi ! CÁI ĐẠO A-LỐC ĐA-LA TAM-DIỂU TAM-BỒ-ĐỀ MÀ NHƯ LAI ĐÃ ĐƯỢC ĐÓ Ở TRONG ĐÓ KHÔNG THỰC CŨNG KHÔNG HƯ . VÌ THẾ CHO NÊN NHƯ LAI NÓI HẾT THẨY PHÁP LÀ PHẬT PHÁP, CÁI MÀ TA NÓI LÀ HẾT THẨY PHÁP ĐÓ,TỨC KHÔNG PHẢI LÀ HẾT THẨY PHÁP ,VÌ THẾ NÊN GỌI LÀ HẾT THẨY PHÁP ."...

..." Lại nữa ,ông Tu-Bồ-Đề này ! PHÉP ẤY BÌNH ĐẲNG KHÔNG CÓ CAO THẤP ,THẾ NÊN GỌI LÀ A-LỐC ĐA-LA TAM-DIỂU TAM-BỒ-ĐỀ . LẤY CÁI TÂM KHÔNG NGÃ KHÔNG NHÂN KHÔNG THỌ GIẢ MÀ TU HẾT THẨY PHÉP LÀNH, TỨC THÌ ĐƯỢC A-LỐC ĐA-LA TAM-DIỂU TAM-BỒ-ĐỀ. Này ông Tu-Bồ-Đề ! PHÉP LÀNH ĐÃ NÓI ĐÓ NHƯ LAI NÓI TỨC KHÔNG PHẢI PHÉP LÀNH,ẤY GỌI LÀ PHÉP LÀNH ."...
( Hết Trích )

KINH LĂNG GIÀ (Trang 195 -Việt dịch : Thích Duy Lực )
..." Cho nên Đại Huệ ! CHẲNG CÓ THẤY TƯỚNG , MÀ THẤY VÔ TƯỚNG MỚI ĐÚNG , "THẤY TƯỚNG " LÀ CÁI NHÂN THỌ SANH NÊN CHẲNG ĐÚNG , VÔ TƯỚNG THÌ VỌNG TƯỞNG CHẲNG SANH ,CHẲNG KHỞI ,CHẲNG DIỆT, TA NÓI LÀ NIẾT BÀN !
NÓI NIẾT BÀN LÀ THẤY NGHĨA CHƠN THẬT ,LÌA PHÁP TÂM ,TÂM SỐ CỦA VỌNG TƯỞNG CHO ĐẾN ĐẮC NHƯ LAI TỰ GIÁC THÁNH TRÍ ,TA NÓI LÀ NIẾT BÀN ."...
-------------


 

Ba Tuần

Well-Known Member
Thành viên BQT
Tham gia
28/7/16
Bài viết
1,837
Điểm tương tác
904
Điểm
113
Trích KINH LĂNG GIÀ (Trang 184 -Việt dịch : Thích Trí Tịnh)

..." Đại Huệ nên biết, như ta sở thuyết TẤT CẢ PHÁP VÔ NGÃ .NẾU BIẾT NGHĨA VÔ NGÃ là TÁNH VÔ NGÃ . Tất cả pháp CÓ TỰ TÁNH , CHẲNG THA TÁNH như trâu , ngựa. Đại Huệ ! Ví như con trâu chẳng có tánh ngựa , con ngựa chẳng có tánh trâu . KỲ THẬT PHI HỮU PHI VÔ, NGHĨA ẤY CHẲNG PHẢI KHÔNG PHẢI CÓ TỰ TÁNH . Như thế Đại Huệ ! TẤT CẢ PHÁP CHẲNG PHẢI KHÔNG CÓ TỰ TƯỚNG , CÓ TỰ TƯỚNG NHƯNG VÔ NGÃ . CHẲNG PHẢI PHÀM PHU DÙNG VỌNG TƯỞNG CÓ THỂ BIẾT . NÓI TẤT CẢ PHÁP KHÔNG , VÔ SANH , VÔ TỰ TÁNH NÊN BIẾT NGHĨA NHƯ TRÊN ."...



Trích KINH KIM CƯƠNG ( Trang 37 - Biên dịch ; Thiều Chửu )
..." Này ông Tu -Bồ-Đề ! THỰC KHÔNG CÓ PHÁP GÌ KHIẾN CHO NHƯ LAI ĐƯỢC ĐẠO A-LỐC ĐA -LA TAM-DIỂU TAM-BỒ-ĐỀ, THÌ ĐỨC PHẬT NHIÊN ĐĂNG ĐÃ KHÔNG THỤ KÝ CHO TA RẰNG : " SANG ĐỜI SAU NÀY ,ÔNG SẼ ĐƯỢC THÀNH PHẬT , HIỆU LÀ THÍCH CA MÂU NI " Vì thực không có pháp gì khiến cho ta được đạo a-lốc đa-la tam-diểu tam -bổ- đề , cho nên đức Phật Nhiên Đăng mới thụ ký cho ta mà nói thế này : " Sang đời sau này, ông sẽ thành phật , hiệu là Thích Ca Mâu Ni " BỞI CỚ SAO THẾ ? VÌ NHƯ LAI ĐÓ TỨC LÀ CÁI NGHĨA NHƯ NHƯ CỦA MỌI PHÁP. Nếu có người nào nói rằng : NHƯ LAI ĐƯỢC ĐẠO A -LỐC ĐA-LA TAM-DIỂU TAM-BỒ-ĐỀ , Thì ông Tu-Bồ-Đề này !
THỰC KHÔNG CÓ PHÁP GÌ KHIẾN CHO PHẬT ĐƯỢC ĐẠO A-LỐC ĐA- LA-TAM-DIỂU TAM-BỒ-ĐỀ .Ông Tu-Bồ-Đề ơi ! CÁI ĐẠO A-LỐC ĐA-LA TAM-DIỂU TAM-BỒ-ĐỀ MÀ NHƯ LAI ĐÃ ĐƯỢC ĐÓ Ở TRONG ĐÓ KHÔNG THỰC CŨNG KHÔNG HƯ . VÌ THẾ CHO NÊN NHƯ LAI NÓI HẾT THẨY PHÁP LÀ PHẬT PHÁP, CÁI MÀ TA NÓI LÀ HẾT THẨY PHÁP ĐÓ,TỨC KHÔNG PHẢI LÀ HẾT THẨY PHÁP ,VÌ THẾ NÊN GỌI LÀ HẾT THẨY PHÁP ."...

..." Lại nữa ,ông Tu-Bồ-Đề này ! PHÉP ẤY BÌNH ĐẲNG KHÔNG CÓ CAO THẤP ,THẾ NÊN GỌI LÀ A-LỐC ĐA-LA TAM-DIỂU TAM-BỒ-ĐỀ . LẤY CÁI TÂM KHÔNG NGÃ KHÔNG NHÂN KHÔNG THỌ GIẢ MÀ TU HẾT THẨY PHÉP LÀNH, TỨC THÌ ĐƯỢC A-LỐC ĐA-LA TAM-DIỂU TAM-BỒ-ĐỀ. Này ông Tu-Bồ-Đề ! PHÉP LÀNH ĐÃ NÓI ĐÓ NHƯ LAI NÓI TỨC KHÔNG PHẢI PHÉP LÀNH,ẤY GỌI LÀ PHÉP LÀNH ."...
( Hết Trích )

KINH LĂNG GIÀ (Trang 195 -Việt dịch : Thích Duy Lực )
..." Cho nên Đại Huệ ! CHẲNG CÓ THẤY TƯỚNG , MÀ THẤY VÔ TƯỚNG MỚI ĐÚNG , "THẤY TƯỚNG " LÀ CÁI NHÂN THỌ SANH NÊN CHẲNG ĐÚNG , VÔ TƯỚNG THÌ VỌNG TƯỞNG CHẲNG SANH ,CHẲNG KHỞI ,CHẲNG DIỆT, TA NÓI LÀ NIẾT BÀN !
NÓI NIẾT BÀN LÀ THẤY NGHĨA CHƠN THẬT ,LÌA PHÁP TÂM ,TÂM SỐ CỦA VỌNG TƯỞNG CHO ĐẾN ĐẮC NHƯ LAI TỰ GIÁC THÁNH TRÍ ,TA NÓI LÀ NIẾT BÀN ."...
-------------


An Long hiểu thế nào về hai đoạn kinh trích dẫn trên ?

Như lời Phật dạy trong Kinh Lăng Già, tr168, Thích Nữ Trí Hải dịch:

" Này Đại Huệ, chư Như Lai trong ba đời có hai thứ pháp, ấy là pháp ngôn thuyết và pháp như thật.

Pháp ngôn thuyết là tùy theo tâm của chúng sanh mà nói những giáo lý phương tiện khác nhau.

Pháp như thật là người tu hành lìa các pháp do tâm hiện, không sa vào hý luận một khác, cùng không cùng, siêu việt hết thảy tâm, ý, ý thức, ở nơi cảnh giới Thánh trí tự chứng lìa các kiến chấp về nhân duyên tương ưng.

Hết thảy ngoại đạo, Thanh văn, Duyên giác, những người sa vào nhị biên đều không thể biết được , ấy gọi là pháp như thật. "

Như nghĩa trên, thì biết Phật pháp là pháp bất nhị, vì lìa "nhị biên" vậy !

Mến kính,
Ba Tuần.
 

VO-NHAT-BAT-NHI

Well-Known Member
Thành viên BQT
Tham gia
23/8/10
Bài viết
3,883
Điểm tương tác
774
Điểm
113
Chương 11: "Cho một trăm người ác ăn không bằng cho một người thiện ăn. Cho một ngàn người thiện ăn không bằng cho một người thọ ngũ giới ăn. Cho một vạn người thọ ngũ giới ăn không bằng cho/(cúng dường) một vị Tu Ðà Hoàn ăn. Cho/(cúng dường) một mười vạn vị Tu Ðà Hoàn ăn không bằng cho/(cúng dường)một vị Tư Ðà Hàm ăn. Cho/(cúng dường) một ngàn vạn vị Tư Ðà Hám ăn không bằng cho/(cúng dường) một vị A Na Hàm ăn. Cho/(cúng dường) một ức vị A Na Hàm ăn không bằng cho/(cúng dường) một vị A La Hán ăn. Cho/(cúng dường) mười ức vị A La Hán ăn không bằng cho/(cúng dường) một vị Bích Chi Phật ăn. Cho/(cúng dường) một trăm ức vị Bích Chi Phật ăn không bằng cho/(cúng dường) một vị Phật ba đời ăn (Tam Thế Phật). Cho/(cúng dường) một ngàn ức vị Phật ba đời ăn không bằng cho/(cúng dường) một vị Vô niệm, Vô trụ, Vô tu, Vô chứng ăn".

Đức Phật là bậc tối thắng, chí cao nên được người xưng là Vô Thượng Sĩ. Như vậy sao một vị Vô niệm, Vô trụ, Vô tu, Vô chứng lại bằng ngàn ức Tam Thế Phật?

Như thế nào là Vô niệm, Vô trụ, Vô tu, Vô chứng?

Kính, vạn vấn.
1. Như thế nào là Vô niệm, Vô trụ, Vô tu, Vô chứng?

Là Minh Tâm Kiến Tánh thẳng đến Thành Phật. Cũng là Vô Sanh Pháp Nhẫn.......

Là không còn chấp Ngã và chấp Pháp, tùy duyên tu hành lợi mình lợi người, ưng Vô Sở Trụ Nhi Sanh Kỳ Tâm......
Là hành thâm tự tại bát nhã ba la mật.


Tựu chung là đã liễu tri Phật Tánh, tu tập để sống trọn vẹn với Phật Tánh.

2. Như vậy sao cúng cho một vị Vô niệm, Vô trụ, Vô tu, Vô chứng ăn lại hơn ngàn ức Tam Thế Phật?

Tam thế Phật, là bậc nhất trong thế gian, không ai sánh bằng.

Các vị đạo sư Vô Niệm, Vô trụ, Vô tu, Vô Chứng là những người ưu tú bậc nhất trong đệ tử của Phật Đà đang tiến thẳng đến thành Phật nhưng họ chưa thành Phật nên năng lực không thể ngang bằng với Đức Phật được.

Tuy nhiên, bàn về mặt lợi ích độ sanh cho thế gian thì

-Đức Phật đã thành đều sẽ nhập Niết Bàn, việc độ sanh với Ngài đã không còn tiếp tục (vì đã viên mãn). Việc làm của Ngài đối với thế gian sẽ dừng lại. Cho nên số chúng sanh được độ, tính từ lúc này thì không bằng với bậc đạo nhân vô tu vô chứng.


-Đạo sư vô tu vô chứng là người đang thực hành giáo pháp tối thượng của Như Lai, sẽ độ thêm vô lượng chúng sanh vào Phật Đạo. Những chúng sanh ấy khi ngộ đạo lại độ ra thêm vô lượng chúng sanh khác nữa,.... Và khi đạo nhân thành tựu Phật Quả thì độ thêm vô lượng chúng sanh nữa. Bởi vậy, cúng cho vị đạo nhân này ăn là trợ duyên cho rất rất nhiều chúng sanh sẽ ngộ đạo.
 

doccoden

Well-Known Member
Thành viên BQT
Tham gia
10/7/16
Bài viết
679
Điểm tương tác
414
Điểm
63
Chương 11: "Cho một trăm người ác ăn không bằng cho một người thiện ăn. Cho một ngàn người thiện ăn không bằng cho một người thọ ngũ giới ăn. Cho một vạn người thọ ngũ giới ăn không bằng cho/(cúng dường) một vị Tu Ðà Hoàn ăn. Cho/(cúng dường) một mười vạn vị Tu Ðà Hoàn ăn không bằng cho/(cúng dường)một vị Tư Ðà Hàm ăn. Cho/(cúng dường) một ngàn vạn vị Tư Ðà Hám ăn không bằng cho/(cúng dường) một vị A Na Hàm ăn. Cho/(cúng dường) một ức vị A Na Hàm ăn không bằng cho/(cúng dường) một vị A La Hán ăn. Cho/(cúng dường) mười ức vị A La Hán ăn không bằng cho/(cúng dường) một vị Bích Chi Phật ăn. Cho/(cúng dường) một trăm ức vị Bích Chi Phật ăn không bằng cho/(cúng dường) một vị Phật ba đời ăn (Tam Thế Phật). Cho/(cúng dường) một ngàn ức vị Phật ba đời ăn không bằng cho/(cúng dường) một vị Vô niệm, Vô trụ, Vô tu, Vô chứng ăn".

Đức Phật là bậc tối thắng, chí cao nên được người xưng là Vô Thượng Sĩ. Như vậy sao một vị Vô niệm, Vô trụ, Vô tu, Vô chứng lại bằng ngàn ức Tam Thế Phật?

Như thế nào là Vô niệm, Vô trụ, Vô tu, Vô chứng?

Kính, vạn vấn.

Chào bạn Vạn Vấn

Bạn đặt tựa 'chương 11' gây tò mò quá, vào đọc thì tôi cũng không biết đoạn trích này từ kinh nào. Có lẽ bạn nghĩ ở đây ai cũng biết rồi, nhưng thực tế thì sẽ có những người ít đọc kinh như tôi vào xem, do đó sau này trích dẫn kinh gì thì bạn nên nói rõ.

Dù không biết kinh gì nhưng nội dung (cái ý) của nó rất thú vị, khiến tôi phải bật cười. Nó sắp xếp mọi người và Phật theo thứ bậc từ thấp đến cao, đến nơi cao nhất thì lại là 'không có gì cả, không là gì cả'. Như thế nào là Vô niệm, Vô trụ, Vô tu, Vô chứng? Câu trả lời thật đơn giản: Vô ngã. Vì bản chất của vũ trụ là không có Bản thể, tức không có Bản ngã, theo nghĩa là một sự vật tự hữu (thực thể). Một vị Vô niệm, Vô trụ, Vô tu, Vô chứng là người nhận ra thực chất (sự thật tuyệt đối) là không có ai niệm, không có chỗ trú, không có người tu, và cũng...không chứng đắc được gì!

Theo lối suy nghĩ và tư duy cố hữu của con người thì nguồn gốc của vũ trụ là do một thực thể sanh tạo ra hoặc nhiều thực thể kết hợp lại. Tôn giáo cho rằng thực thể đó có tính toàn năng. Khoa học thì cho rằng các thực thể đó có những đặc tính khiến chúng gắn kết nhau. Triết học quan niệm rằng vật chất có trước, sinh ra tâm thức (duy vật) hoặc tâm thức có trước, sinh ra vật chất (duy tâm). Chung quy lại, mọi tư tưởng quan điểm xưa nay của chúng ta đều dựa vào một sự vật hiện tượng nào đó tự hiện hữu, từ đó mới sinh ra những sự vật khác. Phật giáo cho rằng đó là do người đời hiểu sai, vì sự thật là không có sự vật nào tự hữu. Đến đây chắc mọi người lại hiểu theo cách khác rằng: do không có vật nào có trước, tự hữu, nên sự vật này cứ sinh ra sự vật khác nối tiếp nhau không ngừng, vũ trụ này không có nguồn gốc và cũng không có kết thúc. Hiểu như vậy cũng sai nốt! Vũ trụ không phải do một Đấng tối cao nào đó có tính toàn năng tạo ra (theo quan điểm của Thiên chúa giáo...), vũ trụ cũng không phải là giấc mơ của một Thực thể tối hậu (Ấn Độ giáo), vũ trụ cũng không phải do những thực thể nhỏ nhất kết hợp lại mà thành (Khoa học).

Chúng ta cần phải từ bỏ thói quen tư tưởng đã ăn sâu trong tiềm thức rằng phải có cái gì đó thực hữu làm gốc rễ, từ đó mới sanh tạo vạn vật (bất kể vạn vật là có thật hay không có thật). Nhưng sự thật lại trái với định kiến của của con người: vạn vật được sanh tạo ra từ chỗ không có gì cả! Có thể xem đó là hư không (hư vô). Nhưng 'hư không' mà con người hình dung trong đầu chỉ là tương đối, vì ý nghĩ 'không có' hình thành là do dựa vào ý nghĩ 'có' mà ra. Hư không có thể tạo ra vũ trụ phải là Hư không tuyệt đối.

Trong khoa học, cái đó chính là chân không lượng tử. Theo nguyên lý bất định Heisenberg, không thể xác định đồng thời vị trí và vận tốc của một 'hạt cơ bản'. Chân không luôn dao động, tạo sinh ra vô số cặp hạt và phản hạt ảo rồi sau đó biến mất trong chân không. Sở dĩ nó luôn dao động vì nếu là hư không thì xác định giá trị bằng 0. Hư không tuyệt đối phải là 'Hư Không bất định', không phải là 'Hư Không được xác định'. Nó là Không 'bất không', không phải là Không của cặp đối đãi 'Có' và 'Không', mà là thứ 'có trước', là nguồn gốc sinh ra sự đối đãi. Giống như trong Đạo Đức Kinh có nói: 'Đạo khả đạo phi thường đạo'. Trong Bát nhã tâm kinh có câu nói 'Sắc tức thị không, không tức thị sắc' và trong Bát nhã ba la mật đa có câu 'Khi sinh ra các vật đều trống rỗng, vì trống rỗng nên các vật được sinh ra'. Đây là hai câu có sự tương đồng nhau, nhưng khác nhau ở chỗ một bên nói về tính chất 'bất nhị' còn một bên giải thích mối tương hỗ giữa hiện tượng và bản chất: từ hiện tượng bên ngoài thấy vạn vật không có bản thể, ngược lại chính vì bản chất như vậy nên mới sinh ra hiện tượng như vậy.

Thật ra với thói quen chấp ngã của con người cũng có thể dùng thuyết nguyên tử để giải thích thắc mắc trên của bạn Vạn Vấn một cách dễ hiểu, tuy rằng không giúp liễu ngộ chân lý. Ai cũng biết rằng vạn vật tuy có sai biệt khác nhau (thế giới tương đối) nhưng tất cả đều do các nguyên tử như nhau hợp thành (thế giới tuyệt đối). Không có người tu hành hay chứng đắc, ở 'bậc cao' hay 'bậc thấp' cũng chỉ có các nguyên tử như nhau. Có sự sanh diệt tương đối do sự giả hợp của các nguyên tử, nhưng chúng lại không sanh diệt mà vẫn luôn hiện hữu từ trước khi sanh và sau khi diệt. Mọi thứ đều do nguyên tử tác hợp mà thành, khi hoại diệt lại trở về nguyên tử.
 

vienquang2

Administrator
Thành viên BQT
Tham gia
12/7/07
Bài viết
1,087
Điểm tương tác
1,027
Điểm
113
Chào bạn Vạn Vấn

Bạn đặt tựa 'chương 11' gây tò mò quá, vào đọc thì tôi cũng không biết đoạn trích này từ kinh nào. Có lẽ bạn nghĩ ở đây ai cũng biết rồi, nhưng thực tế thì sẽ có những người ít đọc kinh như tôi vào xem, do đó sau này trích dẫn kinh gì thì bạn nên nói rõ.

Dù không biết kinh gì nhưng nội dung (cái ý) của nó rất thú vị, khiến tôi phải bật cười. Nó sắp xếp mọi người và Phật theo thứ bậc từ thấp đến cao, đến nơi cao nhất thì lại là 'không có gì cả, không là gì cả'. Như thế nào là Vô niệm, Vô trụ, Vô tu, Vô chứng? Câu trả lời thật đơn giản: Vô ngã. Vì bản chất của vũ trụ là không có Bản thể, tức không có Bản ngã, theo nghĩa là một sự vật tự hữu (thực thể). Một vị Vô niệm, Vô trụ, Vô tu, Vô chứng là người nhận ra thực chất (sự thật tuyệt đối) là không có ai niệm, không có chỗ trú, không có người tu, và cũng...không chứng đắc được gì!

Theo lối suy nghĩ và tư duy cố hữu của con người thì nguồn gốc của vũ trụ là do một thực thể sanh tạo ra hoặc nhiều thực thể kết hợp lại. Tôn giáo cho rằng thực thể đó có tính toàn năng. Khoa học thì cho rằng các thực thể đó có những đặc tính khiến chúng gắn kết nhau. Triết học quan niệm rằng vật chất có trước, sinh ra tâm thức (duy vật) hoặc tâm thức có trước, sinh ra vật chất (duy tâm). Chung quy lại, mọi tư tưởng quan điểm xưa nay của chúng ta đều dựa vào một sự vật hiện tượng nào đó tự hiện hữu, từ đó mới sinh ra những sự vật khác. Phật giáo cho rằng đó là do người đời hiểu sai, vì sự thật là không có sự vật nào tự hữu. Đến đây chắc mọi người lại hiểu theo cách khác rằng: do không có vật nào có trước, tự hữu, nên sự vật này cứ sinh ra sự vật khác nối tiếp nhau không ngừng, vũ trụ này không có nguồn gốc và cũng không có kết thúc. Hiểu như vậy cũng sai nốt! Vũ trụ không phải do một Đấng tối cao nào đó có tính toàn năng tạo ra (theo quan điểm của Thiên chúa giáo...), vũ trụ cũng không phải là giấc mơ của một Thực thể tối hậu (Ấn Độ giáo), vũ trụ cũng không phải do những thực thể nhỏ nhất kết hợp lại mà thành (Khoa học).

Chúng ta cần phải từ bỏ thói quen tư tưởng đã ăn sâu trong tiềm thức rằng phải có cái gì đó thực hữu làm gốc rễ, từ đó mới sanh tạo vạn vật (bất kể vạn vật là có thật hay không có thật). Nhưng sự thật lại trái với định kiến của của con người: vạn vật được sanh tạo ra từ chỗ không có gì cả! Có thể xem đó là hư không (hư vô). Nhưng 'hư không' mà con người hình dung trong đầu chỉ là tương đối, vì ý nghĩ 'không có' hình thành là do dựa vào ý nghĩ 'có' mà ra. Hư không có thể tạo ra vũ trụ phải là Hư không tuyệt đối.

Trong khoa học, cái đó chính là chân không lượng tử. Theo nguyên lý bất định Heisenberg, không thể xác định đồng thời vị trí và vận tốc của một 'hạt cơ bản'. Chân không luôn dao động, tạo sinh ra vô số cặp hạt và phản hạt ảo rồi sau đó biến mất trong chân không. Sở dĩ nó luôn dao động vì nếu là hư không thì xác định giá trị bằng 0. Hư không tuyệt đối phải là 'Hư Không bất định', không phải là 'Hư Không được xác định'. Nó là Không 'bất không', không phải là Không của cặp đối đãi 'Có' và 'Không', mà là thứ 'có trước', là nguồn gốc sinh ra sự đối đãi. Giống như trong Đạo Đức Kinh có nói: 'Đạo khả đạo phi thường đạo'. Trong Bát nhã tâm kinh có câu nói 'Sắc tức thị không, không tức thị sắc' và trong Bát nhã ba la mật đa có câu 'Khi sinh ra các vật đều trống rỗng, vì trống rỗng nên các vật được sinh ra'. Đây là hai câu có sự tương đồng nhau, nhưng khác nhau ở chỗ một bên nói về tính chất 'bất nhị' còn một bên giải thích mối tương hỗ giữa hiện tượng và bản chất: từ hiện tượng bên ngoài thấy vạn vật không có bản thể, ngược lại chính vì bản chất như vậy nên mới sinh ra hiện tượng như vậy.

Thật ra với thói quen chấp ngã của con người cũng có thể dùng thuyết nguyên tử để giải thích thắc mắc trên của bạn Vạn Vấn một cách dễ hiểu, tuy rằng không giúp liễu ngộ chân lý. Ai cũng biết rằng vạn vật tuy có sai biệt khác nhau (thế giới tương đối) nhưng tất cả đều do các nguyên tử như nhau hợp thành (thế giới tuyệt đối). Không có người tu hành hay chứng đắc, ở 'bậc cao' hay 'bậc thấp' cũng chỉ có các nguyên tử như nhau. Có sự sanh diệt tương đối do sự giả hợp của các nguyên tử, nhưng chúng lại không sanh diệt mà vẫn luôn hiện hữu từ trước khi sanh và sau khi diệt. Mọi thứ đều do nguyên tử tác hợp mà thành, khi hoại diệt lại trở về nguyên tử.
sentrang.webp

Mô Phật. Tư Duy Xứng Đáng cung kính
 
Sửa lần cuối:

Vạn Vấn

Active Member
ĐÃ TIẾN CÚNG
Tham gia
15/9/18
Bài viết
489
Điểm tương tác
94
Điểm
28
Chào bạn Vạn Vấn

Bạn đặt tựa 'chương 11' gây tò mò quá, vào đọc thì tôi cũng không biết đoạn trích này từ kinh nào. Có lẽ bạn nghĩ ở đây ai cũng biết rồi, nhưng thực tế thì sẽ có những người ít đọc kinh như tôi vào xem, do đó sau này trích dẫn kinh gì thì bạn nên nói rõ.

Dù không biết kinh gì nhưng nội dung (cái ý) của nó rất thú vị, khiến tôi phải bật cười. Nó sắp xếp mọi người và Phật theo thứ bậc từ thấp đến cao, đến nơi cao nhất thì lại là 'không có gì cả, không là gì cả'. Như thế nào là Vô niệm, Vô trụ, Vô tu, Vô chứng? Câu trả lời thật đơn giản: Vô ngã. Vì bản chất của vũ trụ là không có Bản thể, tức không có Bản ngã, theo nghĩa là một sự vật tự hữu (thực thể). Một vị Vô niệm, Vô trụ, Vô tu, Vô chứng là người nhận ra thực chất (sự thật tuyệt đối) là không có ai niệm, không có chỗ trú, không có người tu, và cũng...không chứng đắc được gì!

Theo lối suy nghĩ và tư duy cố hữu của con người thì nguồn gốc của vũ trụ là do một thực thể sanh tạo ra hoặc nhiều thực thể kết hợp lại. Tôn giáo cho rằng thực thể đó có tính toàn năng. Khoa học thì cho rằng các thực thể đó có những đặc tính khiến chúng gắn kết nhau. Triết học quan niệm rằng vật chất có trước, sinh ra tâm thức (duy vật) hoặc tâm thức có trước, sinh ra vật chất (duy tâm). Chung quy lại, mọi tư tưởng quan điểm xưa nay của chúng ta đều dựa vào một sự vật hiện tượng nào đó tự hiện hữu, từ đó mới sinh ra những sự vật khác. Phật giáo cho rằng đó là do người đời hiểu sai, vì sự thật là không có sự vật nào tự hữu. Đến đây chắc mọi người lại hiểu theo cách khác rằng: do không có vật nào có trước, tự hữu, nên sự vật này cứ sinh ra sự vật khác nối tiếp nhau không ngừng, vũ trụ này không có nguồn gốc và cũng không có kết thúc. Hiểu như vậy cũng sai nốt! Vũ trụ không phải do một Đấng tối cao nào đó có tính toàn năng tạo ra (theo quan điểm của Thiên chúa giáo...), vũ trụ cũng không phải là giấc mơ của một Thực thể tối hậu (Ấn Độ giáo), vũ trụ cũng không phải do những thực thể nhỏ nhất kết hợp lại mà thành (Khoa học).

Chúng ta cần phải từ bỏ thói quen tư tưởng đã ăn sâu trong tiềm thức rằng phải có cái gì đó thực hữu làm gốc rễ, từ đó mới sanh tạo vạn vật (bất kể vạn vật là có thật hay không có thật). Nhưng sự thật lại trái với định kiến của của con người: vạn vật được sanh tạo ra từ chỗ không có gì cả! Có thể xem đó là hư không (hư vô). Nhưng 'hư không' mà con người hình dung trong đầu chỉ là tương đối, vì ý nghĩ 'không có' hình thành là do dựa vào ý nghĩ 'có' mà ra. Hư không có thể tạo ra vũ trụ phải là Hư không tuyệt đối.

Trong khoa học, cái đó chính là chân không lượng tử. Theo nguyên lý bất định Heisenberg, không thể xác định đồng thời vị trí và vận tốc của một 'hạt cơ bản'. Chân không luôn dao động, tạo sinh ra vô số cặp hạt và phản hạt ảo rồi sau đó biến mất trong chân không. Sở dĩ nó luôn dao động vì nếu là hư không thì xác định giá trị bằng 0. Hư không tuyệt đối phải là 'Hư Không bất định', không phải là 'Hư Không được xác định'. Nó là Không 'bất không', không phải là Không của cặp đối đãi 'Có' và 'Không', mà là thứ 'có trước', là nguồn gốc sinh ra sự đối đãi. Giống như trong Đạo Đức Kinh có nói: 'Đạo khả đạo phi thường đạo'. Trong Bát nhã tâm kinh có câu nói 'Sắc tức thị không, không tức thị sắc' và trong Bát nhã ba la mật đa có câu 'Khi sinh ra các vật đều trống rỗng, vì trống rỗng nên các vật được sinh ra'. Đây là hai câu có sự tương đồng nhau, nhưng khác nhau ở chỗ một bên nói về tính chất 'bất nhị' còn một bên giải thích mối tương hỗ giữa hiện tượng và bản chất: từ hiện tượng bên ngoài thấy vạn vật không có bản thể, ngược lại chính vì bản chất như vậy nên mới sinh ra hiện tượng như vậy.

Thật ra với thói quen chấp ngã của con người cũng có thể dùng thuyết nguyên tử để giải thích thắc mắc trên của bạn Vạn Vấn một cách dễ hiểu, tuy rằng không giúp liễu ngộ chân lý. Ai cũng biết rằng vạn vật tuy có sai biệt khác nhau (thế giới tương đối) nhưng tất cả đều do các nguyên tử như nhau hợp thành (thế giới tuyệt đối). Không có người tu hành hay chứng đắc, ở 'bậc cao' hay 'bậc thấp' cũng chỉ có các nguyên tử như nhau. Có sự sanh diệt tương đối do sự giả hợp của các nguyên tử, nhưng chúng lại không sanh diệt mà vẫn luôn hiện hữu từ trước khi sanh và sau khi diệt. Mọi thứ đều do nguyên tử tác hợp mà thành, khi hoại diệt lại trở về nguyên tử.
Kính vị đồng học doccoden,

Dạ, là sơ xuất của em ạ.

Chương 11 được chích từ Tứ Thập Nhị (42) Chương Kinh ạ. Em cũng giống như đồng học doccoden ạ, cũng không nghiên cứu nhiều về Kinh Điển ạ, chỉ khi có chỗ nào đó khó hiểu hoặc chưa thấy hợp với chính kiến của em, em mới lên diendanphatphap.com cầu sự trợ giúp ạ.

Phật nói: "Cái nhìn của các ông, là cái nhìn có bệnh từ vô thủy."

Cho nên em luôn luôn lạy Phật, để cầu chư Phật giai hộ cho em luôn luôn có được Chính Kiến cho đến ngày em thành Phật ạ.

Kính, vạn vấn.
 

Vạn Vấn

Active Member
ĐÃ TIẾN CÚNG
Tham gia
15/9/18
Bài viết
489
Điểm tương tác
94
Điểm
28
1. Như thế nào là Vô niệm, Vô trụ, Vô tu, Vô chứng?

Là Minh Tâm Kiến Tánh thẳng đến Thành Phật. Cũng là Vô Sanh Pháp Nhẫn.......

Là không còn chấp Ngã và chấp Pháp, tùy duyên tu hành lợi mình lợi người, ưng Vô Sở Trụ Nhi Sanh Kỳ Tâm......
Là hành thâm tự tại bát nhã ba la mật.


Tựu chung là đã liễu tri Phật Tánh, tu tập để sống trọn vẹn với Phật Tánh.

2. Như vậy sao cúng cho một vị Vô niệm, Vô trụ, Vô tu, Vô chứng ăn lại hơn ngàn ức Tam Thế Phật?

Tam thế Phật, là bậc nhất trong thế gian, không ai sánh bằng.

Các vị đạo sư Vô Niệm, Vô trụ, Vô tu, Vô Chứng là những người ưu tú bậc nhất trong đệ tử của Phật Đà đang tiến thẳng đến thành Phật nhưng họ chưa thành Phật nên năng lực không thể ngang bằng với Đức Phật được.

Tuy nhiên, bàn về mặt lợi ích độ sanh cho thế gian thì

-Đức Phật đã thành đều sẽ nhập Niết Bàn, việc độ sanh với Ngài đã không còn tiếp tục (vì đã viên mãn). Việc làm của Ngài đối với thế gian sẽ dừng lại. Cho nên số chúng sanh được độ, tính từ lúc này thì không bằng với bậc đạo nhân vô tu vô chứng.


-Đạo sư vô tu vô chứng là người đang thực hành giáo pháp tối thượng của Như Lai, sẽ độ thêm vô lượng chúng sanh vào Phật Đạo. Những chúng sanh ấy khi ngộ đạo lại độ ra thêm vô lượng chúng sanh khác nữa,.... Và khi đạo nhân thành tựu Phật Quả thì độ thêm vô lượng chúng sanh nữa. Bởi vậy, cúng cho vị đạo nhân này ăn là trợ duyên cho rất rất nhiều chúng sanh sẽ ngộ đạo.
Kính đồng học VNBN.

dạ, vâng ạ.

không biết vị đồng học VNBN, có tin được rằng lời của Đức Phật Thích Ca Mâu Ni vẫn luôn hiển hiện trong " không trung" này chăng...

Kính, vạn vấn.
 

doccoden

Well-Known Member
Thành viên BQT
Tham gia
10/7/16
Bài viết
679
Điểm tương tác
414
Điểm
63
sentrang.webp

Mô Phật. Tư Duy Xứng Đáng cung kính

Kính chào ngài Viên Quang.

Ngài đã khen quá lời rồi, dù sao cũng xin cảm ơn. Rất mong được ngài cũng như các bạn cùng bàn luận và nêu lên quan điểm của mình. Có những chỗ nào tôi hiểu sai về Phật pháp, xin ngài cứ tự nhiên chỉ ra, tôi rất biết ơn về điều đó. Hoặc có chỗ nào còn tối nghĩa, thiếu sót, xin nhờ ngài nhắc nhở và bổ sung.

Kính vị đồng học doccoden,

Dạ, là sơ xuất của em ạ.

Chương 11 được chích từ Tứ Thập Nhị (42) Chương Kinh ạ. Em cũng giống như đồng học doccoden ạ, cũng không nghiên cứu nhiều về Kinh Điển ạ, chỉ khi có chỗ nào đó khó hiểu hoặc chưa thấy hợp với chính kiến của em, em mới lên diendanphatphap.com cầu sự trợ giúp ạ.

Phật nói: "Cái nhìn của các ông, là cái nhìn có bệnh từ vô thủy."

Cho nên em luôn luôn lạy Phật, để cầu chư Phật giai hộ cho em luôn luôn có được Chính Kiến cho đến ngày em thành Phật ạ.

Kính, vạn vấn.

Chào bạn Vạn Vấn.

Bên trong bạn đã có ông Phật cao quý nhất rồi, cần gì phải cầu lạy Phật nào khác nữa. Tất nhiên là tùy theo sở thích mỗi người, bạn có thể cầu tìm Phật ở bên ngoài, dù có thể lâu hơn. Trước đây tôi gặp một người sống cả đời trong chùa, do được một tu sĩ nhận nuôi từ nhỏ, nói rằng tuy tôn kính Phật nhưng có thể đập bỏ hết các tượng Phật trong chùa mà chẳng sợ gì. Tôi nghe vậy lấy làm lạ, từ sự tò mò mà tìm hiểu về Phật giáo đấy bạn.

Chúc bạn sớm thành Phật nhé.
 

doccoden

Well-Known Member
Thành viên BQT
Tham gia
10/7/16
Bài viết
679
Điểm tương tác
414
Điểm
63
Bàn luận tiếp về bản chất của thực tại. Vì 'Sự trống rỗng tuyệt đối' không phải là Thực thể (một sự vật tự hiện hữu) mà cũng không phải là Hư vô (được xác định là không có gì cả) nên luôn nảy sinh biến thiên, dao động và tạo tác ra mọi sự vật hiện tượng thiên sai vạn biệt. Mọi thứ trong vũ trụ này là biểu hiện, hay nói cho đúng hơn, là cách thức hiện hữu (tồn tại) của 'Sự trống rỗng tuyệt đối'. Tôi tạm gọi bằng ngôn từ như vậy. Nhân tiện xin nói thêm vài điều mà người sơ cơ mới tìm hiểu Phật pháp cũng như các Phật tử hay lầm tưởng.


1. Tuy hai mà một, tuy một mà hai:

Bản thể và hiện tượng giống như hai mặt của một đồng tiền xu, nếu xét về thực chất thì đó là một (đồng tiền) còn xét về biểu hiện thì đó là hai (hai bề mặt khác biệt). Bởi vậy phải tùy vào ngữ cảnh và vấn đề bàn luận mà suy xét theo khía cạnh nào. Có người cho rằng nếu 'vô ngã' như vậy thì không có người tu, không có chứng đắc thì tu tập làm gì? Không phân biệt thiện ác vậy làm điều thiện để làm gì?...Nói vậy là đánh đồng Chân đế và Tục đế, vì Tục đế là phương tiện còn Chân đế là cứu cánh. Sự thể cũng giống như một học sinh được dạy rằng vạn vật đều do các nguyên tử hợp thành, nguyên tử của vật này cũng như vật kia đều y như nhau. Nhưng không thể vì vậy mà đứa trẻ đó nghĩ rằng ăn cơm hay ăn phân đều được, không cần phân biệt.


2. Dung thông sự đối lập:

Thực tại không phải là Có cũng không phải là Không (không có), đúng hơn là Có và Không đều được sinh ra đồng thời, do Sự bất định xuất sinh mà thành. Cả CÓ và KHÔNG đều là giả ảo, không thật. Như vậy nói vũ trụ này là CÓ hay KHÔNG đều đúng cả, tuy là tương đối, nhưng cần phải giữ vững lập trường, không ngả nghiêng thì mới không bị mâu thuẫn. Giống như câu nói của Từ Đạo Hạnh: 'Có thì có tự mảy may. Không thì cả thế gian không'. Cũng vì tư duy của con người theo ba quy tắc logic học Aristote (đồng nhất, cấm mâu thuẫn, triệt tam) trong khi bản chất của vũ trụ là sự dung thông, bao nhiếp hết thảy nên chúng ta không thể hiểu được bản chất của thực tại.
Định lý bất toàn Godel có thể diễn dịch nôm na rằng trong một hệ kín thì không thể tự nó giải thích được. Như vậy khi ta nhìn thấy được thật tướng (chân tướng) của vũ trụ thì không thể hiểu được theo lề lối tư duy thông thường. Bởi vì khi tìm hiểu cái gì đó cũng tức là ta muốn xác định nó là thế này hay thế kia, trong khi thật tướng là vô định (bất định). Ngay cả vô vàn sự vật trong vũ trụ này (giả tướng) thì nếu muốn xác định sự vật nào cũng phải nhờ vào sự vật khác mới hiểu được, vì nó không hề có tự tánh!
Người đời hay thắc mắc 'Vạn vật trong vũ trụ này từ đâu mà có?' cũng chỉ vì không hiểu được ý niệm 'có' được sinh ra từ ý niệm 'không'. Do Không mới xác định là Có. Ngược lại cũng vậy, do Có mới xác định là Không (không có), bởi vì chúng do 'Không bất định' mà xuất sinh. Tức là vũ trụ (giả tướng) có cả hai tính chất Có và Không, vì thiên kiến sai lệch 'chấp Có' nên nảy sinh thắc mắc trên. Nói khác đi, từ sai lầm này nảy sinh ra sai lầm khác, Phật giáo gọi điều này là 'điên đảo vọng tưởng'.


3. Sự im lặng của Đức Phật:

Nhiều Phật tử thường lầm tưởng và suy diễn rằng ngài im lặng, không giải đáp một số câu hỏi là vì nó quá cao siêu, nếu giải thích thì người hỏi cũng không lĩnh hội được. Không phải như vậy, ngoại trừ trường hợp Đức Phật nói rõ điều đó là 'bất khả tư nghì', những trường hợp ngài im lặng là vì những nguyên nhân khác.
Chẳng hạn câu hỏi về nguồn gốc của vô minh, ngài không trả lời mà kể câu chuyện về người thợ săn bị trúng mũi tên độc. Ý rằng ngài khuyên người hỏi nên tìm hiểu những điều thiết thực hơn. Cứu cánh của việc tìm hiểu Phật học là trở nên giác ngộ, sau đó sẽ tự mình giải được những thắc mắc trước đây mà không cần nhờ ai khác. Vô minh cũng như ảo giác thấy nước trong sa mạc hay đường chân trời, do bản chất tự nhiên gây ra giới hạn về giác quan.
Còn câu hỏi 'Con người có tự ngã hay không?' thì ngài đã giải thích cho đồ đệ tại sao lại im lặng: vì ngài thấy Vachagotta còn chấp ngã sâu dày, nếu nói rằng 'có tự ngã' thì sai sự thật, còn nói đúng sự thật 'không có tự ngã' thì sẽ gây ra sự kinh sợ và hoang mang cho người hỏi chứ không giúp ích gì.
Trong khi đó, nhóm 3 câu hỏi của Vachagotta mà ngài im lặng lại vì nguyên nhân khác. Câu hỏi 'Vũ trụ là vô hạn hay hữu hạn?' thì trả lời 'vô hạn' hay 'hữu hạn' đều sai, vì như 2. vừa nói trên (dung thông sự đối lập). Câu hỏi 'Tâm và Vật là hai hay là một?' thì nói rằng 'hai' hay 'một' đều sai, vì tính Bất nhị nên không phải hai cũng không phải một. Câu hỏi 'Phật sau khi chết còn tồn tại hay không?' thì trả lời 'tồn tại' hay 'không tồn tại' đều sai, vì đó là quan điểm Thường hằng và Đoạn diệt, và sai lầm đó xuất phát từ sự hiểu sai về bản ngã khi cho rằng có bản ngã (chấp ngã).


4. Kế thừa và giác ngộ:

Tôi cho rằng mọi thứ đều có tính kế thừa chứ không phải tự dưng mà nó như vậy. Nếu Đức Phật sinh ra ở phương Tây, ngài sẽ nói kiểu khác sau khi thành đạo. Nếu Đức Phật sinh ra ở Trung Quốc, ngài sẽ nói cũng giống như Lão Tử, Trang Tử. Sở dĩ Đức Phật thuyết giảng về Khổ, Vô thường, Giác ngộ và Giải thoát là vì trước đó Ấn Độ giáo đã đề cập đến những vấn đề đó. Điểm khác biệt cốt tủy là Ấn Độ giáo giảng giải chúng dựa trên Bản ngã (với nền tảng là Chân ngã 'Purusha', Tiểu ngã 'Atman', Đại ngã 'Brahman'
...) trong khi Phật giáo lại giảng giải theo Vô ngã. Do đó tuy về ngôn từ có giống nhau nhưng ý nghĩa lại khác nhau, thậm chí là trái ngược nhau.

Có nhiều người, nhất là những người ngoại đạo thường thắc mắc: "Thành Phật là thành cái gì? Giác ngộ có nghĩa là gì?..." Ai cũng biết giác ngộ là thấu hiểu bản chất của vạn vật, nhìn thấy được chân tướng của vũ trụ. Nhưng Đức Phật đã ngộ ra sự thật tuyệt đối như thế nào?

“Ta nhớ thuở trước, khi chưa thành Chánh giác, một mình ở chỗ vắng, chuyên tinh Thiền định tư duy, khởi nghĩ như sau: Pháp gì có nên già, chết có? Duyên pháp gì nên già, chết có? Ta liền chánh tư duy khởi biết như thật liên tục: Vì có sanh nên có già, chết. Duyên sanh nên có già, chết. Cũng như vậy, hữu, thủ, ái, thọ, xúc, lục nhập, danh sắc.
Pháp gì có nên danh sắc có? Ta liền chánh tư duy khởi biết như thật liên tục: Vì có thức nên có danh sắc. Duyên thức nên có danh sắc. Khi Ta tư duy đều biết ngang thức mà lui không thể vượt qua nó. Nghĩa là duyên thức có danh sắc, duyên danh sắc có lục nhập, duyên lục nhập có xúc,..., duyên hữu có sanh, duyên sanh có lão, bệnh, tử, ưu, bi, khổ, não. Như thế thuần là nguyên nhân của khổ uẩn.
Lớn thay nguyên nhân ấy! Thế là, với ta, chưa từng nghe pháp ấy mà sinh mắt, sinh trí, sinh tuệ, sinh sáng, sinh ánh sáng..."
(Tương Ưng Bộ, XII.65)


Đó là Nguyên lý tùy thuộc phát sinh, tinh hoa của Lý duyên khởi. Lão Tử cũng là một người nhận ra chân lý đó. Cách nói có thể sai khác, nhưng ý nghĩa thì như nhau.

"Thiên hạ đều biết tốt là tốt,
Thì đã có xấu rồi.
Đều biết lành là lành,
Thì đã có cái chẳng lành rồi.
Bởi vậy
Có với không cùng sinh
Khó với dễ cùng thành
Cao với thấp cùng chiều
Giọng với tiếng cùng họa
Trước và sau cùng theo..."
(Đạo đức kinh)


Trước đây trên cái mạng ảo này tôi có cơ duyên gặp một người mà sau này tôi mới biết đó là người đã giác ngộ. Khi tôi hỏi 'duy vật và duy tâm cái nào đúng?' Anh ta nói vũ trụ như một đồ vật đa diện, nhìn thấy mặt này mà không thấy mặt kia sẽ có cái nhìn phiến diện, sai lầm, và khẳng định rằng mấy ngàn năm trước cũng như sau này hai trường phái trên sẽ luôn tranh cãi không có hồi kết.


5. Ngữ nghĩa và Trung đạo:

Đây là những vấn đề hình như tôi đã nói rồi, nhưng cũng xin nói lại vì thấy nó quan trọng đối với người sơ cơ.

- Cùng một nghĩa nhưng nói theo cách xác định hay phủ định sẽ khác biệt nhau, nói đúng hơn là trái ngược nhau, điều đó làm nhiều người hiểu lầm rồi đi sai đường lạc lối. Chẳng hạn nói 'Các pháp đều không có tự tánh' là nói theo kiểu phủ định, còn nói 'Các pháp có tự tánh là không' là nói theo kiểu xác định. Một đằng nói 'có', một đằng nói 'không có', nhưng đều chung một nghĩa.

- Cùng một từ nhưng có nhiều nghĩa: chẳng hạn 'tự tánh' khi thì có nghĩa là bản ngã, khi thì có nghĩa là tính chất, đặc điểm vốn có. Từ 'Phật' khi thì ám chỉ ngài Tất Đạt Đa, người sáng lập đạo Phật, khi thì ám chỉ những người giác ngộ như ngài, lại có khi ám chỉ đến Thật tướng của vũ trụ.

- Cùng một nghĩa nhưng có nhiều từ: chẳng hạn Thật tướng có nhiều cách gọi tên khác nhau như Phật tánh, Chân tâm, Niết Bàn, Bản lai diện mục....

- Chân tướng (thật tướng) của vũ trụ là thứ duy nhất mà ta không thể hiểu về bản chất. Khi nhìn thấy nó thì mọi tư tưởng, ngôn từ đều không thể giải thích được. Vì sao? Vì tư duy con người có tính Nhị nguyên trong khi Chân tướng có tính Bất nhị (Phi nhị nguyên). Vì 'hiểu biết' tức là phải có chủ thể tìm biết và đối tượng để tìm biết, trong khi Chân tướng chỉ có một thì cái gì tìm biết cái gì. Do đó Phật giáo dùng những từ 'trực nhận', 'chứng nhập' thay cho sự nhận thức thông thường.


Phật giáo theo trung đạo, tức là không rơi vào hai biên kiến. Nhưng khi thuyết giảng phải dùng cái này phá chấp cái kia, người nghe tưởng cái này là đúng thì lại sai. Hơn nữa, tất cả kinh luận đều giảng bày sự thật tương đối, nhờ nó làm phương tiện để tìm thấy sự thật tuyệt đối. Nó giống như đưa một tấm hình cho ta tìm ra một người nào đó. Không nên nhận lầm tấm hình là con người thật, nhưng tấm hình là hình ảnh thật của anh ta, nhờ nó mà ta hình dung mặt mũi anh ta ra sao.
 
Sửa lần cuối:

Ba Tuần

Well-Known Member
Thành viên BQT
Tham gia
28/7/16
Bài viết
1,837
Điểm tương tác
904
Điểm
113
Nhận xét của đạo hữu doccoden rất chính xác.

1. Bản thể chẳng phải một vật tượng, cũng chẳng phải là không vật tượng. Cho nên Phật giáo Đại thừa cố gắng dùng lý "chân không diệu hữu" để giải thích tính mâu thuẫn tưởng như đối lập này của bản chất Bản thể vạn hữu.

2. Toàn bộ lời Phật dạy là pháp phương tiện, là ngón tay chỉ trăng, mặc dù trong lời phương tiện ấy có khi ẩn chứa hình ảnh của mặt trăng thật, nhưng đó cũng chỉ là " bánh vẽ", luôn luôn khiến người học bị xô đẩy vào hai biên kiến: đoạn thường, có không, sanh diệt vô sanh, ngã vô ngã, tánh vô tánh, v..v.

Cho nên sự chấp tới cùng cực, cũng có liều thuốc giải cuối cùng " Ta 49 năm chưa từng thuyết một chữ, ai nói ta có thuyết pháp là phỉ báng Phật". Sự mê tín đến điên dại vẫn có liều thuốc "chớ vội tin".

Trong lộ trình thuyết giảng của Phật là chuỗi ngày phá chấp (ngã, pháp, không), kế thừa sự tiếp dẫn này mà chư Tổ tiếp tục cởi đinh tháo chốt (vật, tâm, Phật). Nhằm kéo cương con người tìm cầu giác ngộ đi vào lộ trình trung đạo giải thoát, đạt tới chân lý mà Ngài Tuyết sơn Bồ Tát từng nói:

"Không không, không một, không hai,
Không dời, không đổi, không phai, không mờ,
Không thêm bớt, không nhơ không sạch,
Không thủy chung, không diệt không sanh,
Không hương không sắc không thanh,
Không bóng không dáng, không hình không thân."


Tất cả đều Không, nhưng trên lại nói "không Không", ý cũng như vậy. Nhưng cái lý Không bất nhị này cần phải thật chứng, đắc ngộ tới cùng cực thì thần thông diệu dụng hiện ra:

"Dạo khắp cõi non nhân nước trí,
Phép thần thông cứu thế độ dân,
Thuyền Từ một mái thong dong,
Chở người khách tục vượt sông Ái hà."


Sự hiện diện của thần thông chẳng phải huyễn học truyền thuyết, bằng chứng của nó chính là những thân thể bất hoại còn đang lưu giữ khắp nơi trên thế giới một cách tự nhiên nhưng chẳng hề bình thường giống mọi người còn tham sân si, và mọi người hiện còn tham sân si lại có đầy đủ tiềm năng để phát huy được những diệu dụng ấy.

Mến kính,
Ba Tuần.
 
Sửa lần cuối:

doccoden

Well-Known Member
Thành viên BQT
Tham gia
10/7/16
Bài viết
679
Điểm tương tác
414
Điểm
63
Nhận xét của đạo hữu doccoden rất chính xác.

1. Bản thể chẳng phải một vật tượng, cũng chẳng phải là không vật tượng. Cho nên Phật giáo Đại thừa cố gắng dùng lý "chân không diệu hữu" để giải thích tính mâu thuẫn tưởng như đối lập này của bản chất Bản thể vạn hữu.

2. Toàn bộ lời Phật dạy là pháp phương tiện, là ngón tay chỉ trăng, mặc dù trong lời phương tiện ấy có khi ẩn chứa hình ảnh của mặt trăng thật, nhưng đó cũng chỉ là " bánh vẽ", luôn luôn khiến người học bị xô đẩy vào hai biên kiến: đoạn thường, có không, sanh diệt vô sanh, ngã vô ngã, tánh vô tánh, v..v.

Cho nên sự chấp tới cùng cực, cũng có liều thuốc giải cuối cùng " Ta 49 năm chưa từng thuyết một chữ, ai nói ta có thuyết pháp là phỉ báng Phật". Sự mê tín đến điên dại vẫn có liều thuốc "chớ vội tin".

Trong lộ trình thuyết giảng của Phật là chuỗi ngày phá chấp (ngã, pháp, không), kế thừa sự tiếp dẫn này mà chư Tổ tiếp tục cởi đinh tháo chốt (vật, tâm, Phật). Nhằm kéo cương con người tìm cầu giác ngộ đi vào lộ trình trung đạo giải thoát, đạt tới chân lý mà Ngài Tuyết sơn Bồ Tát từng nói:

"Không không, không một, không hai,
Không dời, không đổi, không phai, không mờ,
Không thêm bớt, không nhơ không sạch,
Không thủy chung, không diệt không sanh,
Không hương không sắc không thanh,
Không bóng không dáng, không hình không thân."


Tất cả đều Không, nhưng trên lại nói "không Không", ý cũng như vậy. Nhưng cái lý Không bất nhị này cần phải thật chứng, đắc ngộ tới cùng cực thì thần thông diệu dụng hiện ra:

"Dạo khắp cõi non nhân nước trí,
Phép thần thông cứu thế độ dân,
Thuyền Từ một mái thong dong,
Chở người khách tục vượt sông Ái hà."


Sự hiện diện của thần thông chẳng phải huyễn học truyền thuyết, bằng chứng của nó chính là những thân thể bất hoại còn đang lưu giữ khắp nơi trên thế giới một cách tự nhiên nhưng chẳng hề bình thường giống mọi người còn tham sân si, và mọi người hiện còn tham sân si lại có đầy đủ tiềm năng để phát huy được những diệu dụng ấy.

Mến kính,
Ba Tuần.

Chào bạn Ba Tuần.

Bạn không nên xưng hô 'đạo hữu' với tôi, vì tôi không phải một Phật tử như mọi người thường nghĩ. Tôi đã trình bày những quan điểm của mình về Phật học, có những điểm khác biệt với quan điểm của các bạn. Bởi vậy tôi luôn viết bài trên mục 'Giao lưu tư tưởng' dành cho kẻ ngoại đạo chứ không muốn làm 'ô uế' những nơi khác, dù trong thâm tâm tôi cho rằng chỉ có mình mới là một Phật tử chân chính (tất nhiên rồi). Nhân tiện bạn nói về thần thông, tôi xin nhắc lại những quan điểm khác biệt của mình về Phật giáo:

- Phật giáo là một hệ tư tưởng triết lý.

Giống như hầu hết các đạo giáo phương Đông, ngay cả Ấn Độ giáo, thoạt đầu là một tư tưởng triết lý, nhưng sau đó trở thành tôn giáo vì nhu cầu của đại chúng.

- Có những quan điểm triết lý tương đồng nhau giữa các đạo giáo.

Tôi nhận thấy đạo Lão, Kinh Dịch (vô cực sinh thái cực)...đều có quan điểm giống nhau. Do đó tôi cho rằng họ cũng là những người phát hiện ra chân lý tuyệt đối chứ không riêng gì Đức Phật.

- Đức Phật chỉ là một người bình thường, không phải thần thánh.

Ở phương Đông, cụ thể là Trung Hoa, thường gọi các nhà minh triết là 'thánh nhân' để tỏ lòng tôn kính. Dù dùng ngôn từ như vậy nhưng không ai xem họ là thần thánh cả, vì họ cũng là con người phàm tục như chúng ta.

- Không có sự đắc đạo, đắc thần thông.

Tôi phản bác câu chuyện Đức Phật đắc Lục thông sau khi ngài giác ngộ. Vì Ấn Độ giáo đã vẽ vời ra những thứ thần thông để câu khách (trước đây chính tôi cũng bị cắn câu) nên Phật giáo cũng phải làm như vậy để tranh giành ảnh hưởng. Như tôi đã từng chỉ ra, chẳng hạn nếu có Túc mệnh thông thì trái ngược với quan điểm của ngài khi cho rằng ngũ uẩn bị hoại diệt sau khi chết. Đức Phật rất xem thường những thứ gọi là 'thần thông'. Trong kinh Phật (tôi không nhớ kinh gì) có kể câu chuyện Đức Phật nói với người học thuật khinh công đại loại rằng: 'Ta chỉ dùng vài xu là thuê người đưa qua sông, việc gì phải nhọc công mấy chục năm để học khinh công'.

Như bài viết vừa rồi của tôi, sự giác ngộ của Đức Phật không có gì là cao siêu thần bí cả. Ngài ngồi tọa thiền cũng chỉ vì học theo các đạo sư Ấn Độ giáo trước đây, còn trước khi ngộ ra chân lý thì ngài cũng dùng ý thức để tư duy như bao người khác. Hãy xem lại đoạn trích từ kinh Tương Ưng Bộ:

“Ta nhớ thuở trước, khi chưa thành Chánh giác, một mình ở chỗ vắng, chuyên tinh Thiền định tư duy, khởi nghĩ như sau: Pháp gì có nên già, chết có?..."

Cũng chính vì tin vào câu chuyện Đức Phật đắc thần thông như vậy nên kể từ sau đó không thấy ai đắc đạo giống như ngài, vì không có thần thông. Trên thực tế thì sự giác ngộ có thể rất đơn giản, chẳng hạn Lục Tổ Huệ Năng sau khi nghe câu "Ưng vô sở trụ nhi sinh kỳ tâm" thì hốt nhiên đại ngộ. Tôi cho rằng người giác ngộ đều luôn hiện hữu từ xưa nay, chỉ vì chúng ta không biết hoặc không tin mà thôi. Tất nhiên là không nói tới những kẻ lừa đảo háo danh.

Còn vấn đề thân thể bất hoại sau khi chết thì rất nhiều trường hợp xảy ra từ xưa nay ở những con người bình thường chứ không chỉ là tu sĩ, khoa học cũng giải thích rồi. Bên Nhật còn có một trường phái 'ướp xác khi còn sống' nữa kìa. Ông thầy ngồi trong hang, dặn đồ đệ hễ mỗi ngày còn nghe tiếng gõ thì thôi, nếu không nghe nữa thì lấp hang lại. Cứ vậy ông ta ngồi nhịn ăn suốt vài tuần, cơ thể héo khô, vi khuẩn không thể phân hủy khiến thân thể bất hoại, giống như con cá bị phơi khô.

Theo tôi thì làm cho thân thể bất hoại không phải là thần thông. Mà tranh cãi đó là thần thông hay không cũng không phải là vấn đề quan trọng. Điều tôi muốn nói ở đây rằng điều đó trái với quan điểm của Đức Phật, khi ngài cho rằng thân xác chỉ là thứ giả tạm, vô thường.

.............


1. Bản thể chẳng phải một vật tượng, cũng chẳng phải là không vật tượng

Ý tôi không phải như vậy. Thật tướng không phải là vật, cũng không phải là hư vô mới là đúng ý tôi. Có những thứ không vật tượng trong cuộc sống chúng ta, chẳng hạn không khí, đó cũng được xem là 'vật'. Nói cho gọn, mọi thứ đều xem là 'vật', là 'sắc'.

Ngày nay, máy tính lượng tử với qubit ở trạng thái chồng chập giữa 0 và 1, là minh chứng cho sự bất định lượng tử. Nguyên lý bất định Heisenberg xem như được áp dụng vào đời sống.
 
Sửa lần cuối:

Ba Tuần

Well-Known Member
Thành viên BQT
Tham gia
28/7/16
Bài viết
1,837
Điểm tương tác
904
Điểm
113
Chào bạn Ba Tuần.

Bạn không nên xưng hô 'đạo hữu' với tôi, vì tôi không phải một Phật tử như mọi người thường nghĩ. Tôi đã trình bày những quan điểm của mình về Phật học, có những điểm khác biệt với quan điểm của các bạn. Bởi vậy tôi luôn viết bài trên mục 'Giao lưu tư tưởng' dành cho kẻ ngoại đạo chứ không muốn làm 'ô uế' những nơi khác, dù trong thâm tâm tôi cho rằng chỉ có mình mới là một Phật tử chân chính (tất nhiên rồi). Nhân tiện bạn nói về thần thông, tôi xin nhắc lại những quan điểm khác biệt của mình về Phật giáo:

- Phật giáo là một hệ tư tưởng triết lý.

Giống như hầu hết các đạo giáo phương Đông, ngay cả Ấn Độ giáo, thoạt đầu là một tư tưởng triết lý, nhưng sau đó trở thành tôn giáo vì nhu cầu của đại chúng.

- Có những quan điểm triết lý tương đồng nhau giữa các đạo giáo.

Tôi nhận thấy đạo Lão, Kinh Dịch (vô cực sinh thái cực)...đều có quan điểm giống nhau. Do đó tôi cho rằng họ cũng là những người phát hiện ra chân lý tuyệt đối chứ không riêng gì Đức Phật.

- Đức Phật chỉ là một người bình thường, không phải thần thánh.

Ở phương Đông, cụ thể là Trung Hoa, thường gọi các nhà minh triết là 'thánh nhân' để tỏ lòng tôn kính. Dù dùng ngôn từ như vậy nhưng không ai xem họ là thần thánh cả, vì họ cũng là con người phàm tục như chúng ta.

- Không có sự đắc đạo, đắc thần thông.

Tôi phản bác câu chuyện Đức Phật đắc Lục thông sau khi ngài giác ngộ. Vì Ấn Độ giáo đã vẽ vời ra những thứ thần thông để câu khách (trước đây chính tôi cũng bị cắn câu) nên Phật giáo cũng phải làm như vậy để tranh giành ảnh hưởng. Như tôi đã từng chỉ ra, chẳng hạn nếu có Túc mệnh thông thì trái ngược với quan điểm của ngài khi cho rằng ngũ uẩn bị hoại diệt sau khi chết. Đức Phật rất xem thường những thứ gọi là 'thần thông'. Trong kinh Phật (tôi không nhớ kinh gì) có kể câu chuyện Đức Phật nói với người học thuật khinh công đại loại rằng: 'Ta chỉ dùng vài xu là thuê người đưa qua sông, việc gì phải nhọc công mấy chục năm để học khinh công'.

Như bài viết vừa rồi của tôi, sự giác ngộ của Đức Phật không có gì là cao siêu thần bí cả. Ngài ngồi tọa thiền cũng chỉ vì học theo các đạo sư Ấn Độ giáo trước đây, còn trước khi ngộ ra chân lý thì ngài cũng dùng ý thức để tư duy như bao người khác. Hãy xem lại đoạn trích từ kinh Tương Ưng Bộ:

“Ta nhớ thuở trước, khi chưa thành Chánh giác, một mình ở chỗ vắng, chuyên tinh Thiền định tư duy, khởi nghĩ như sau: Pháp gì có nên già, chết có?..."

Cũng chính vì tin vào câu chuyện Đức Phật đắc thần thông như vậy nên kể từ sau đó không thấy ai đắc đạo giống như ngài, vì không có thần thông. Trên thực tế thì sự giác ngộ có thể rất đơn giản, chẳng hạn Lục Tổ Huệ Năng sau khi nghe câu "Ưng vô sở trụ nhi sinh kỳ tâm" thì hốt nhiên đại ngộ. Tôi cho rằng người giác ngộ đều luôn hiện hữu từ xưa nay, chỉ vì chúng ta không biết hoặc không tin mà thôi. Tất nhiên là không nói tới những kẻ lừa đảo háo danh.

Còn vấn đề thân thể bất hoại sau khi chết thì rất nhiều trường hợp xảy ra từ xưa nay ở những con người bình thường chứ không chỉ là tu sĩ, khoa học cũng giải thích rồi. Bên Nhật còn có một trường phái 'ướp xác khi còn sống' nữa kìa. Ông thầy ngồi trong hang, dặn đồ đệ hễ mỗi ngày còn nghe tiếng gõ thì thôi, nếu không nghe nữa thì lấp hang lại. Cứ vậy ông ta ngồi nhịn ăn suốt vài tuần, cơ thể héo khô, vi khuẩn không thể phân hủy khiến thân thể bất hoại, giống như con cá bị phơi khô.

Theo tôi thì làm cho thân thể bất hoại không phải là thần thông. Mà tranh cãi đó là thần thông hay không cũng không phải là vấn đề quan trọng. Điều tôi muốn nói ở đây rằng điều đó trái với quan điểm của Đức Phật, khi ngài cho rằng thân xác chỉ là thứ giả tạm, vô thường.
Theo bạn Doccoden nhìn nhận thì nó rất hợp lý thôi,

1. Nếu cho thân thể bất hoại chỉ là một phương pháp tu tập, như Doccoden thí dụ là nhịn ăn tĩnh tâm tạo ra chẳng hạn, thì gần đây có Ngài Nguyệt Khê, trước lúc chết cũng ngã bệnh rồi đi viện, mà hiện nay thân thể cũng bất hoại như vậy thì chúng ta nên hiểu như thế nào ? Phương pháp tu tập thì cũng được nói rõ trong sách vở để lại, cũng không có gì huyền bí chỉ là trực nhận ra bản thể vũ trụ vạn hữu và sống với bản thể ấy chẳng còn vướng mắc vào tham, sân, si.

2. Về việc văn bản Kinh điển giả sử đã bị sửa đổi và đưa thêm vào văn bản truyền lại cho tới ngày nay, thì cũng không ảnh hưởng gì tới bản chất của Phật giáo đề cập tới Lậu tận thông, tức đã xa lìa được 5 triền cái: tham, sân, hôn trầm, trạo cử và nghi ngờ., đồng nghĩa với Trí tuệ không còn phiền não tham, sân, si.

Cơ sở để phủ định sự tồn tại của thần thông là vì không có ai làm được, hay chính xác hơn không tận mắt Doccoden thấy có ai làm được thì cũng hết sức bình thường và hợp lý, vì chính Phật cũng dạy "chớ vội tin" rồi.

Tuy nhiên, Phật cũng dạy muốn đắc thần thông cần nghiêm trì giới luật, nay chưa thấy ai đắc được phải chăng do những người ta thấy và bản thân ta không ai giữ gìn giới luật được trọn vẹn chăng ?

Mến kính,
Ba Tuần.

Ps:
Doccoden nói:
"Bản thể chẳng phải một vật tượng, cũng chẳng phải là không vật tượng"

Ý tôi không phải như vậy. Thật tướng không phải là vật, cũng không phải là hư vô mới là đúng ý tôi.

Hư vô thì trong Phật giáo dùng từ Ngoan không, còn Không khí nếu cho rằng không phải vật tượng thì Kinh Phật có nói tới lân hư trần (hạt cơ bản ngày nay) đều là vật tượng cả. Vì lay động thì có biến đổi, đều là khách chẳng phải là chủ.
 
Sửa lần cuối:

trừng hải

Well-Known Member
Thành viên BQT
Tham gia
30/7/13
Bài viết
1,330
Điểm tương tác
958
Điểm
113
1. Tuy hai mà một, tuy một mà hai:

Bản thể và hiện tượng giống như hai mặt của một đồng tiền xu, nếu xét về thực chất thì đó là một (đồng tiền) còn xét về biểu hiện thì đó là hai (hai bề mặt khác biệt). Bởi vậy phải tùy vào ngữ cảnh và vấn đề bàn luận mà suy xét theo khía cạnh nào. Có người cho rằng nếu 'vô ngã' như vậy thì không có người tu, không có chứng đắc thì tu tập làm gì? Không phân biệt thiện ác vậy làm điều thiện để làm gì?...Nói vậy là đánh đồng Chân đế và Tục đế, vì Tục đế là phương tiện còn Chân đế là cứu cánh. Sự thể cũng giống như một học sinh được dạy rằng vạn vật đều do các nguyên tử hợp thành, nguyên tử của vật này cũng như vật kia đều y như nhau. Nhưng không thể vì vậy mà đứa trẻ đó nghĩ rằng ăn cơm hay ăn phân đều được, không cần phân biệt.

Hề hề,

Bản thể và Hiện tượng không thể ví như hai mặt của đồng tiền được bởi vì nó vô đối đãi; Nếu tách rời nó ra làm hai thành phải trái như hai mặt một đồng tiền thì đã rơi vào nhị nguyên (bởi nó là hiện tướng của đồng tiền mà thôi). Như vật chất bao gồm tứ đại và không và rõ ràng không thể tách tứ đại ra khỏi không mà cũng không thể tách không ra khỏi tứ đại nên không hề có cái gọi là chân không tuyệt đối hay một dạng vật chất thuần hạt nhân hay điện tử (ví như lỗ đen vẫn có Không, khi đến hạn thì nó nổ tung không hiện tồn chính nó nữa).
Tâm kinh: "Sắc tức thị Không. Không tức thị Sắc. Sắc bất dị Không. Không bất dị Sắc" thì chỗ Liễu nghĩa phải thấy rằng Sắc và Không là một khối, không thể tách Sắc và Không thành hai được nên gọi là Bất nhị.

Cũng vậy Tục đế và Chân đế không phải là Phương tiện và Cứu cánh. Trong phép thiền quán thường mô tả đó chính là khoáng khắc đắc Đạo - Quả vì nó xảy ra trong cùng một sát na. Nó thường được các nhà luận giải gọi là "Hai chân lý trong một niệm'. Hay nói cách khác dù là Tục đế nhưng ngay nơi Tục đế đó người đắc đạo thành tựu Chân đế và được các hành giả gọi là phép Thiền na vô đối.


Trừng Hải

Note: các đề mục kế tiếp sẽ được đề cập sau, hề hề
 
Sửa lần cuối:

Vạn Vấn

Active Member
ĐÃ TIẾN CÚNG
Tham gia
15/9/18
Bài viết
489
Điểm tương tác
94
Điểm
28
Kính chào ngài Viên Quang.

Ngài đã khen quá lời rồi, dù sao cũng xin cảm ơn. Rất mong được ngài cũng như các bạn cùng bàn luận và nêu lên quan điểm của mình. Có những chỗ nào tôi hiểu sai về Phật pháp, xin ngài cứ tự nhiên chỉ ra, tôi rất biết ơn về điều đó. Hoặc có chỗ nào còn tối nghĩa, thiếu sót, xin nhờ ngài nhắc nhở và bổ sung.



Chào bạn Vạn Vấn.

Bên trong bạn đã có ông Phật cao quý nhất rồi, cần gì phải cầu lạy Phật nào khác nữa. Tất nhiên là tùy theo sở thích mỗi người, bạn có thể cầu tìm Phật ở bên ngoài, dù có thể lâu hơn. Trước đây tôi gặp một người sống cả đời trong chùa, do được một tu sĩ nhận nuôi từ nhỏ, nói rằng tuy tôn kính Phật nhưng có thể đập bỏ hết các tượng Phật trong chùa mà chẳng sợ gì. Tôi nghe vậy lấy làm lạ, từ sự tò mò mà tìm hiểu về Phật giáo đấy bạn.

Chúc bạn sớm thành Phật nhé.
Kính vị đồng học doccoden,

Có vị Tôn Túc thời xưa, cũng cầm dao chẻ tượng Phật bằng gỗ ạ, có người can ngăn và hỏi vị này sao lại làm như vậy, Vị Tôn Túc đó nói muốn chẻ ra tìm xá lợi.

Em còn ngu si ạ, em cũng đang tự lực để thấy ạ, tuy nhiên em tin tưởng vào lòng từ bi của chư Phật, chư Bô Tát ạ, và lòng Tôn kính của em dành cho chư Phật, chư Bồ Tát, nên em lễ lạy ạ.

Kính, vạn vấn.
 

vienquang2

Administrator
Thành viên BQT
Tham gia
12/7/07
Bài viết
1,087
Điểm tương tác
1,027
Điểm
113
Doccoden: Trước đây tôi gặp một người sống cả đời trong chùa, do được một tu sĩ nhận nuôi từ nhỏ, nói rằng tuy tôn kính Phật nhưng có thể đập bỏ hết các tượng Phật trong chùa mà chẳng sợ gì. Tôi nghe vậy lấy làm lạ, từ sự tò mò mà tìm hiểu về Phật giáo đấy bạn..
Kính Ngài Doccoden.

Trong lịch sử của loài người chúng ta. Có nhiều trường phái, hủy tượng Phật, như:

  • Đơn Hà đốt tượng Phật để tìm xá lợi.
  • Ngài Thông Lạc. Ngài Mật Hạnh ở Trảng Bàng đập tuơng Phật để nêu danh thiên hạ.
  • Chính thể afghanistan bắn phá tượng phật vì không cùng tín ngưỡng.

Xin hỏi: Ngài theo trường phái nào ạ ?
 

doccoden

Well-Known Member
Thành viên BQT
Tham gia
10/7/16
Bài viết
679
Điểm tương tác
414
Điểm
63
Hề hề,

Bản thể và Hiện tượng không thể ví như hai mặt của đồng tiền được bởi vì nó vô đối đãi; Nếu tách rời nó ra làm hai thành phải trái như hai mặt một đồng tiền thì đã rơi vào nhị nguyên (bởi nó là hiện tướng của đồng tiền mà thôi). Như vật chất bao gồm tứ đại và không và rõ ràng không thể tách tứ đại ra khỏi không mà cũng không thể tách không ra khỏi tứ đại nên không hề có cái gọi là chân không tuyệt đối hay một dạng vật chất thuần hạt nhân hay điện tử (ví như lỗ đen vẫn có Không, khi đến hạn thì nó nổ tung không hiện tồn chính nó nữa).
Tâm kinh: "Sắc tức thị Không. Không tức thị Sắc. Sắc bất dị Không. Không bất dị Sắc" thì chỗ Liễu nghĩa phải thấy rằng Sắc và Không là một khối, không thể tách Sắc và Không thành hai được nên gọi là Bất nhị.

Cũng vậy Tục đế và Chân đế không phải là Phương tiện và Cứu cánh. Trong phép thiền quán thường mô tả đó chính là khoáng khắc đắc Đạo - Quả vì nó xảy ra trong cùng một sát na. Nó thường được các nhà luận giải gọi là "Hai chân lý trong một niệm'. Hay nói cách khác dù là Tục đế nhưng ngay nơi Tục đế đó người đắc đạo thành tựu Chân đế và được các hành giả gọi là phép Thiền na vô đối.


Trừng Hải

Note: các đề mục kế tiếp sẽ được đề cập sau, hề hề

Chào bạn Trừng Hải. Rất vui khi có bạn tham gia bàn luận.

Như tôi đã từng nói trên diễn đàn này trước đây, mọi ví dụ để so sánh chỉ có tính tương đối mà thôi. Ví dụ 'đồng tiền có hai mặt' là muốn nhấn mạnh hai điều. Một là tính chất không thể phân chia, vì hai mặt là hình thức của một đồng tiền duy nhất không thể chia tách. Hai là sự bình đẳng của Bản thể và Hiện tướng, không có sự cao thấp, cũng giống như hai mặt của đồng tiền. Ý là vậy. Nhưng ví dụ đồng tiền thì dễ gây ra hiểu sai về sự đối đãi, như bạn đã chỉ ra. Đúng là như vậy, ví dụ nào cũng có ưu có khuyết. Tất nhiên khi nói đến vấn đề 'không có đối đãi' thì chỉ có thể hiện bằng sự im lặng 'bất khả tư nghì' mà thôi. Bởi vậy Lão Tử mới nói 'Đạo khả đạo phi thường đạo', tức là 'Đạo' khi được xác định hay nói ra thì không còn là 'Đạo' nữa, cho nên 'Người biết thì không nói, người nói thì không biết'. Hay như Thiền tông có câu 'Hễ mở miệng ra nói là đã sai rồi'. Do đó khi bạn nói rằng 'không có đối đãi' thì tức là đã sinh ra sự đối đãi rồi, vì đã hình thành một ý niệm 'không có đối đãi' để đối đãi với ý niệm 'có đối đãi'. Nếu không tin thì xin mời bạn hãy suy nghĩ và nói ra xem 'vô đối đãi' là thế nào.

Tôi cũng đã dùng một số ví dụ để mọi người hình dung về Bản chất và Hiện tượng. Ví dụ đất sét tạo ra cái nồi, cái bình...thì đất sét là bản thể, còn nồi, bình là hiện tướng. Ví dụ đại dương và sóng biển thì đại dương là bản thể, sóng biển là hiện tướng. Ví dụ cuốn sách thì nội dung của nó là bản thể, các trang giấy là hiện tướng. Ví dụ viên kẹo ngọt thì vị ngọt là bản thể, viên kẹo là hiện tướng. v.v...Mọi ví dụ đều có ưu có khuyết, dùng nhiều ví dụ bổ khuyết cho nhau để người nghe dần lĩnh hội, chứ thật ra không có ví dụ nào là đúng mà chỉ dùng để so sánh ẩn dụ khi giải thích.

Thấy bạn đề cập đến Tâm kinh, tôi xin hỏi bạn: Trong câu kinh đó thì 'Sắc' có nghĩa là gì và 'Không' có nghĩa là gì? Vì tôi thấy bạn nói về Bất nhị như vậy khiến tôi nghi ngờ về cách hiểu của bạn. Do đó để tránh cảnh 'ông nói gà, bà nói vịt' thì cần làm rõ xem chúng ta có đang bàn luận cùng một vấn đề hay không.

Còn về Tục đế và Chân đế, bạn cho rằng không phải là phương tiện và cứu cánh, nhưng sau đó bạn có nói
ngay nơi Tục đế đó người đắc đạo thành tựu Chân đế
thì cũng đã thừa nhận là nhờ Tục đế làm phương tiện (ngay nơi Tục đế đó) để đạt được mục đích (người đắc đạo thành tựu Chân đế) rồi còn gì. Còn cái gọi là 'hai chân lý trong một niệm' thì có khác gì với cái ví dụ 'một đồng tiền có hai mặt' của tôi mà bạn phản bác.

Kinh Phật thường ví von giáo lý giống như chiếc bè để qua sông, như ngón tay chỉ trăng. Ý bạn là kinh nói sai hay ý kinh bị tôi và mọi người hiểu sai?
 

doccoden

Well-Known Member
Thành viên BQT
Tham gia
10/7/16
Bài viết
679
Điểm tương tác
414
Điểm
63
Kính Ngài Doccoden.

Trong lịch sử của loài người chúng ta. Có nhiều trường phái, hủy tượng Phật, như:


  • Đơn Hà đốt tượng Phật để tìm xá lợi.
  • Ngài Thông Lạc. Ngài Mật Hạnh ở Trảng Bàng đập tuơng Phật để nêu danh thiên hạ.
  • Chính thể afghanistan bắn phá tượng phật vì không cùng tín ngưỡng.

Xin hỏi: Ngài theo trường phái nào ạ ?

Kính ngài Viên Quang.

Có thể ngài hiểu lầm, chứ tôi không hề có ý muốn đập phá tượng Phật. Tôi chỉ kể lại chuyện một người trước đây nói rằng có thể đập tượng Phật mà không sợ điều gì. Ý của ông bạn đó cũng chỉ muốn nói tượng Phật là hình thức bề ngoài, sự thờ phụng Phật không giống như thờ phụng Chúa. Đại loại là vậy, ông đó chỉ muốn nêu bật sự khác biệt chứ cũng đâu có muốn đập tượng Phật.
 
GÓP PHẦN LAN TỎA GIÁ TRỊ ĐẠO PHẬT

Ủng hộ Diễn Đàn Phật Pháp không chỉ là đóng góp vào việc duy trì sự tồn tại của Diễn Đàn Phật Pháp Online mà còn giúp cho việc gìn giữ, phát huy, lưu truyền và lan tỏa những giá trị nhân văn, nhân bản cao đẹp của đạo Phật.

Mã QR Diễn Đàn Phật Pháp

Ngân hàng Vietcombank

DUONG THANH THAI

0541 000 1985 52

Nội dung: Tên tài khoản tại diễn đàn - Donate DDPP (Ví dụ: thaidt - Donate DDPP)

Top