"Trong phép tu hành , cần nhứt là phải biết lỗi của mình, như phạm sát sanh ,trộm cướp , tà dâm , vân vân thì phải ăn năn chừa bỏ và nguyện không dám tái phạm nữa .Người tu theo pháp Thượng thừa đốn giáo , thì ngày chí đêm , giây phút nào cũng phải thấy tánh, nghĩa là không lìa cái Đạo tâm của mình .Nếu sơ thất sanh điều vọng tưởng tức khắc phải hối ngộ tự tâm , phải lấy gương trí huệ mà chiếu phá liền cái ác nghiệp đã tạo ra , đừng để nó kết quả , thế mới tránh khỏi cái quả báo luân hồi .
Tu tâm có ba phép cốt yếu là :
1- Giới : nghĩa là răn chừa ,không tạo tác nghiệp ác, tức là tịnh thân , tịnh khẩu và tịnh ý
2-Định nghĩa là ngoài không nhiễm trần trong không tán loạn, tức là trong ngoài đều vắng lặng
3- Huệ nghĩa là tâm địa trống không , trong sạch , niệm niệm đều thấy tánh
Tu ba phép này thì đạt tôn chỉ Đại Thừa Đốn Pháp "
(Phẩm Bát Nhã )
"Một ngày kia sư Thần Tú bảo môn nhơn là Chí Thành rằng :" Ngươi thông minh đa trí , khá vì ta đến Tào Khê mà nghe pháp. Nếu nghe đặng chỗ nào , hãy hết lòng nhớ lấy , rồi trở về nói lại cho ta rõ "
Chí Thành vâng mạng đến Tào Khê, nhập theo đại chúng đến viếng và cầu dạy, nhưng chẳng nói ở đâu lại .Khi ấy Tổ sư bảo chúng nhơn rằng : " Nay có kẻ trộm pháp ẩn tại hội này"
Chí Thành liền bước ra làm lễ , và bày tỏ hết các việc của sư Thần Tú dặn
_Ngươi ở chùa Ngọc Tuyền đến , lẽ ưng là dọ thám
Đáp :
_ Chẳng phải vậy
_ Sao đặng gọi là chẳng phải ?
Đáp :
_ Chưa nói ra thì phải như thế , nói ra thì chẳng phải vậy
........................
Chí Thành lại làm lễ mà bạch rằng :
_ Kẻ đệ tử theo học với Tú Đại Sư , học đạo chín năm , mà chẳng đặng tỏ sáng . Nay nghe hòa thượng nói một lần liền tỏ sáng bổn tâm . Việc sống thác là lớn , đệ tử xin Hòa Thượng mở lòng từ bi chỉ dạy
Sư rằng :
_ Ta nghe nói thầy ngươi dạy phép giới , định , huệ cho các học giả , nhưng chưa rõ thầy ngươi nói cái hạnh tướng của Giới , Định , Huệ như thế nào , hãy nói lại cho ta nghe .
Chí Thành bạch :
_Tú Đại sư nói :Các điều dữ chớ làm , gọi là Giới . Các điều lành vâng làm , gọi là Huệ . Giữ ý mình trong sạch , gọi là Định . Thầy tôi nói như vậy , chưa rõ Hòa Thượng dùng phép nào mà dạy người ?
Sư nói : Nếu ta nói có phép dạy ngươi , tức là nói dối với ngươi . Ta chỉ từ phương tiện mà giải thoát cho người . Phương tiện ấy giả gọi là Tam muội ( Chánh Định ). Cứ như chỗ thầy ngươi nói về môn Giới , Định, Huệ thiệt không thể nghĩ bàn được. Chỗ ta nói về Giới, Định , Huệ lại khác
Chí Thành bạch :" Giới Định Huệ chỉ hiệp có một thứ , thế nào lại khác ?"
Sư nói , " Phép Giới Định Huệ của Thầy ngươi để tiếp độ người Đại Thừa . Còn phép Giới Định Huệ của ta để tiếp độ người Tối Thượng Thừa . Chỗ tỏ hiểu không đồng , chỗ thấy có mau chậm. Ngươi nghe chỗ ta nói với chỗ Thầy ngươi nói , có đồng nhau chăng ?Chỗ ta nói pháp không lìa tánh mình .Lìa Bổn thể mà nói pháp là trước tướng mà nói thế thì tánh mình thường mê . Phải biết muôn pháp đều do tánh mình mà khởi dụng, thế mới thiệt là phép Giới Định Huệ . Hãy nghe ta kệ :
Tâm địa không quấy , thì tánh mình giới
Tâm địa không si ,thì tánh mình Huệ
Tâm địa không rối , thì tánh mình định
Không thêm không bớt , tánh mình Kim Cang
Thân tới thân lui , tánh mình Tam Muội.
Chí Thành nghe nói rồi liền ăn năn cám ơn và trình một bài kệ rằng :
Năm uẩn huyễn thân này
Huyễn nào mong cứu cánh
Trở thú tánh chơn như
Pháp còn chưa thiệt tịnh
(Trích phẩm Đốn Tiệm )