Có mắt như mù.
Bàng Uẩn.
Cái biết theo tưởng tượng, mà tưởng tượng
Y khoa nghiên cứu về Mắt đã chứng minh con người không thể thấy hay biết gì.
The human eye is a complex sensory organ that perceive light. The eye's functions include: Converting light to electrical signals, then carrying signals to the brain, which interprets them as visual images
Mắt người là một cơ quan cảm giác cảm nhận ánh sáng. Chức năng của mắt bao gồm:
Chuyển đổi ánh sáng thành tín hiệu điện, để rồi những dây thần kinh thị giác truyền các tín hiệu điện này đến não, não (thức biến) sẽ diễn giải các tín hiệu điện (thức biến ở trong tàng thức biến hóa) thành hình ảnh trực quan.
Ta thấy Ta (chủ thể), đối tượng (người, cảnh giới, vạn pháp) đều tùy sự vẽ vời (thức biến hiện từ trong tàng thức) của tâm thức.
Dừng được bậc thiện trí thức "còn thở" nhắc nhở uốn nắn sao lại không tiếp thu, mà đi tin một người nước ngoài đã chết - hết thở - như Bàng Uẩn thế, đã thế lại hiểu sai lời người mình đặt niềm tin nữa mới chết cơ chứ,
1.
"Có mắt như mù", Bàng Uẩn said ( đã nói thế ), là nói ở đâu ? Với ai ? Vì sao nói thế ?
Nhưng vì Dừng tiếp thu lời ấy như là nói với mình, nên Ba Tuần tạm cho là Bàng Uẩn "hiển linh" về báo mộng nói với Dừng, thế thì ta thay lời ấy vào Dừng sẽ thành:
DỪNG CÓ MẮT NHƯ MÙ !
Nghe giống lời "quở trách", mà quở trách ta là thiện tri thức, đừng vì quở trách nổi yêu ghét (Chứng Đạo Ca).
Điều may mắn đầu tiên và hạnh phúc liền lập tức khi Dừng nghe được lời trách ấy là Dừng vẫn hơn người mù hay người chột là còn có mắt đầy đủ và đương hoạt động.
Điều may mắn thứ hai là tuy mắt nó không phân biệt được sáng tối tức "như mù" trong trường hợp này, song nó vẫn nhìn được màn hình, gõ chữ và đọc lời trên Diễn Đàn ta được, vậy tức là "mắt kém" thôi, và chỉ "mù" với một số thứ, còn lại thì như người bình thường, chỉ cần đeo kính hay mổ mắt thì có thể khôi phục lại hiệu năng 100% được, rất tốt !
Thế mà Dừng lại "bi quan" than rằng: Ôi ta đã mù, cái ta biết hóa ra là sản phẩm của trí tưởng tượng, thế giới của ta là tưởng tượng, v..v nhưng riêng bệnh "như mù" của ta là thật có, vì Bàng Uẩn là Đại sư của ta, ổng ta là thật có - dù đã chết lâu rồi - và lời ông ta là chân lý, còn Bổn sư Thích Ca chỉ là tưởng tượng, nên lời dạy của Thích Ca khỏi cần nghe và tin làm gì cả !
2. Bên cạnh bệnh "mù" do Bàng Uẩn chẩn đoán ra, thì Dừng vẫn là một Phật học gia đam mê Y Khoa, nhất là Y khoa nước ngoài và đặc biệt là lĩnh vực "con mắt", nhằm cứu vãn tình trạng mắt của mình nên Dừng tạm buông nội điền mà nghiên tầm ngoại điển, hi vọng phản chứng lại rằng: Bàng Uẩn đã chết, lại còn nói mớ, thế mà oái oăm thay, Y Khoa ngoại tộc cũng chống lại Dừng nốt:
Y khoa nghiên cứu về Mắt đã chứng minh con người không thể thấy hay biết gì.
Vì:
Mắt người là một cơ quan cảm giác cảm nhận ánh sáng.
Thế là tuyệt vọng ! Còn cái bi ai nào lớn hơn trong đời mình bằng cái bi ai là tự ti về chính thân phận mình nữa đây !
Vật chất vốn là thứ vừa có tính hạt (vật sở thấy, sở sờ, sở biết) vừa có tính sóng (ánh sáng), gọi là lưỡng tính sóng hạt, nên khi thì biểu hiện dưới dạng hạt, khi thì biểu hiện ra dưới dạng sóng.
Thế thì nếu mắt, lỡ chẳng may, nó là cơ quan "cảm nhận ánh sáng" thì nó cũng không ngăn được tương lai, mắt nó lại thấy được vật ở dạng sờ mó đâu, chính vì thế mà lúc nghe Bàng Uẩn báo mộng Dừng hóa "mù", mà khi đạo hữu Trừng Hải giúp tỉnh "cơn mê" thì lại thấy biết tiếp diễn, lại thao thao bất tuyệt như " ngày đầu mới yêu", à nhầm ngày đầu mới đến Diễn Đàn vậy đó.
Mến kính,
Ba Tuần.