doccoden

Quan điểm cá nhân về triết lý của Phật giáo

VO-NHAT-BAT-NHI

Well-Known Member
Thành viên BQT
Tham gia
23/8/10
Bài viết
3,883
Điểm tương tác
774
Điểm
113
Úi chà, Thần Long hả thầy?

Con thấy viết dài quá nản luôn định không đọc, nhưng thấy thầy ca ngợi như vậy để con vào kiên nhẫn đọc hết xem có đúng là Thần Long không, nếu đúng Thần Long thì con sẽ bắt về làm thú cưng hì hì... :icon_nude:

P/S: doccoden ta sợ ông luôn! ta bảo ông trình kiến giải cho ta công nay ông giống mụ gì ghẻ trộn gạo với lúa rồi bắt ta ngồi nhặt híc...

Ông cứ đợi đấy, ta cũng đành phải cố ngồi nhặt xem ông trộn cái gì trong cái đống này híc... :eek:nion32:

Bạn ấy chuyên về Triết học, tiêu đề cũng đã nêu rõ là nói về đường lối / triết học. Phân chia theo thứ tự như vậy là từ thấp lên cao, tương ứng với quá trình thuyết pháp của Đức Phật. Còn bạn ấy tu như thế nào thì chưa thấy nói tới.
 
GÓP PHẦN LAN TỎA GIÁ TRỊ ĐẠO PHẬT

Ủng hộ Diễn Đàn Phật Pháp không chỉ là đóng góp vào việc duy trì sự tồn tại của Diễn Đàn Phật Pháp Online mà còn giúp cho việc gìn giữ, phát huy, lưu truyền và lan tỏa những giá trị nhân văn, nhân bản cao đẹp của đạo Phật.

Mã QR Diễn Đàn Phật Pháp

Ngân hàng Vietcombank

DUONG THANH THAI

0541 000 1985 52

Nội dung: Tên tài khoản tại diễn đàn - Donate DDPP (Ví dụ: thaidt - Donate DDPP)

doccoden

Well-Known Member
Thành viên BQT
Tham gia
10/7/16
Bài viết
679
Điểm tương tác
414
Điểm
63


Chào doccoden! latuan lướt qua nội dung bài viết cũng thấy được chỗ tâm huyết của bạn nên khá trân trọng chỗ tri kiến đấy. Tánh latuan lại thẳng thắn nên đã nhiều lần khiến một vài vị đạo hữu bỏ diễn đàn này mà đi đầu thai bằng nicknamne khác. Hic! Rõ khổ...
Để tiện cho việc trao đổi latuan muốn xác định lại chỗ lập cước của bạn ngõ hầu việc hỏi đáp không đến nỗi truy cùng giết tận, latuan vẫn coi trọng việc hỏi thẳng, đáp thật hy vọng bạn doccoden đây cũng có cách hành xử tương ưng thì tốt biết mấy.
Hỏi:
- doccoden đang đặt mình ở vị trí hành nhân hay học nhân, hành giả hay học giả?
Trân trọng!
P/S: Vì không thấy mấy gã loi choi quen thói hỏi đáp nên latuan đồng hành với bạn một đoạn vậy.


Chào bạn latuan.

Hay lắm, ít ra tôi cũng thấy bạn có gì đó giống tôi: thích nói thẳng nói thật. Đây là nơi giao lưu tư tưởng, nên tôi cũng thẳng thắn xin bày tỏ mong muốn được biết quan điểm cá nhân của bạn về Phật pháp. Cũng đừng nên hiểu lầm là tôi có ý chờ bạn đưa ra để đả phá hay chê bai gì đâu, chẳng qua muốn biết chỉ để hiểu về nhau thôi, vì tôi là thành viên mới trong diễn đàn mà.

Về câu hỏi của bạn, vì tôi dốt ngôn từ Hán Việt nên thử định nghĩa theo ý riêng thế này:
_ Hành nhân: là tu sĩ, cư sĩ…
_ Hành giả: là nhà sư, thiền sư…
_ Học nhân: là một Phật tử hoặc một người bình thường tìm hiểu Phật giáo…
_ Học giả: là nhà khoa học, người trí thức nghiên cứu về tôn giáo, chẳng hạn trong PG thì có Tiến sĩ Phật học…

Nếu tôi hiểu vậy là đúng thì câu trả lời: tôi là một học nhân. Nói cho rõ hơn, tôi cũng không phải là một phật tử đúng nghĩa, chỉ là một kẻ ngoại đạo nhưng yêu thích và tìm hiểu Phật giáo.

Câu hỏi của bạn làm tôi liên tưởng đến chuyện trước đây, tôi có trao đổi bàn luận phật pháp với một người rất có uy tín trong một diễn đàn nọ. Khi tôi kiến giải về phật học thì ông ta ồ lên mà rằng: những gì tôi nói rất hay, phải rủ ông bạn thân cùng xem, và cho rằng nếu những gì tôi nói là do “nội chứng”, tức là tìm ra nó trong lúc hành thiền, thì tôi đúng là Phật tái thế rồi. Tôi nói với ông ta rằng, đó chỉ là do tôi suy luận mà thôi, làm cho ông ta…tiu nghỉu, cho rằng thôi thì nghe chơi cho vui vậy. Tôi đoán có lẽ latuan cũng giống như ông bạn của tôi :D

Ông bạn mà tôi vừa kể trên cũng như hầu hết các phật tử đều cho rằng, người giác ngộ là một người phải trải qua kinh nghiệm chứng đắc giống y như Đức Phật ngày xưa, tức là phải “chứng Tứ thiền, đắc Thần thông”, v.v…nói chung là một siêu nhân, giống như thần thánh vậy đó. Tôi thì ngược lại, cho rằng ngay cái tên của nó đã đủ nói gì rồi: giác ngộ tức là nhìn ra thật tướng của vạn pháp, không còn bị mê mờ nữa, chỉ vậy thôi. Trước đây tôi đọc một cuốn kinh của ngoại đạo là Nam hoa kinh, khi nghe đến câu “đó có là do đây có, đây có là do đó có” thì bỗng nhiên nó như gỡ được gút mắc sau cùng của tôi sau bao nhiêu năm trời trầm tư mặc tưởng. Tôi cho rằng như vậy là tôi đã “giác ngộ”. Tôi đóng ngoặc kép hai từ đó rồi nhé, các bạn đừng vội ném đá tôi, vì tôi đã nói quan điểm cá nhân về giác ngộ tức là gì rồi. Mỗi người đều có những gút mắc riêng cho nên cái tháo gỡ nó chỉ có giá trị cho riêng nó, còn với những người khác thì rất bình thường. Cũng như Newton bị trái táo rơi trúng đầu mà phát hiện định luật vạn vật hấp dẫn, trong khi người khác bị như vậy cũng thấy là chuyện bình thường thôi. Nhiều người cứ cho rằng phải tìm người tinh thông phật pháp mới có thể dạy cho mình hiểu được. Nhưng theo tôi thì bất cứ cái gì mà gỡ rối ngay chỗ kẹt của mình mới là điều quan trọng nhất, cho nên đối với tôi dù Phật có tái thế để giảng dạy phật pháp cho tôi mà không gỡ rối đúng chỗ tôi cần thì cũng bằng không :D Ví dụ như trước đây khi tôi còn đi học, có một ông thầy học vị tiến sĩ nhưng giảng dạy không ai hiểu, đến khi có ông thầy trình độ cử nhân nhưng đã làm cho nhiều người,trong đó có tôi, đã hiểu ra vấn đề. Nói vậy để thấy rằng, khi học hỏi điều gì thì chúng ta cần người có khả năng sư phạm quan trọng hơn là trình độ. Người có trình độ cao có thể không có khả năng sư phạm như người có trình độ thấp hơn, vì hai thứ này không liên quan nhau.


…………


Tôi định nói vài điều quan trọng khác về PG lúc sau cùng, nhưng sẵn đây nói luôn, dù biết là rất có khả năng bị xóa nick vì tội dám báng bổ Phật giáo :D Không sao cả, vì những gì tôi cần nói thì xem như đã nói hết rồi, có ra đi cũng là lẽ thường tình, vì duyên chưa tới để hiển bày Chánh pháp mà thôi. Cũng giống như Bồ đề đạt ma trước đây bị đuổi khi thuyết giảng cho Lương võ đế (xin đừng hiểu lầm, tôi ví mình đồng cảnh ngộ chứ không phải cho rằng tôi cũng có trí tuệ sánh ngang với ngài Bồ đề đạt ma)





_ Không có Tứ thiền, Lục thông:

Theo các phật từ, muốn giác ngộ thì phải trải qua những cảnh giới và kinh nghiệm chứng đắc mà Đức Phật đã từng trải qua trong lúc hành thiền, ít nhất là phải ‘chứng Tứ thiền, đắc Lục thông’. Chính vì nghĩ như vậy nên đã 2500 năm nay, họ chưa thấy ai thành Phật cả. Vì sao? Vì sự thật là không có Tứ thiền, Thần thông. Xin đừng hiểu lầm, tôi không hề phản bác việc hành Thiền, bản thân tôi cũng ngồi thiền đây mà (ngồi ít lắm, tôi mà so với Thiền giả thì chả khác gì ngọn đèn so với mặt trời :D) Khoa học hiện nay xác nhận Thiền rất tốt cho sức khỏe tinh thần, làm cho con người điềm tĩnh, minh mẫn sáng suốt…Nhưng các cảnh giới khi Thiền hoặc những trạng thái ‘ta hòa làm một với vũ trụ’…đều chỉ là ảo giác của tâm thức mà thôi. Các nhà nghiên cứu đã làm cho những người tình nguyện khi thí nghiệm cũng trải qua những ảo giác giống như vậy. Thực chất giá trị của hành Thiền để giác ngộ chỉ là để chứng thực những gì trong tâm thức đều luôn biến đổi sinh diệt, đến rồi đi. Không tìm thấy thực thể nào trong tâm, thân xác cũng vậy, chứng tỏ một sự thật rằng con người không có bản ngã, không có cái TA nào cả (ngũ uẩn giai không). Chân lý đều như một, ở trong hay ngoài đều như nhau, nên ‘nội chứng’ hay ‘ngoại chứng’ đều có cùng kết quả. Những người cho rằng chỉ có Thiền định là phương cách duy nhất để giác ngộ là hiểu sai lời Phật dạy, vì ngài không phân biệt phương tiện nào tốt hơn cả, nó phải phù hợp với căn cơ sở thích của mỗi người. Nếu chân lý là những gì chỉ có cá nhân hành giả đó thấy biết, ‘ai ăn nấy no’ chứ không thể chứng minh, thì nó giống như kiến giải của Tà đạo rồi. Tu lâu quá không đạt thì cứ bảo ráng đi, sắp đạt rồi :D Nếu như vậy thì làm sao biết đâu là chánh pháp đâu là tà pháp? Trong kinh Kalama có nói rõ “Chớ vội tin, hãy để những nhà hữu học chứng nghiệm”, quả như vậy, chân lý mà ngài phát hiện có ở khắp nơi nên không thể cho rằng chỉ có hành thiền mới độc quyền nắm được chân lý, vì đã là chân lý thì cần phải được chứng minh và kiểm nghiệm bởi người ngoài. Nếu không thì ai cũng có thể tưởng tượng ra một chân lý riêng của mình, vậy là phản khoa học. Chân lý chỉ có một, nó phải được kiểm chứng mới xứng đáng gọi là chân lý, là Chánh pháp của Đức Phật. Nó không phải để dành cho đẳng cấp tăng lữ như Ấn giáo nói, lại có thể dùng bất cứ phương tiện nào tùy thuộc căn cơ sở thích của mỗi người, cho nên ai ai cũng có thể thành Phật đúng như tâm nguyện của ngài trước khi tịch diệt. Chúng ta phải hiểu đúng Chánh pháp để lạc quan tin tưởng mình theo đúng hướng và sẽ có ngày giác ngộ như ngài. Chính vì hiểu sai nên cứ tưởng nó siêu hình và thần bí như ngoại đạo thành ra chán nản vì thấy có quá ít người đắc đạo.

Chẳng hạn tôi là người duy lý, thích suy luận, thì đây cũng là một trong những phương tiện để tìm ra chân lý. Đạo Phật là đạo của trí tuệ, của khoa học (tất nhiên là nó siêu khoa học theo cách hiểu riêng của từng người) cho nên không thể thiếu suy luận. Đã như vậy thì đừng so đo phương tiện nào tốt hơn cả. Long thọ là một luận sư nổi tiếng nhất của PG, trí tuệ của ngài được nhiều người xem như Phật tái thế. Ngài lập ra Trung quán tông, không hề phân biệt Hành Thiền hay Suy luận mà còn có thể kết hợp cả hai để tìm cầu chân lý. Hãy xem đoạn phân tích dưới đây để thấy:

….
Có hai đường lối quán Không. Một lối là thể nhập trực tiếp tánh Không không thông qua phân tích bằng luận lý và ngôn ngữ. Đó là pháp hành thâm Bát nhã hay pháp chiếu kiến ngũ uẩn giai không của Quán Tự Tại Bồ tát nói đến trong phần mở đầu Tâm kinh. Theo lối thể không quán này, hành giả không quán sát ngoại giới và nội tâm nên thường khi năng lực duy trì tịnh chỉ bị suy giảm, niềm xác tính sẽ trở nên mơ hồ và tình nghi hoặc sẽ sinh khởi.

Lối thứ hai gọi là Tích không quán, tức là dùng quán sát và phân tích để thấy các pháp không tự có mà là do nhân duyên hòa hợp mới có, nghĩa là hiện hữu không có tự tánh. Tâm kinh mô tả pháp này trong mấy câu: “Xá lợi tử! Sắc bất dị không, không bất dị sắc; Sắc tức thị không, không tức thị sắc; Thọ, tưởng, hành, thức, diệc phục như thị.” Thường người ta nghi ngờ làm sao có thể dùng phân tích và lý luận mà thấu triệt được tánh Không hay Vô phân biệt trí theo lối tích không quán, vì nhân và quả không cùng bản tính. Theo Bảo Tích kinh (Ratnakùta Sùtra) đức Phật đánh tan sự nghi ngờ này trong lời giảng dạy tu sĩ Kashyapa:

“Này Kashyapa, thí dụ, ông cọ xát hai que củi với nhau làm sinh ra lửa và hai que củi ấy cũng bị thiêu rụi ngay trong tiến trình sinh lửa. Cũng như thế, này Kashyapa, vọng tưởng phân biệt đích thực làm phát sinh năng lực thành đạt trí Bát nhã và trí Bát nhã chứng ngộ tức thì tiêu diệt vọng tưởng phân biệt đích thực.”
(Tìm hiểu Trung Luận - Nhận Thức và Không Tánh (Phần II)
……

Thần thông là những thứ tà đạo đem ra để lòe thiên hạ. Phàm phu ngu muội hay tin vào những điều thần bí siêu nhiên nên Phật không thể bác bỏ chúng mà nương theo chúng để thu phục lòng người. Tuy nhiên ngài cũng khéo léo nhắc nhở mọi người đừng nên ham mê nó sẽ không thể đạt đến cảnh giới giải thoát. Bởi vì nó đâu có thật, chẳng hạn lấy cái gọi là Thần túc thông để xem xét, thì thấy nó trái ngược với giáo lý vô ngã của PG. Mà đây lại là trụ cột của PG, Phật giáo chỉ khác Ấn giáo có bấy nhiêu đó thôi, nên Đức Phật rao giảng điều này rất nhiều đến nỗi mọi người đặt biệt danh cho ngài là “Vô ngã đạo sư”. Ngài đã nói rằng khi chết đi, ngũ uẩn đều bị hoại diệt, trong đó có ký ức. Mà ký ức là thứ lưu trữ những gì mình nhớ trước đây, vậy thì kiếp sau lấy cái gì để nhớ lại được kiếp trước? Còn nếu cho rằng có thì vậy là mâu thuẫn với phật pháp rồi.

Tóm lại, Phật giáo là một tôn giáo vô thần. Phật chỉ là một con người bình thường chứ không phải một vị thần có đủ thứ thần thông phép thuật, nhưng ngài khác mọi người là đã giác ngộ, có thế thôi. Tất nhiên, để thu hút tín đồ thì phải bọc lớp vỏ tôn giáo để cho mọi người tin theo, vì đại chúng vốn có tư tưởng ngu muội, thích cầu xin cúng bái… Ai cũng cứ ham thích những gì là thần bí siêu nhiên nên muốn dẫn dắt họ vào con đường Chánh pháp thì phải nói rằng Phật còn có thần thông quảng đại hơn đám ngoại đạo nhiều lắm. Bởi vậy kinh sách có nói rằng Phật là người siêu phàm, được sinh ra từ nách, mới ra đời đã biết đi biết nói, khi chứng đạo thì có trí tuệ siêu nhiên, đắc thần thông quảng đại, v.v… Sự thật thì như Bát nhã tâm kinh có nói đó: ‘không trí cũng không đắc, vì không có gì để đắc’



_ Không có Nghiệp – Luân hồi:

Thuyết “Nghiệp – Luân hồi’ là của Ấn giáo, Đức Phật mượn nó làm phương tiện thiện xảo để phá chấp đoạn. Theo AG thì con người tạo nghiệp, khi chết đi thì linh hồn phải luân hồi. Nhưng Phật giáo thì bác bỏ linh hồn, vậy là cho rằng Nghiệp đi luân hồi. Như vậy thì nghiệp đâu phải là ta, vì ‘người tạo nghiệp’ với ‘nghiệp’ là khác nhau, một bên là ‘chủ thể tạo tác’ còn một bên là ‘vật bị tạo tác’. Giống như tôi tạo ra cái bàn, nếu sau này tôi chết đi thì cái bàn đâu có phải là tôi, vì “tôi’ và “của tôi” là hai thứ khác nhau. Nói đến đây thì các bạn phật tử chắc lại nhao nhao lên mà rằng, theo kinh nói thì chúng ‘không phải một, không phải hai’ :D Ừ thì đúng là không phải là một rồi, nhưng rõ ràng là hai thứ khác nhau chứ, cũng như ‘tôi’ với ‘cái bàn’ vậy thôi, hai thứ khác nhau chứ sao lại ‘không phải hai’ cho được. PG lại gượng dùng đến khái niệm “hằng mà chuyển”, nhưng như vậy lại đi ngược với nguyên lý có sinh có diệt rồi. Để lấp bớt lỗ hổng, sau này Duy thức tông có chế thêm mấy loại Thức như A lại da thức, Mạt na thức…để cho thuyết “Nghiệp – Luân hồi” nghe có vẻ xuôi tai hơn, nhưng cũng như “hằng mà chuyển” thôi. Thực ra thì kinh cũng có nói đó chỉ là phương tiện, trong Thành duy thức luận viết thế này: “Nếu lại chấp "Duy thức" là thật có, thì cũng như chấp ngoại cảnh, đều là pháp chấp”

Đã nói rằng vô ngã thì hiểu là không có cái ta, mà đã không có ta thì nếu như có luân hồi thật thì lấy gì để tạo nghiệp? Lấy ngũ uẩn để tạo nghiệp, mà cả hai không là ta thì nghiệp với luân hồi cũng chẳng liên quan gì đến ta. Sự thật thì không có tái sinh luân hồi như AG tưởng tượng ra, biết vậy nhưng Phật dùng nó để phá chấp đoạn. Vì phàm phu cho rằng có bản ngã, có cái ta thật, mà đã có ta thật thì cho rằng khi chết đi là mất tiêu lại sai với lý lẽ về bản ngã. Do đó Phật tạm lấy cái “nghiệp” làm thứ của con người sau khi chết để phá quan điểm “đoạn diệt” của người chấp ngã. Nếu nói tái sinh luân hồi thì nên hiểu là “luân hồi trên từng sát na”, vì mỗi khoảnh khắc thân xác hay ý thức đều biến đổi sinh diệt. Khoa học cho biết, những thứ làm nên thân xác con người được thay thế từ thức ăn, không khí…toàn bộ sau 2 năm. Nói khác đi, thân xác của ta cách đây 2 năm không phải là thân xác bây giờ và 2 năm sau này cũng vậy, là một thân xác khác. PG dùng rất nhiều phương tiện thiện xảo, đều với mục đích tốt cho phàm phu cả thôi. Chẳng hạn, Tây phương cực lạc là phương tiện thiện xảo cho người theo Tịnh độ tông. Chứ thật ra đâu có nó, bởi vậy kinh mới nói khéo rằng cứ làm cho tâm tịnh đi thì lúc đó sẽ thấy nơi nào cũng là cõi Tịnh độ.

Dùng ‘Nghiệp – Luân hồi’ còn là để cho con người làm thiện tránh ác, rất tốt trên phương diện xã hội đạo đức. Nếu nói nó không có thật thì loạn cả lên, chẳng còn ai theo Phật, họ cho rằng không có Luân hồi cũng như Niết bàn thì theo Phật pháp để làm gì nữa. Cũng giống như chúng ta nói có Ông Kẹ làm phương tiện thiện xảo để cho đám con nít sợ mà ráng ăn. Mục đích là để cho nó ăn chóng lớn. Sau này lớn lên, chúng nó tự khắc biết là không có Ông Kẹ, thế rồi chúng nó lại đem Ông Kẹ ra hù dọa đám con nít thế hệ sau :D

Nói cho đúng nghĩa thì Đức Phật chỉ thuyết pháp theo kiểu “tay không bắt cướp” :D, tức là không rao giảng giáo lý cho rằng có thật cái này hay cái kia, mà dùng cái này phá chấp cái nọ, không còn chấp gì nữa thì bỏ luôn cái dùng để phá chấp.


_ Không có Phật – Niết bàn:

Phàm phu có quan điểm chấp có chấp thường nên cứ tưởng là có Niết bàn với Phật ở đâu đó trên cõi trời. Nếu hiểu đúng vô ngã thì thấy rằng Phật cũng giống như ta, đều là một ngũ uẩn giả danh. Tôi đã nói trong bài viết rồi, Niết bàn tức là thật tướng của vạn pháp, còn Phật, chúng sanh hay vạn vật đều là sự hiển bày của thật tướng. Lìa các pháp thì cũng không có thật tướng, ngược lại, cũng vì thật tướng mà các pháp mới hiển bày. Không có Phật hay Niết bàn theo nghĩa là những thực thể, tức là có thật. Bởi vậy khi nói “Phật nhập Niết bàn” là tạm dùng ngôn từ theo AG để nói theo kiểu ẩn dụ ví von thôi chứ sự thật là không có cái gì nhập mà cũng không có cái gì để nhập.
Kinh Lăng già có viết: “Không có Phật, Niết bàn. Không có Niết bàn, Phật”
Long Thọ cũng nói: “Không có Phật hay pháp nào được nói ra trong bất cứ thời điểm nào và nơi nào”
cũng là ý như vậy, là để nói rõ chúng không có thật.

Một trong 3 nhóm câu hỏi của Vachagotta mà Phật im lặng, không trả lời là:
“Sau khi chết thì Phật còn hay mất?”
Hỏi như vậy chứng tỏ không hiểu giáo lý vô ngã mà ngài đã thuyết giảng rồi. Bởi vì người hỏi theo quan điểm chấp ngã, cho rằng có Phật thật, sau khi chết thì Phật đi đâu hay mất tiêu luôn? Do đó nói còn hay mất đều sai với quan điểm vô ngã, vì không hề có Phật thật mà chỉ có một giả danh ‘Thích ca mâu ni’ xuất hiện trên đời và mất đi. Đã không có Phật thì làm sao nói nó là còn hay mất được. Nó cũng vô nghĩa giống như con nít hỏi “Phía bắc của cực bắc là gì?” thì chúng ta cũng phải cứng họng không trả lời được :D Vì nó không hiểu ‘cực bắc’, cứ tưởng nó cũng như những nơi khác, tức là có hướng bắc hướng nam. Chứ nếu hiểu đúng thì biết đã là ‘cực bắc’ thì làm gì có ‘phía bắc của cực bắc’ để mà mô tả nó là gì và như thế nào. Cũng vậy, nếu biết không có Phật thì làm gì có chuyện Phật chết, để rồi cho rằng sau khi chết là còn hay không còn.

Tuy nhiên, đại chúng vẫn tin có linh hồn, có thần thánh, tin là có Trời Phật phù hộ độ trì, v.v…thì PG cũng nương theo đó mà nói ‘có’ cho đúng ý họ :D Vì nếu không thì họ không có chỗ nương tựa về tinh thần, sẽ bỏ sang các đạo giáo khác và thế là không có cơ hội để rao giảng Chánh pháp cho họ hiểu.
 

doccoden

Well-Known Member
Thành viên BQT
Tham gia
10/7/16
Bài viết
679
Điểm tương tác
414
Điểm
63
Nam Mô Đại Trí Văn Thù Bồ Tát.

Kính ngài doccoden.

Ngài quả là Thần Long giáng thế.

images_1.jpg


VQ cũng biết rằng diễn đàn này chỉ là vũng nước trâu, không đủ để giữ chân được dấu ấn rồng thiên.

Nhưng ngày nào còn duyên hội ngộ. VQ kính thỉnh ngài tọa trấn chuyên mục: Phật học chuyên đề.- Mục đích là để tôn vinh Chánh Pháp.

Mong được ngài hỷ xả tương trợ.

Cung kính.


Kính chào ngài vienquang6.

Ngài dùng từ 'Thần long' để ban tặng cho tôi làm cho tôi cảm thấy rất hổ thẹn, dù tôi chẳng biết nó là gì nhưng chắc là ngài khen tôi là người có trí tuệ hơn người. Phàm thì người có trí tuệ cao mới hiểu được người có trí tuệ thấp, chứ người trí thấp không thể hiểu người trí cao. Do đó, nếu tôi quả là người cao trí thì ắt hẳn ngài phải là một bậc đại trí.

Được ngài có ý để cho tôi chủ trì chuyên mục: Phật học chuyên đề thật là một niềm vinh dự lớn đối với tôi. Nhưng tôi buộc lòng phải từ chối ân sủng này vì những lẽ sau:

_ Tôi chỉ là một kẻ ngoại đạo chứ không phải là phật tử đúng nghĩa. Tôi không thông thạo kinh luật tạng để có khả năng làm công việc mà ngài định trao cho tôi. Những lời kinh mà tôi trích dẫn dễ làm người đọc hiểu lầm rằng tôi thông thạo kinh sách. Thật ra tôi rất lười đọc kinh, chỉ đọc được một số thôi, đã vậy lại còn đọc lướt chỉ để nắm ý chính. Chẳng qua tôi thấy những câu kinh nào ở đâu đó trên mạng làm tôi thấy tâm đắc, thế là lấy nó đem về làm chỗ để giải bày theo ý mình.

_ Tôi lúc rãnh lúc bận rất vô chừng, không thể túc trực thường xuyên được.

_ Tôi là một người không có tư cách chuẩn mực, thích đùa vui chọc ghẹo các phật tử.

...

Nếu ngài còn quý tôi và không phân biệt kẻ ngoại đạo này với các phật tử khác, thì tôi đã cảm kích ngài rất nhiều rồi. Thời buổi này Chánh Tà lẫn lộn, tôi vào đây chỉ mong góp chút sức mọn của mình để cùng các phật tử nhận chân ra đâu là Chánh đâu là Tà, nhằm mục đích phá Tà hiển Chánh.

Kính chúc ngài thân tâm luôn an lạc.
 

doccoden

Well-Known Member
Thành viên BQT
Tham gia
10/7/16
Bài viết
679
Điểm tương tác
414
Điểm
63
rất vui khi diễn đàn có những thiện tri thức chân tu như bạn xây dựng chánh pháp như lai. a di đà phật.

Tôi không phải là bậc chân tu như bạn nghĩ đâu, còn hỷ nộ ái ố như bao người khác thôi :D Nghe từ "chân tu" làm tôi nhớ lại hồi nhỏ theo mẹ đi xem bói, ông thầy phán tôi sau này sẽ là một bậc chân tu. Hmm, kể ra cũng đúng, nhưng là "chân tu" theo ý tôi thôi chứ không phải như mọi người :D
 

doccoden

Well-Known Member
Thành viên BQT
Tham gia
10/7/16
Bài viết
679
Điểm tương tác
414
Điểm
63
Này doccoden!

Ông viết như thế ta chịu ông rồi! xin ông tóm lược vấn đề lại cho ta nhờ... :eek:nion12:

Nếu ta bịa ra những từ khác chỉ làm rối trí ngươi. Thôi thì lấy mấy câu của Phật, Tổ để nói về cùng một ý:

_ Vạn pháp vô ngã.
_ Nhất thiết pháp không.
_ Bổn lai vô nhất vật.

Ví dụ minh họa nhé: cái viên kẹo có vị ngọt. Vậy không có viên kẹo thì có vị ngọt không? Không có vị ngọt thì có còn là "viên kẹo" không? Cái ngươi muốn tìm là "vị ngọt", còn vạn pháp là viên kẹo. Đây là lý sự viên kẹo của ta :D nhại theo lý sự viên dung của Hoa nghiêm tông. Hmm, Trung quán tông thì nói "sắc - không", cứ đặt tên khác hoài làm phật tử bị rối, thật ra Lý = Không, còn Sự = Sắc.

Ví dụ khác: cuốn sách có nội dung gì đó thì hình thức cuốn sách là để hiển thị nội dung, nhưng nội dung không thể ở đâu khác ngoài hình thức cuốn sách.

Nếu ngươi hiểu ý thì ta khỏe, chứ nói hoài cũng nhiêu đó chuyện thôi :D


Hay là thế này đi ông nêu cái quan điểm của ông về cái gã à quên chổ "VÔ NHẤT - BẤT NHỊ" mà ông gọi là "BẤT NHỊ, BẤT NHẤT" ấy có đoạn như thế này: "Tức là “cái thấy” và “cái bị thấy” nương nhau mà thành,phát sinh ra Thức,tức là ý thức,tư tưởng.Như vậy cả ba thứ đều là huyễn ảo,không thật có.Do đó những gì được phân tích hay lý luận cũng đều là do tư tưởng mà phát sinh nên cũng không thật nốt". ta không hiểu được, nếu như lời ông nói 3 cái đó là huyển ảo thì còn cái gì là thật không? nếu không có thật thì làm sao lại bảo là ảo? phiền ông nói rỏ ràng cái chổ này cho ta để ta còn nắm bắt được ý ông muốn nói tới cái gì để còn luận bàn cho nó vui cửa vui nhà hì hì....:khicon37:

Này ngốc tử, ngươi học sau quên trước thì biết đến bao giờ mới đến nơi đây? Trước ta khen ngươi có trí, còn nhớ cái đó không? Cứ áp dụng y như nhau cả thôi.
 

doccoden

Well-Known Member
Thành viên BQT
Tham gia
10/7/16
Bài viết
679
Điểm tương tác
414
Điểm
63
Đọc xong các bài viết của bạn phân tích, vừa vui vừa buồn
Vui vì mãi mới có 1 bài phân tích về triết học Phật giáo thú vị và dễ hiểu như thế này.
Buồn, vì nó mới chỉ dừng ở triết học.
Với một cái tâm mở, mình muốn đọc thêm nữa.
Trân trọng và cảm ơn bạn!

Nhân thể, mình cũng xin hỏi ngu 2 câu sau:
- Tại sao lại xuất hiện con đường Bồ Tát. Dùng triết học để giải thích và so sánh thiệt hơn với con đường khác được hay không?
- Khá nhiều người trong diễn đàn này nói về việc Thấy Tánh, khiến cho việc Thấy Tánh trở nên giống như việc ngắt một cành hoa vậy, một diễn đàn này thôi mà đông như quân Nguyên. Trong khi thực tế kể lại từ xưa đến nay, các vị chân sư học và hành đến chảy máu mắt mà còn chưa đâu vào đâu?

P/S nếu nói về góc nhìn của Duy vật, thì hiện tại Duy Vật cũng đã coi mọi thứ được sinh ra từ sóng, mà bản chất của năng sóng là không có hình tướng, mà chỉ có tần số. Với bản chất này thì mọi thứ đều hình thành từ sóng, và vũ trụ này là 1 thể đồng nhất về sóng.

Nhận thức của con người luôn là "có cái gì đó" và "cần 1 thứ để chứa đựng cái đó", vì thế nó mới tạo ra 1 không gian chứa đựng sóng, và các sóng thì ở trong không gian đó. 2 cái là 1 mà thôi nhưng não thì không thể nhập 2 cái vào 1 mà vẫn tách ra.
Theo mình đọc bài bạn, cá nhân mình cho rằng Vô Ngã là triết lý đặc sắc nhất (trong bài viết của bạn), thì dưới góc nhìn này được giải thích khá đơn giản: Mọi thứ vì đều là sóng nên thực sự nó không có một hình tướng nào thật, cũng không thể tồn tại độc lập nhau được. Các sóng có tần số khác nhau nhưng thực ra đều nằm chung 1 nguồn phát, đồng nhất với nhau và tương tác lẫn nhau nhưng chúng thực ra đều là 1. Sự biến đổi trong 1 thể thống nhất đó, chính vẫn là nó, tương tác nội tại trong đó, và khi phối hợp với ý thức của con người quan sát và nhận thức cả tổng thể này, thì sinh ra vô thường, vô ngã:
- Cái bàn chỉ là giả lập của những nhân tố vô ngã hình thành nên nó, và nó cũng vô ngã: Góc nhìn của triết học Phật giáo
- Cái bàn là 1 biểu hiện phối hợp giữa sóng nhận thức của con người và sóng tạo ra cái bàn đó, mà sóng của cái bàn đó không thể tách rời sóng tạo thành cả vũ trụ, nhận thức của con người cũng nằm trong hệ thống sóng của toàn vũ trụ. Không thể có 1 thứ tách ra khỏi cả cái toàn thể chung được để mà "Hữu ngã", vì thế từng cái một bên trong tổng thể đó đều vô ngã. Toàn bộ tổng thể đó cũng vô ngã vì não người vẫn tách ra không nhập được giữa cái chứa đựng và cái bị chứa đựng vào làm 1. Tức là khi não người nghĩ đến tổng thể nguồn sóng, thì cũng chỉ là 1 bộ phận trong nguồn sóng đó chứ vẫn chưa phải là tổng thể, vì thế nó vẫn vô ngã: Góc nhìn duy vật hiện đại.

Tổng thể đó - Là Tự Tánh!

Với góc nhìn này thì dù cố nhìn nhận thế giới theo Duy Tâm, Duy Vật, Bất Khả Tri, Duy Linh hay Triết Học của Phật Giáo, cũng là sự sai lầm, vì não vẫn không nhận thức được đúng 1 thứ quan trọng nhất: "nguồn sóng" và "Thứ chứa đựng nguồn sóng" là 1

Bạn nói tôi trình bày vấn đề dễ hiểu làm tôi cảm thấy vui mừng. Nhưng sau đó lại suy diễn sai chứng tỏ bạn không hiểu những gì tôi nói mất rồi. Haizzz, bạn giống như bà già trong chuyện vui ở bài viết "Vô nguyên - vô ngôn" quá :D
 

vienquang6

Ban Cố Vấn Chủ Đạo Diễn Đàn - Quyền Admin
Thành viên BQT
ĐÃ TIẾN CÚNG
Tham gia
6/2/07
Bài viết
3,869
Điểm tương tác
920
Điểm
113
Kính chào ngài vienquang6.

Ngài dùng từ 'Thần long' để ban tặng cho tôi làm cho tôi cảm thấy rất hổ thẹn, dù tôi chẳng biết nó là gì nhưng chắc là ngài khen tôi là người có trí tuệ hơn người. Phàm thì người có trí tuệ cao mới hiểu được người có trí tuệ thấp, chứ người trí thấp không thể hiểu người trí cao. Do đó, nếu tôi quả là người cao trí thì ắt hẳn ngài phải là một bậc đại trí.

Được ngài có ý để cho tôi chủ trì chuyên mục: Phật học chuyên đề thật là một niềm vinh dự lớn đối với tôi. Nhưng tôi buộc lòng phải từ chối ân sủng này vì những lẽ sau:

_ Tôi chỉ là một kẻ ngoại đạo chứ không phải là phật tử đúng nghĩa. Tôi không thông thạo kinh luật tạng để có khả năng làm công việc mà ngài định trao cho tôi. Những lời kinh mà tôi trích dẫn dễ làm người đọc hiểu lầm rằng tôi thông thạo kinh sách. Thật ra tôi rất lười đọc kinh, chỉ đọc được một số thôi, đã vậy lại còn đọc lướt chỉ để nắm ý chính. Chẳng qua tôi thấy những câu kinh nào ở đâu đó trên mạng làm tôi thấy tâm đắc, thế là lấy nó đem về làm chỗ để giải bày theo ý mình.

_ Tôi lúc rãnh lúc bận rất vô chừng, không thể túc trực thường xuyên được.

_ Tôi là một người không có tư cách chuẩn mực, thích đùa vui chọc ghẹo các phật tử.

...

Nếu ngài còn quý tôi và không phân biệt kẻ ngoại đạo này với các phật tử khác, thì tôi đã cảm kích ngài rất nhiều rồi. Thời buổi này Chánh Tà lẫn lộn, tôi vào đây chỉ mong góp chút sức mọn của mình để cùng các phật tử nhận chân ra đâu là Chánh đâu là Tà, nhằm mục đích phá Tà hiển Chánh.

Kính chúc ngài thân tâm luôn an lạc.

Mô Phật.

Kính xin ngài cứ làm những gì mà ngài thích chí.

Bất cứ khi nào ngài đến với diễn đàn này, thì ngài là thủ tọa của chuyên mục PHẬT HỌC CHUYÊN ĐỀ.

Kính chúc ngài luôn an lạc.

Kính.
 

latuan

Cựu Thành Viên Diễn Đàn
Tham gia
15/4/15
Bài viết
1,256
Điểm tương tác
409
Điểm
83

Trình đạo hữu doccoden! Thật tuyệt! Mãi đến hôm nay latuan mới gặp được người nói chuyện sảng khoái, thẳng thắn! Bạn hỏi về quan điểm cá nhân về Phật pháp thì latuan có thể khẳng định giáo lý đạo Phật có nội dung chỉ bày cho người học Phật về con đường và cách thức đạt đến sự giác ngộ giải thoát hoàn toàn. Riêng latuan đến với diễn đàn này không nhằn mục đích học Phật mà chỉ là tùy duyên đáp đền từ bi tâm của Phật Thích Ca cùng chư thánh chúng, latuan không là người học Phật.
Bạn quả thật là người duy lý. Để có sự gặp nhau giữa tôi và bạn nơi 4 danh từ giả lập mà latuan đặt ra, tôi định nghĩa đơn giản lại học nhân, hành nhân, học giả, hành giả. Với tôi học nhân là người bước đầu học hỏi, học giả là học nhân sau khi gom góp rất nhiều tri kiến, sự hiểu biết. Hành nhân là người chuyển thể từ việc học sang việc hành, còn hành giả là học nhân nương chỗ học mà hành về sau chứng nghiệm, thể nhập được một điều gì đó, tạm gọi là có sở đắc, cái biết nội xuất chẳng do tom góp, học hỏi bên ngoài mà được. latuan xin được xét lại và đặt bạn ở vị trí học giả vì sự học uyên nguyên của bạn về Phật pháp, latuan không được tri kiến Phật học như vậy nên gọi bạn là học giả. Khi học biết đúng thì tâm liền tự hành nên bạn đồng thời cũng là hành nhân vậy. Dựa vào những điều bạn trình bày xin thứ lỗi latuan chỉ đặt bạn ở vị trí học nhân mà không gượng ép hai chữ hành giả đối với bạn vậy. Kính!
Latuan chỉ hỏi để biết bạn đặt mình ở cương vị nào mà liệu bề đối đáp, bạn đã sảng khoái tự nhận học nhân thì latuan càng thêm trọng do vậy latuan không tiu nghỉu đâu vì như tôi đã nói tôi đến diễn đàn này không phải nhằm vào việc học, tôi chỉ đi dạo tùy duyên mà hỏi đáp về chánh pháp Như Lai thôi. Gặp học nhân, hành nhân, học giả, hành giả tùy chỗ tri kiến, cương vị mà tôi hỏi đáp cho khế hợp mà thôi, chẳng nặng chẳng nhẹ.
...
Ông bạn mà tôi vừa kể trên cũng như hầu hết các phật tử đều cho rằng, người giác ngộ là một người phải trải qua kinh nghiệm chứng đắc giống y như Đức Phật ngày xưa, tức là phải “chứng Tứ thiền, đắc Thần thông”, v.v…nói chung là một siêu nhân, giống như thần thánh vậy đó. Tôi thì ngược lại, cho rằng ngay cái tên của nó đã đủ nói gì rồi: giác ngộ tức là nhìn ra thật tướng của vạn pháp, không còn bị mê mờ nữa, chỉ vậy thôi. Trước đây tôi đọc một cuốn kinh của ngoại đạo là Nam hoa kinh, khi nghe đến câu “đó có là do đây có, đây có là do đó có” thì bỗng nhiên nó như gỡ được gút mắc sau cùng của tôi sau bao nhiêu năm trời trầm tư mặc tưởng. Tôi cho rằng như vậy là tôi đã “giác ngộ”. Tôi đóng ngoặc kép hai từ đó rồi nhé, các bạn đừng vội ném đá tôi, vì tôi đã nói quan điểm cá nhân về giác ngộ tức là gì rồi. Mỗi người đều có những gút mắc riêng cho nên cái tháo gỡ nó chỉ có giá trị cho riêng nó, còn với những người khác thì rất bình thường. Cũng như Newton bị trái táo rơi trúng đầu mà phát hiện định luật vạn vật hấp dẫn, trong khi người khác bị như vậy cũng thấy là chuyện bình thường thôi. Nhiều người cứ cho rằng phải tìm người tinh thông phật pháp mới có thể dạy cho mình hiểu được. Nhưng theo tôi thì bất cứ cái gì mà gỡ rối ngay chỗ kẹt của mình mới là điều quan trọng nhất, cho nên đối với tôi dù Phật có tái thế để giảng dạy phật pháp cho tôi mà không gỡ rối đúng chỗ tôi cần thì cũng bằng không :D Ví dụ như trước đây khi tôi còn đi học, có một ông thầy học vị tiến sĩ nhưng giảng dạy không ai hiểu, đến khi có ông thầy trình độ cử nhân nhưng đã làm cho nhiều người,trong đó có tôi, đã hiểu ra vấn đề. Nói vậy để thấy rằng, khi học hỏi điều gì thì chúng ta cần người có khả năng sư phạm quan trọng hơn là trình độ. Người có trình độ cao có thể không có khả năng sư phạm như người có trình độ thấp hơn, vì hai thứ này không liên quan nhau.
Tuyệt! Tôi đồng thuận với bạn về việc Phật đơn giản chỉ là người giác ngộ, chỉ giác ngộ thôi chứ không phải là thần thánh với Tứ thiền và phép màu huyễn hóa.
Tôi định nói vài điều quan trọng khác về PG lúc sau cùng, nhưng sẵn đây nói luôn, dù biết là rất có khả năng bị xóa nick vì tội dám báng bổ Phật giáo :D Không sao cả, vì những gì tôi cần nói thì xem như đã nói hết rồi, có ra đi cũng là lẽ thường tình, vì duyên chưa tới để hiển bày Chánh pháp mà thôi. Cũng giống như Bồ đề đạt ma trước đây bị đuổi khi thuyết giảng cho Lương võ đế (xin đừng hiểu lầm, tôi ví mình đồng cảnh ngộ chứ không phải cho rằng tôi cũng có trí tuệ sánh ngang với ngài Bồ đề đạt ma)
- Không có Tứ thiền, Lục thông:
Theo các phật từ, muốn giác ngộ thì phải trải qua những cảnh giới và kinh nghiệm chứng đắc mà Đức Phật đã từng trải qua trong lúc hành thiền, ít nhất là phải ‘chứng Tứ thiền, đắc Lục thông’. Chính vì nghĩ như vậy nên đã 2500 năm nay, họ chưa thấy ai thành Phật cả. Vì sao? Vì sự thật là không có Tứ thiền, Thần thông. Xin đừng hiểu lầm, tôi không hề phản bác việc hành Thiền, bản thân tôi cũng ngồi thiền đây mà (ngồi ít lắm, tôi mà so với Thiền giả thì chả khác gì ngọn đèn so với mặt trời :D) Khoa học hiện nay xác nhận Thiền rất tốt cho sức khỏe tinh thần, làm cho con người điềm tĩnh, minh mẫn sáng suốt…Nhưng các cảnh giới khi Thiền hoặc những trạng thái ‘ta hòa làm một với vũ trụ’…đều chỉ là ảo giác của tâm thức mà thôi. Các nhà nghiên cứu đã làm cho những người tình nguyện khi thí nghiệm cũng trải qua những ảo giác giống như vậy. Thực chất giá trị của hành Thiền để giác ngộ chỉ là để chứng thực những gì trong tâm thức đều luôn biến đổi sinh diệt, đến rồi đi. Không tìm thấy thực thể nào trong tâm, thân xác cũng vậy, chứng tỏ một sự thật rằng con người không có bản ngã, không có cái TA nào cả (ngũ uẩn giai không). Chân lý đều như một, ở trong hay ngoài đều như nhau, nên ‘nội chứng’ hay ‘ngoại chứng’ đều có cùng kết quả. Những người cho rằng chỉ có Thiền định là phương cách duy nhất để giác ngộ là hiểu sai lời Phật dạy, vì ngài không phân biệt phương tiện nào tốt hơn cả, nó phải phù hợp với căn cơ sở thích của mỗi người. Nếu chân lý là những gì chỉ có cá nhân hành giả đó thấy biết, ‘ai ăn nấy no’ chứ không thể chứng minh, thì nó giống như kiến giải của Tà đạo rồi. Tu lâu quá không đạt thì cứ bảo ráng đi, sắp đạt rồi :D Nếu như vậy thì làm sao biết đâu là chánh pháp đâu là tà pháp? Trong kinh Kalama có nói rõ “Chớ vội tin, hãy để những nhà hữu học chứng nghiệm”, quả như vậy, chân lý mà ngài phát hiện có ở khắp nơi nên không thể cho rằng chỉ có hành thiền mới độc quyền nắm được chân lý, vì đã là chân lý thì cần phải được chứng minh và kiểm nghiệm bởi người ngoài. Nếu không thì ai cũng có thể tưởng tượng ra một chân lý riêng của mình, vậy là phản khoa học. Chân lý chỉ có một, nó phải được kiểm chứng mới xứng đáng gọi là chân lý, là Chánh pháp của Đức Phật. Nó không phải để dành cho đẳng cấp tăng lữ như Ấn giáo nói, lại có thể dùng bất cứ phương tiện nào tùy thuộc căn cơ sở thích của mỗi người, cho nên ai ai cũng có thể thành Phật đúng như tâm nguyện của ngài trước khi tịch diệt. Chúng ta phải hiểu đúng Chánh pháp để lạc quan tin tưởng mình theo đúng hướng và sẽ có ngày giác ngộ như ngài. Chính vì hiểu sai nên cứ tưởng nó siêu hình và thần bí như ngoại đạo thành ra chán nản vì thấy có quá ít người đắc đạo.
Chẳng hạn tôi là người duy lý, thích suy luận, thì đây cũng là một trong những phương tiện để tìm ra chân lý. Đạo Phật là đạo của trí tuệ, của khoa học (tất nhiên là nó siêu khoa học theo cách hiểu riêng của từng người) cho nên không thể thiếu suy luận. Đã như vậy thì đừng so đo phương tiện nào tốt hơn cả. Long thọ là một luận sư nổi tiếng nhất của PG, trí tuệ của ngài được nhiều người xem như Phật tái thế. Ngài lập ra Trung quán tông, không hề phân biệt Hành Thiền hay Suy luận mà còn có thể kết hợp cả hai để tìm cầu chân lý. Hãy xem đoạn phân tích dưới đây để thấy:
….
Có hai đường lối quán Không. Một lối là thể nhập trực tiếp tánh Không không thông qua phân tích bằng luận lý và ngôn ngữ. Đó là pháp hành thâm Bát nhã hay pháp chiếu kiến ngũ uẩn giai không của Quán Tự Tại Bồ tát nói đến trong phần mở đầu Tâm kinh. Theo lối thể không quán này, hành giả không quán sát ngoại giới và nội tâm nên thường khi năng lực duy trì tịnh chỉ bị suy giảm, niềm xác tính sẽ trở nên mơ hồ và tình nghi hoặc sẽ sinh khởi.
Lối thứ hai gọi là Tích không quán, tức là dùng quán sát và phân tích để thấy các pháp không tự có mà là do nhân duyên hòa hợp mới có, nghĩa là hiện hữu không có tự tánh. Tâm kinh mô tả pháp này trong mấy câu: “Xá lợi tử! Sắc bất dị không, không bất dị sắc; Sắc tức thị không, không tức thị sắc; Thọ, tưởng, hành, thức, diệc phục như thị.” Thường người ta nghi ngờ làm sao có thể dùng phân tích và lý luận mà thấu triệt được tánh Không hay Vô phân biệt trí theo lối tích không quán, vì nhân và quả không cùng bản tính. Theo Bảo Tích kinh (Ratnakùta Sùtra) đức Phật đánh tan sự nghi ngờ này trong lời giảng dạy tu sĩ Kashyapa:
“Này Kashyapa, thí dụ, ông cọ xát hai que củi với nhau làm sinh ra lửa và hai que củi ấy cũng bị thiêu rụi ngay trong tiến trình sinh lửa. Cũng như thế, này Kashyapa, vọng tưởng phân biệt đích thực làm phát sinh năng lực thành đạt trí Bát nhã và trí Bát nhã chứng ngộ tức thì tiêu diệt vọng tưởng phân biệt đích thực.”
(Tìm hiểu Trung Luận - Nhận Thức và Không Tánh (Phần II)
……
Thần thông là những thứ tà đạo đem ra để lòe thiên hạ. Phàm phu ngu muội hay tin vào những điều thần bí siêu nhiên nên Phật không thể bác bỏ chúng mà nương theo chúng để thu phục lòng người. Tuy nhiên ngài cũng khéo léo nhắc nhở mọi người đừng nên ham mê nó sẽ không thể đạt đến cảnh giới giải thoát. Bởi vì nó đâu có thật, chẳng hạn lấy cái gọi là Thần túc thông để xem xét, thì thấy nó trái ngược với giáo lý vô ngã của PG. Mà đây lại là trụ cột của PG, Phật giáo chỉ khác Ấn giáo có bấy nhiêu đó thôi, nên Đức Phật rao giảng điều này rất nhiều đến nỗi mọi người đặt biệt danh cho ngài là “Vô ngã đạo sư”. Ngài đã nói rằng khi chết đi, ngũ uẩn đều bị hoại diệt, trong đó có ký ức. Mà ký ức là thứ lưu trữ những gì mình nhớ trước đây, vậy thì kiếp sau lấy cái gì để nhớ lại được kiếp trước? Còn nếu cho rằng có thì vậy là mâu thuẫn với phật pháp rồi.
- Tứ thiền, lục thông là có khi chấp có. Đã có thì ko chỉ Tứ thiền, người ta có thể thêm Như Lai thiền, Tổ sư thiên, v.v… Thần thông là có bùa chú, ngải thuật có nhưng nó không hữu dụng cho việc giác ngộ giải thoát mà thôi. Bảo các tầng Thiền, thần thông, huyễn thuật hoàn toàn không e rằng có sự gượng ép thái quá vậy.
- À! Kinh Phật không là chân lý, nó chỉ như vậy. Thế thôi!
Tóm lại, Phật giáo là một tôn giáo vô thần. Phật chỉ là một con người bình thường chứ không phải một vị thần có đủ thứ thần thông phép thuật, nhưng ngài khác mọi người là đã giác ngộ, có thế thôi. Tất nhiên, để thu hút tín đồ thì phải bọc lớp vỏ tôn giáo để cho mọi người tin theo, vì đại chúng vốn có tư tưởng ngu muội, thích cầu xin cúng bái… Ai cũng cứ ham thích những gì là thần bí siêu nhiên nên muốn dẫn dắt họ vào con đường Chánh pháp thì phải nói rằng Phật còn có thần thông quảng đại hơn đám ngoại đạo nhiều lắm. Bởi vậy kinh sách có nói rằng Phật là người siêu phàm, được sinh ra từ nách, mới ra đời đã biết đi biết nói, khi chứng đạo thì có trí tuệ siêu nhiên, đắc thần thông quảng đại, v.v… Sự thật thì như Bát nhã tâm kinh có nói đó: ‘không trí cũng không đắc, vì không có gì để đắc’.
Giáo lý mà Phật Thích Ca trao truyền không nhằm vào việc xây dựng một tôn giáo, Phật giáo trở thành một tôn giáo là do tâm phân biệt của loài người mà ra.
Phật giáo là tôn giáo vô thần? Độc Cô đại hiệp xin nói rõ hơn về hai chữ vô thần đó. Mong tin!
_ Không có Nghiệp – Luân hồi:
Thuyết “Nghiệp – Luân hồi’ là của Ấn giáo, Đức Phật mượn nó làm phương tiện thiện xảo để phá chấp đoạn. Theo AG thì con người tạo nghiệp, khi chết đi thì linh hồn phải luân hồi. Nhưng Phật giáo thì bác bỏ linh hồn, vậy là cho rằng Nghiệp đi luân hồi. Như vậy thì nghiệp đâu phải là ta, vì ‘người tạo nghiệp’ với ‘nghiệp’ là khác nhau, một bên là ‘chủ thể tạo tác’ còn một bên là ‘vật bị tạo tác’. Giống như tôi tạo ra cái bàn, nếu sau này tôi chết đi thì cái bàn đâu có phải là tôi, vì “tôi’ và “của tôi” là hai thứ khác nhau. Nói đến đây thì các bạn phật tử chắc lại nhao nhao lên mà rằng, theo kinh nói thì chúng ‘không phải một, không phải hai’ :D Ừ thì đúng là không phải là một rồi, nhưng rõ ràng là hai thứ khác nhau chứ, cũng như ‘tôi’ với ‘cái bàn’ vậy thôi, hai thứ khác nhau chứ sao lại ‘không phải hai’ cho được. PG lại gượng dùng đến khái niệm “hằng mà chuyển”, nhưng như vậy lại đi ngược với nguyên lý có sinh có diệt rồi. Để lấp bớt lỗ hổng, sau này Duy thức tông có chế thêm mấy loại Thức như A lại da thức, Mạt na thức…để cho thuyết “Nghiệp – Luân hồi” nghe có vẻ xuôi tai hơn, nhưng cũng như “hằng mà chuyển” thôi. Thực ra thì kinh cũng có nói đó chỉ là phương tiện, trong Thành duy thức luận viết thế này: “Nếu lại chấp "Duy thức" là thật có, thì cũng như chấp ngoại cảnh, đều là pháp chấp”
Đã nói rằng vô ngã thì hiểu là không có cái ta, mà đã không có ta thì nếu như có luân hồi thật thì lấy gì để tạo nghiệp? Lấy ngũ uẩn để tạo nghiệp, mà cả hai không là ta thì nghiệp với luân hồi cũng chẳng liên quan gì đến ta. Sự thật thì không có tái sinh luân hồi như AG tưởng tượng ra, biết vậy nhưng Phật dùng nó để phá chấp đoạn. Vì phàm phu cho rằng có bản ngã, có cái ta thật, mà đã có ta thật thì cho rằng khi chết đi là mất tiêu lại sai với lý lẽ về bản ngã. Do đó Phật tạm lấy cái “nghiệp” làm thứ của con người sau khi chết để phá quan điểm “đoạn diệt” của người chấp ngã. Nếu nói tái sinh luân hồi thì nên hiểu là “luân hồi trên từng sát na”, vì mỗi khoảnh khắc thân xác hay ý thức đều biến đổi sinh diệt. Khoa học cho biết, những thứ làm nên thân xác con người được thay thế từ thức ăn, không khí…toàn bộ sau 2 năm. Nói khác đi, thân xác của ta cách đây 2 năm không phải là thân xác bây giờ và 2 năm sau này cũng vậy, là một thân xác khác. PG dùng rất nhiều phương tiện thiện xảo, đều với mục đích tốt cho phàm phu cả thôi. Chẳng hạn, Tây phương cực lạc là phương tiện thiện xảo cho người theo Tịnh độ tông. Chứ thật ra đâu có nó, bởi vậy kinh mới nói khéo rằng cứ làm cho tâm tịnh đi thì lúc đó sẽ thấy nơi nào cũng là cõi Tịnh độ.
Dùng ‘Nghiệp – Luân hồi’ còn là để cho con người làm thiện tránh ác, rất tốt trên phương diện xã hội đạo đức. Nếu nói nó không có thật thì loạn cả lên, chẳng còn ai theo Phật, họ cho rằng không có Luân hồi cũng như Niết bàn thì theo Phật pháp để làm gì nữa. Cũng giống như chúng ta nói có Ông Kẹ làm phương tiện thiện xảo để cho đám con nít sợ mà ráng ăn. Mục đích là để cho nó ăn chóng lớn. Sau này lớn lên, chúng nó tự khắc biết là không có Ông Kẹ, thế rồi chúng nó lại đem Ông Kẹ ra hù dọa đám con nít thế hệ sau :D
Nói cho đúng nghĩa thì Đức Phật chỉ thuyết pháp theo kiểu “tay không bắt cướp” :D, tức là không rao giảng giáo lý cho rằng có thật cái này hay cái kia, mà dùng cái này phá chấp cái nọ, không còn chấp gì nữa thì bỏ luôn cái dùng để phá chấp.

Ui chao! Bạn biết nhiều quá. Nếu không nghiệp, không luân hồi thì “Chết là hết” chăng?
_ Không có Phật – Niết bàn:
Phàm phu có quan điểm chấp có chấp thường nên cứ tưởng là có Niết bàn với Phật ở đâu đó trên cõi trời. Nếu hiểu đúng vô ngã thì thấy rằng Phật cũng giống như ta, đều là một ngũ uẩn giả danh. Tôi đã nói trong bài viết rồi, Niết bàn tức là thật tướng của vạn pháp, còn Phật, chúng sanh hay vạn vật đều là sự hiển bày của thật tướng. Lìa các pháp thì cũng không có thật tướng, ngược lại, cũng vì thật tướng mà các pháp mới hiển bày. Không có Phật hay Niết bàn theo nghĩa là những thực thể, tức là có thật. Bởi vậy khi nói “Phật nhập Niết bàn” là tạm dùng ngôn từ theo AG để nói theo kiểu ẩn dụ ví von thôi chứ sự thật là không có cái gì nhập mà cũng không có cái gì để nhập.
Kinh Lăng già có viết: “Không có Phật, Niết bàn. Không có Niết bàn, Phật”
Long Thọ cũng nói: “Không có Phật hay pháp nào được nói ra trong bất cứ thời điểm nào và nơi nào”
cũng là ý như vậy, là để nói rõ chúng không có thật.
Một trong 3 nhóm câu hỏi của Vachagotta mà Phật im lặng, không trả lời là:
“Sau khi chết thì Phật còn hay mất?”
Hỏi như vậy chứng tỏ không hiểu giáo lý vô ngã mà ngài đã thuyết giảng rồi. Bởi vì người hỏi theo quan điểm chấp ngã, cho rằng có Phật thật, sau khi chết thì Phật đi đâu hay mất tiêu luôn? Do đó nói còn hay mất đều sai với quan điểm vô ngã, vì không hề có Phật thật mà chỉ có một giả danh ‘Thích ca mâu ni’ xuất hiện trên đời và mất đi. Đã không có Phật thì làm sao nói nó là còn hay mất được. Nó cũng vô nghĩa giống như con nít hỏi “Phía bắc của cực bắc là gì?” thì chúng ta cũng phải cứng họng không trả lời được :D Vì nó không hiểu ‘cực bắc’, cứ tưởng nó cũng như những nơi khác, tức là có hướng bắc hướng nam. Chứ nếu hiểu đúng thì biết đã là ‘cực bắc’ thì làm gì có ‘phía bắc của cực bắc’ để mà mô tả nó là gì và như thế nào. Cũng vậy, nếu biết không có Phật thì làm gì có chuyện Phật chết, để rồi cho rằng sau khi chết là còn hay không còn.
Tuy nhiên, đại chúng vẫn tin có linh hồn, có thần thánh, tin là có Trời Phật phù hộ độ trì, v.v…thì PG cũng nương theo đó mà nói ‘có’ cho đúng ý họ :D Vì nếu không thì họ không có chỗ nương tựa về tinh thần, sẽ bỏ sang các đạo giáo khác và thế là không có cơ hội để rao giảng Chánh pháp cho họ hiểu.
Ui chao! Latuan mở rộng vấn đề ra thêm một chút kẻo không lại rơi vào chấp Thường, chấp Đoạn mất.
- Không niết bàn, không Phật, không linh hồn, không luân hồi… Thật ra khi nói không là không với ai, khi nói có là có với đối tượng nào?
Theo như doccoden nói có vẻ như cái chi cũng không có hết thì phải. Thế khổ có không? Giả lập bạn trả lời không thì cơ hồ không ổn vì người học Phật ở diễn đàn này (nói riêng), loài người (nói chung) đều ít nhiều đã từng than khổ, chỉ có rất hiếm người sống mà không khổ thôi.
Cũng lại như vậy. Người nói có địa ngục, có Phật,… kẻ nói không Phật, không chúng sanh. Nói sao cũng đúng, nói gì cũng sai tùy chỗ tuệ tri mà biết vậy.
Lời latuan e rằng đã trái với ý của tôn giả!

P/S:
Nâu đỏ - doccoden
Đen - latuan.
 

auduongphong

Well-Known Member
Thành viên BQT
Tham gia
29/4/15
Bài viết
695
Điểm tương tác
264
Điểm
63
...

rất vui khi diễn đàn có những thiện tri thức chân tu như bạn xây dựng chánh pháp như lai. a di đà phật.

Cái thằng điên sao giảo mép thế. không đem cái lý điên ra mà chửi ông tổ đang phỉ báng những loại u mê tà vạy như mi đó. chỉ được cái ngoắt đuôi là tài lắm. ở đây cũng còn nhiều thằng như mi lắm. chỉ được cái mua đồng nát chất đầy nhà mà mồm cứ loa là cổ vật hic hic..
Ông doccoden tọng cho thằng này cái gì vào mồm đi, chí ít nó cũng khen ông, chớ để nó tủi
Nhờ ông cho nó liều thuốc gì đó mà ông có cho nó đỡ....
Xin lỗi ông doccoden một lần nhé. đáng lẽ nói với thằng điên ở chỗ khác , nhưng thấy ở đây có thể....mong ông thấu hiểu
 

Nguyên Chiếu

Ban Đại Biểu nhiệm kỳ III (2015-2016)
Thành viên BQT
Phật tử
ĐÃ TIẾN CÚNG
Tham gia
5/5/14
Bài viết
991
Điểm tương tác
391
Điểm
83
Chào bạn latuan.

Hay lắm, ít ra tôi cũng thấy bạn có gì đó giống tôi: thích nói thẳng nói thật. Đây là nơi giao lưu tư tưởng, nên tôi cũng thẳng thắn xin bày tỏ mong muốn được biết quan điểm cá nhân của bạn về Phật pháp. Cũng đừng nên hiểu lầm là tôi có ý chờ bạn đưa ra để đả phá hay chê bai gì đâu, chẳng qua muốn biết chỉ để hiểu về nhau thôi, vì tôi là thành viên mới trong diễn đàn mà.

Về câu hỏi của bạn, vì tôi dốt ngôn từ Hán Việt nên thử định nghĩa theo ý riêng thế này:
_ Hành nhân: là tu sĩ, cư sĩ…
_ Hành giả: là nhà sư, thiền sư…
_ Học nhân: là một Phật tử hoặc một người bình thường tìm hiểu Phật giáo…
_ Học giả: là nhà khoa học, người trí thức nghiên cứu về tôn giáo, chẳng hạn trong PG thì có Tiến sĩ Phật học…

Nếu tôi hiểu vậy là đúng thì câu trả lời: tôi là một học nhân. Nói cho rõ hơn, tôi cũng không phải là một phật tử đúng nghĩa, chỉ là một kẻ ngoại đạo nhưng yêu thích và tìm hiểu Phật giáo.

Câu hỏi của bạn làm tôi liên tưởng đến chuyện trước đây, tôi có trao đổi bàn luận phật pháp với một người rất có uy tín trong một diễn đàn nọ. Khi tôi kiến giải về phật học thì ông ta ồ lên mà rằng: những gì tôi nói rất hay, phải rủ ông bạn thân cùng xem, và cho rằng nếu những gì tôi nói là do “nội chứng”, tức là tìm ra nó trong lúc hành thiền, thì tôi đúng là Phật tái thế rồi. Tôi nói với ông ta rằng, đó chỉ là do tôi suy luận mà thôi, làm cho ông ta…tiu nghỉu, cho rằng thôi thì nghe chơi cho vui vậy. Tôi đoán có lẽ latuan cũng giống như ông bạn của tôi :D

Ông bạn mà tôi vừa kể trên cũng như hầu hết các phật tử đều cho rằng, người giác ngộ là một người phải trải qua kinh nghiệm chứng đắc giống y như Đức Phật ngày xưa, tức là phải “chứng Tứ thiền, đắc Thần thông”, v.v…nói chung là một siêu nhân, giống như thần thánh vậy đó. Tôi thì ngược lại, cho rằng ngay cái tên của nó đã đủ nói gì rồi: giác ngộ tức là nhìn ra thật tướng của vạn pháp, không còn bị mê mờ nữa, chỉ vậy thôi. Trước đây tôi đọc một cuốn kinh của ngoại đạo là Nam hoa kinh, khi nghe đến câu “đó có là do đây có, đây có là do đó có” thì bỗng nhiên nó như gỡ được gút mắc sau cùng của tôi sau bao nhiêu năm trời trầm tư mặc tưởng. Tôi cho rằng như vậy là tôi đã “giác ngộ”. Tôi đóng ngoặc kép hai từ đó rồi nhé, các bạn đừng vội ném đá tôi, vì tôi đã nói quan điểm cá nhân về giác ngộ tức là gì rồi. Mỗi người đều có những gút mắc riêng cho nên cái tháo gỡ nó chỉ có giá trị cho riêng nó, còn với những người khác thì rất bình thường. Cũng như Newton bị trái táo rơi trúng đầu mà phát hiện định luật vạn vật hấp dẫn, trong khi người khác bị như vậy cũng thấy là chuyện bình thường thôi. Nhiều người cứ cho rằng phải tìm người tinh thông phật pháp mới có thể dạy cho mình hiểu được. Nhưng theo tôi thì bất cứ cái gì mà gỡ rối ngay chỗ kẹt của mình mới là điều quan trọng nhất, cho nên đối với tôi dù Phật có tái thế để giảng dạy phật pháp cho tôi mà không gỡ rối đúng chỗ tôi cần thì cũng bằng không :D Ví dụ như trước đây khi tôi còn đi học, có một ông thầy học vị tiến sĩ nhưng giảng dạy không ai hiểu, đến khi có ông thầy trình độ cử nhân nhưng đã làm cho nhiều người,trong đó có tôi, đã hiểu ra vấn đề. Nói vậy để thấy rằng, khi học hỏi điều gì thì chúng ta cần người có khả năng sư phạm quan trọng hơn là trình độ. Người có trình độ cao có thể không có khả năng sư phạm như người có trình độ thấp hơn, vì hai thứ này không liên quan nhau.


…………


Tôi định nói vài điều quan trọng khác về PG lúc sau cùng, nhưng sẵn đây nói luôn, dù biết là rất có khả năng bị xóa nick vì tội dám báng bổ Phật giáo :D Không sao cả, vì những gì tôi cần nói thì xem như đã nói hết rồi, có ra đi cũng là lẽ thường tình, vì duyên chưa tới để hiển bày Chánh pháp mà thôi. Cũng giống như Bồ đề đạt ma trước đây bị đuổi khi thuyết giảng cho Lương võ đế (xin đừng hiểu lầm, tôi ví mình đồng cảnh ngộ chứ không phải cho rằng tôi cũng có trí tuệ sánh ngang với ngài Bồ đề đạt ma)





_ Không có Tứ thiền, Lục thông:

Theo các phật từ, muốn giác ngộ thì phải trải qua những cảnh giới và kinh nghiệm chứng đắc mà Đức Phật đã từng trải qua trong lúc hành thiền, ít nhất là phải ‘chứng Tứ thiền, đắc Lục thông’. Chính vì nghĩ như vậy nên đã 2500 năm nay, họ chưa thấy ai thành Phật cả. Vì sao? Vì sự thật là không có Tứ thiền, Thần thông. Xin đừng hiểu lầm, tôi không hề phản bác việc hành Thiền, bản thân tôi cũng ngồi thiền đây mà (ngồi ít lắm, tôi mà so với Thiền giả thì chả khác gì ngọn đèn so với mặt trời :D) Khoa học hiện nay xác nhận Thiền rất tốt cho sức khỏe tinh thần, làm cho con người điềm tĩnh, minh mẫn sáng suốt…Nhưng các cảnh giới khi Thiền hoặc những trạng thái ‘ta hòa làm một với vũ trụ’…đều chỉ là ảo giác của tâm thức mà thôi. Các nhà nghiên cứu đã làm cho những người tình nguyện khi thí nghiệm cũng trải qua những ảo giác giống như vậy. Thực chất giá trị của hành Thiền để giác ngộ chỉ là để chứng thực những gì trong tâm thức đều luôn biến đổi sinh diệt, đến rồi đi. Không tìm thấy thực thể nào trong tâm, thân xác cũng vậy, chứng tỏ một sự thật rằng con người không có bản ngã, không có cái TA nào cả (ngũ uẩn giai không). Chân lý đều như một, ở trong hay ngoài đều như nhau, nên ‘nội chứng’ hay ‘ngoại chứng’ đều có cùng kết quả. Những người cho rằng chỉ có Thiền định là phương cách duy nhất để giác ngộ là hiểu sai lời Phật dạy, vì ngài không phân biệt phương tiện nào tốt hơn cả, nó phải phù hợp với căn cơ sở thích của mỗi người. Nếu chân lý là những gì chỉ có cá nhân hành giả đó thấy biết, ‘ai ăn nấy no’ chứ không thể chứng minh, thì nó giống như kiến giải của Tà đạo rồi. Tu lâu quá không đạt thì cứ bảo ráng đi, sắp đạt rồi :D Nếu như vậy thì làm sao biết đâu là chánh pháp đâu là tà pháp? Trong kinh Kalama có nói rõ “Chớ vội tin, hãy để những nhà hữu học chứng nghiệm”, quả như vậy, chân lý mà ngài phát hiện có ở khắp nơi nên không thể cho rằng chỉ có hành thiền mới độc quyền nắm được chân lý, vì đã là chân lý thì cần phải được chứng minh và kiểm nghiệm bởi người ngoài. Nếu không thì ai cũng có thể tưởng tượng ra một chân lý riêng của mình, vậy là phản khoa học. Chân lý chỉ có một, nó phải được kiểm chứng mới xứng đáng gọi là chân lý, là Chánh pháp của Đức Phật. Nó không phải để dành cho đẳng cấp tăng lữ như Ấn giáo nói, lại có thể dùng bất cứ phương tiện nào tùy thuộc căn cơ sở thích của mỗi người, cho nên ai ai cũng có thể thành Phật đúng như tâm nguyện của ngài trước khi tịch diệt. Chúng ta phải hiểu đúng Chánh pháp để lạc quan tin tưởng mình theo đúng hướng và sẽ có ngày giác ngộ như ngài. Chính vì hiểu sai nên cứ tưởng nó siêu hình và thần bí như ngoại đạo thành ra chán nản vì thấy có quá ít người đắc đạo.

Chẳng hạn tôi là người duy lý, thích suy luận, thì đây cũng là một trong những phương tiện để tìm ra chân lý. Đạo Phật là đạo của trí tuệ, của khoa học (tất nhiên là nó siêu khoa học theo cách hiểu riêng của từng người) cho nên không thể thiếu suy luận. Đã như vậy thì đừng so đo phương tiện nào tốt hơn cả. Long thọ là một luận sư nổi tiếng nhất của PG, trí tuệ của ngài được nhiều người xem như Phật tái thế. Ngài lập ra Trung quán tông, không hề phân biệt Hành Thiền hay Suy luận mà còn có thể kết hợp cả hai để tìm cầu chân lý. Hãy xem đoạn phân tích dưới đây để thấy:

….
Có hai đường lối quán Không. Một lối là thể nhập trực tiếp tánh Không không thông qua phân tích bằng luận lý và ngôn ngữ. Đó là pháp hành thâm Bát nhã hay pháp chiếu kiến ngũ uẩn giai không của Quán Tự Tại Bồ tát nói đến trong phần mở đầu Tâm kinh. Theo lối thể không quán này, hành giả không quán sát ngoại giới và nội tâm nên thường khi năng lực duy trì tịnh chỉ bị suy giảm, niềm xác tính sẽ trở nên mơ hồ và tình nghi hoặc sẽ sinh khởi.

Lối thứ hai gọi là Tích không quán, tức là dùng quán sát và phân tích để thấy các pháp không tự có mà là do nhân duyên hòa hợp mới có, nghĩa là hiện hữu không có tự tánh. Tâm kinh mô tả pháp này trong mấy câu: “Xá lợi tử! Sắc bất dị không, không bất dị sắc; Sắc tức thị không, không tức thị sắc; Thọ, tưởng, hành, thức, diệc phục như thị.” Thường người ta nghi ngờ làm sao có thể dùng phân tích và lý luận mà thấu triệt được tánh Không hay Vô phân biệt trí theo lối tích không quán, vì nhân và quả không cùng bản tính. Theo Bảo Tích kinh (Ratnakùta Sùtra) đức Phật đánh tan sự nghi ngờ này trong lời giảng dạy tu sĩ Kashyapa:

“Này Kashyapa, thí dụ, ông cọ xát hai que củi với nhau làm sinh ra lửa và hai que củi ấy cũng bị thiêu rụi ngay trong tiến trình sinh lửa. Cũng như thế, này Kashyapa, vọng tưởng phân biệt đích thực làm phát sinh năng lực thành đạt trí Bát nhã và trí Bát nhã chứng ngộ tức thì tiêu diệt vọng tưởng phân biệt đích thực.”
(Tìm hiểu Trung Luận - Nhận Thức và Không Tánh (Phần II)
……

Thần thông là những thứ tà đạo đem ra để lòe thiên hạ. Phàm phu ngu muội hay tin vào những điều thần bí siêu nhiên nên Phật không thể bác bỏ chúng mà nương theo chúng để thu phục lòng người. Tuy nhiên ngài cũng khéo léo nhắc nhở mọi người đừng nên ham mê nó sẽ không thể đạt đến cảnh giới giải thoát. Bởi vì nó đâu có thật, chẳng hạn lấy cái gọi là Thần túc thông để xem xét, thì thấy nó trái ngược với giáo lý vô ngã của PG. Mà đây lại là trụ cột của PG, Phật giáo chỉ khác Ấn giáo có bấy nhiêu đó thôi, nên Đức Phật rao giảng điều này rất nhiều đến nỗi mọi người đặt biệt danh cho ngài là “Vô ngã đạo sư”. Ngài đã nói rằng khi chết đi, ngũ uẩn đều bị hoại diệt, trong đó có ký ức. Mà ký ức là thứ lưu trữ những gì mình nhớ trước đây, vậy thì kiếp sau lấy cái gì để nhớ lại được kiếp trước? Còn nếu cho rằng có thì vậy là mâu thuẫn với phật pháp rồi.

Tóm lại, Phật giáo là một tôn giáo vô thần. Phật chỉ là một con người bình thường chứ không phải một vị thần có đủ thứ thần thông phép thuật, nhưng ngài khác mọi người là đã giác ngộ, có thế thôi. Tất nhiên, để thu hút tín đồ thì phải bọc lớp vỏ tôn giáo để cho mọi người tin theo, vì đại chúng vốn có tư tưởng ngu muội, thích cầu xin cúng bái… Ai cũng cứ ham thích những gì là thần bí siêu nhiên nên muốn dẫn dắt họ vào con đường Chánh pháp thì phải nói rằng Phật còn có thần thông quảng đại hơn đám ngoại đạo nhiều lắm. Bởi vậy kinh sách có nói rằng Phật là người siêu phàm, được sinh ra từ nách, mới ra đời đã biết đi biết nói, khi chứng đạo thì có trí tuệ siêu nhiên, đắc thần thông quảng đại, v.v… Sự thật thì như Bát nhã tâm kinh có nói đó: ‘không trí cũng không đắc, vì không có gì để đắc’



_ Không có Nghiệp – Luân hồi:

Thuyết “Nghiệp – Luân hồi’ là của Ấn giáo, Đức Phật mượn nó làm phương tiện thiện xảo để phá chấp đoạn. Theo AG thì con người tạo nghiệp, khi chết đi thì linh hồn phải luân hồi. Nhưng Phật giáo thì bác bỏ linh hồn, vậy là cho rằng Nghiệp đi luân hồi. Như vậy thì nghiệp đâu phải là ta, vì ‘người tạo nghiệp’ với ‘nghiệp’ là khác nhau, một bên là ‘chủ thể tạo tác’ còn một bên là ‘vật bị tạo tác’. Giống như tôi tạo ra cái bàn, nếu sau này tôi chết đi thì cái bàn đâu có phải là tôi, vì “tôi’ và “của tôi” là hai thứ khác nhau. Nói đến đây thì các bạn phật tử chắc lại nhao nhao lên mà rằng, theo kinh nói thì chúng ‘không phải một, không phải hai’ :D Ừ thì đúng là không phải là một rồi, nhưng rõ ràng là hai thứ khác nhau chứ, cũng như ‘tôi’ với ‘cái bàn’ vậy thôi, hai thứ khác nhau chứ sao lại ‘không phải hai’ cho được. PG lại gượng dùng đến khái niệm “hằng mà chuyển”, nhưng như vậy lại đi ngược với nguyên lý có sinh có diệt rồi. Để lấp bớt lỗ hổng, sau này Duy thức tông có chế thêm mấy loại Thức như A lại da thức, Mạt na thức…để cho thuyết “Nghiệp – Luân hồi” nghe có vẻ xuôi tai hơn, nhưng cũng như “hằng mà chuyển” thôi. Thực ra thì kinh cũng có nói đó chỉ là phương tiện, trong Thành duy thức luận viết thế này: “Nếu lại chấp "Duy thức" là thật có, thì cũng như chấp ngoại cảnh, đều là pháp chấp”

Đã nói rằng vô ngã thì hiểu là không có cái ta, mà đã không có ta thì nếu như có luân hồi thật thì lấy gì để tạo nghiệp? Lấy ngũ uẩn để tạo nghiệp, mà cả hai không là ta thì nghiệp với luân hồi cũng chẳng liên quan gì đến ta. Sự thật thì không có tái sinh luân hồi như AG tưởng tượng ra, biết vậy nhưng Phật dùng nó để phá chấp đoạn. Vì phàm phu cho rằng có bản ngã, có cái ta thật, mà đã có ta thật thì cho rằng khi chết đi là mất tiêu lại sai với lý lẽ về bản ngã. Do đó Phật tạm lấy cái “nghiệp” làm thứ của con người sau khi chết để phá quan điểm “đoạn diệt” của người chấp ngã. Nếu nói tái sinh luân hồi thì nên hiểu là “luân hồi trên từng sát na”, vì mỗi khoảnh khắc thân xác hay ý thức đều biến đổi sinh diệt. Khoa học cho biết, những thứ làm nên thân xác con người được thay thế từ thức ăn, không khí…toàn bộ sau 2 năm. Nói khác đi, thân xác của ta cách đây 2 năm không phải là thân xác bây giờ và 2 năm sau này cũng vậy, là một thân xác khác. PG dùng rất nhiều phương tiện thiện xảo, đều với mục đích tốt cho phàm phu cả thôi. Chẳng hạn, Tây phương cực lạc là phương tiện thiện xảo cho người theo Tịnh độ tông. Chứ thật ra đâu có nó, bởi vậy kinh mới nói khéo rằng cứ làm cho tâm tịnh đi thì lúc đó sẽ thấy nơi nào cũng là cõi Tịnh độ.

Dùng ‘Nghiệp – Luân hồi’ còn là để cho con người làm thiện tránh ác, rất tốt trên phương diện xã hội đạo đức. Nếu nói nó không có thật thì loạn cả lên, chẳng còn ai theo Phật, họ cho rằng không có Luân hồi cũng như Niết bàn thì theo Phật pháp để làm gì nữa. Cũng giống như chúng ta nói có Ông Kẹ làm phương tiện thiện xảo để cho đám con nít sợ mà ráng ăn. Mục đích là để cho nó ăn chóng lớn. Sau này lớn lên, chúng nó tự khắc biết là không có Ông Kẹ, thế rồi chúng nó lại đem Ông Kẹ ra hù dọa đám con nít thế hệ sau :D

Nói cho đúng nghĩa thì Đức Phật chỉ thuyết pháp theo kiểu “tay không bắt cướp” :D, tức là không rao giảng giáo lý cho rằng có thật cái này hay cái kia, mà dùng cái này phá chấp cái nọ, không còn chấp gì nữa thì bỏ luôn cái dùng để phá chấp.


_ Không có Phật – Niết bàn:

Phàm phu có quan điểm chấp có chấp thường nên cứ tưởng là có Niết bàn với Phật ở đâu đó trên cõi trời. Nếu hiểu đúng vô ngã thì thấy rằng Phật cũng giống như ta, đều là một ngũ uẩn giả danh. Tôi đã nói trong bài viết rồi, Niết bàn tức là thật tướng của vạn pháp, còn Phật, chúng sanh hay vạn vật đều là sự hiển bày của thật tướng. Lìa các pháp thì cũng không có thật tướng, ngược lại, cũng vì thật tướng mà các pháp mới hiển bày. Không có Phật hay Niết bàn theo nghĩa là những thực thể, tức là có thật. Bởi vậy khi nói “Phật nhập Niết bàn” là tạm dùng ngôn từ theo AG để nói theo kiểu ẩn dụ ví von thôi chứ sự thật là không có cái gì nhập mà cũng không có cái gì để nhập.
Kinh Lăng già có viết: “Không có Phật, Niết bàn. Không có Niết bàn, Phật”
Long Thọ cũng nói: “Không có Phật hay pháp nào được nói ra trong bất cứ thời điểm nào và nơi nào”
cũng là ý như vậy, là để nói rõ chúng không có thật.

Một trong 3 nhóm câu hỏi của Vachagotta mà Phật im lặng, không trả lời là:
“Sau khi chết thì Phật còn hay mất?”
Hỏi như vậy chứng tỏ không hiểu giáo lý vô ngã mà ngài đã thuyết giảng rồi. Bởi vì người hỏi theo quan điểm chấp ngã, cho rằng có Phật thật, sau khi chết thì Phật đi đâu hay mất tiêu luôn? Do đó nói còn hay mất đều sai với quan điểm vô ngã, vì không hề có Phật thật mà chỉ có một giả danh ‘Thích ca mâu ni’ xuất hiện trên đời và mất đi. Đã không có Phật thì làm sao nói nó là còn hay mất được. Nó cũng vô nghĩa giống như con nít hỏi “Phía bắc của cực bắc là gì?” thì chúng ta cũng phải cứng họng không trả lời được :D Vì nó không hiểu ‘cực bắc’, cứ tưởng nó cũng như những nơi khác, tức là có hướng bắc hướng nam. Chứ nếu hiểu đúng thì biết đã là ‘cực bắc’ thì làm gì có ‘phía bắc của cực bắc’ để mà mô tả nó là gì và như thế nào. Cũng vậy, nếu biết không có Phật thì làm gì có chuyện Phật chết, để rồi cho rằng sau khi chết là còn hay không còn.

Tuy nhiên, đại chúng vẫn tin có linh hồn, có thần thánh, tin là có Trời Phật phù hộ độ trì, v.v…thì PG cũng nương theo đó mà nói ‘có’ cho đúng ý họ :D Vì nếu không thì họ không có chỗ nương tựa về tinh thần, sẽ bỏ sang các đạo giáo khác và thế là không có cơ hội để rao giảng Chánh pháp cho họ hiểu.

Cám ơn Ngài doccođen đã có một bài diễn giả thật hay , nhân tiện đây không biết ý của Ngài Latuan, đh auduongphong và bác Trừng hải ....như thế nào?

Theo góc nhìn của Ng chiếu thì Ngài doccođen là một nhà nghiên cứu Phật Giáo hơn là một Tu sĩ.

Nguyên chiếu có vài câu hỏi này xin Ngài giải đáp giúp:

- Nếu không có luân hồi thì vì sao có chúng sanh?

-Làm sao biết được không có Niết Bàn ?

-Nếu như những gì Ngài nói là đúng thì lấy gì làm tin ?

Mong Ngài vì Ng chiếu và đại chúng mà chỉ giúp.

Kính hỏi.
 

tapchoi82

Registered
Phật tử
Tham gia
22/5/16
Bài viết
1,242
Điểm tương tác
148
Điểm
63
Cái thằng điên sao giảo mép thế. không đem cái lý điên ra mà chửi ông tổ đang phỉ báng những loại u mê tà vạy như mi đó. chỉ được cái ngoắt đuôi là tài lắm. ở đây cũng còn nhiều thằng như mi lắm. chỉ được cái mua đồng nát chất đầy nhà mà mồm cứ loa là cổ vật hic hic..
Ông doccoden tọng cho thằng này cái gì vào mồm đi, chí ít nó cũng khen ông, chớ để nó tủi
Nhờ ông cho nó liều thuốc gì đó mà ông có cho nó đỡ....
Xin lỗi ông doccoden một lần nhé. đáng lẽ nói với thằng điên ở chỗ khác , nhưng thấy ở đây có thể....mong ông thấu hiểu


Lúc cần nói phải nói, trong trường hợp này ta song kiếm hợp bích cùng ông, ở topic này nguoidienhocphat1 còn phát biểu linh tinh 1 lần nữa ta sẽ thay ông mà đóng vai ác!
 

tapchoi82

Registered
Phật tử
Tham gia
22/5/16
Bài viết
1,242
Điểm tương tác
148
Điểm
63

Trình đạo hữu doccoden! Thật tuyệt! Mãi đến hôm nay latuan mới gặp được người nói chuyện sảng khoái, thẳng thắn! Bạn hỏi về quan điểm cá nhân về Phật pháp thì latuan có thể khẳng định giáo lý đạo Phật có nội dung chỉ bày cho người học Phật về con đường và cách thức đạt đến sự giác ngộ giải thoát hoàn toàn. Riêng latuan đến với diễn đàn này không nhằn mục đích học Phật mà chỉ là tùy duyên đáp đền từ bi tâm của Phật Thích Ca cùng chư thánh chúng, latuan không là người học Phật.
Bạn quả thật là người duy lý. Để có sự gặp nhau giữa tôi và bạn nơi 4 danh từ giả lập mà latuan đặt ra, tôi định nghĩa đơn giản lại học nhân, hành nhân, học giả, hành giả. Với tôi học nhân là người bước đầu học hỏi, học giả là học nhân sau khi gom góp rất nhiều tri kiến, sự hiểu biết. Hành nhân là người chuyển thể từ việc học sang việc hành, còn hành giả là học nhân nương chỗ học mà hành về sau chứng nghiệm, thể nhập được một điều gì đó, tạm gọi là có sở đắc, cái biết nội xuất chẳng do tom góp, học hỏi bên ngoài mà được. latuan xin được xét lại và đặt bạn ở vị trí học giả vì sự học uyên nguyên của bạn về Phật pháp, latuan không được tri kiến Phật học như vậy nên gọi bạn là học giả. Khi học biết đúng thì tâm liền tự hành nên bạn đồng thời cũng là hành nhân vậy. Dựa vào những điều bạn trình bày xin thứ lỗi latuan chỉ đặt bạn ở vị trí học nhân mà không gượng ép hai chữ hành giả đối với bạn vậy. Kính!
Latuan chỉ hỏi để biết bạn đặt mình ở cương vị nào mà liệu bề đối đáp, bạn đã sảng khoái tự nhận học nhân thì latuan càng thêm trọng do vậy latuan không tiu nghỉu đâu vì như tôi đã nói tôi đến diễn đàn này không phải nhằm vào việc học, tôi chỉ đi dạo tùy duyên mà hỏi đáp về chánh pháp Như Lai thôi. Gặp học nhân, hành nhân, học giả, hành giả tùy chỗ tri kiến, cương vị mà tôi hỏi đáp cho khế hợp mà thôi, chẳng nặng chẳng nhẹ.
...
Ông bạn mà tôi vừa kể trên cũng như hầu hết các phật tử đều cho rằng, người giác ngộ là một người phải trải qua kinh nghiệm chứng đắc giống y như Đức Phật ngày xưa, tức là phải “chứng Tứ thiền, đắc Thần thông”, v.v…nói chung là một siêu nhân, giống như thần thánh vậy đó. Tôi thì ngược lại, cho rằng ngay cái tên của nó đã đủ nói gì rồi: giác ngộ tức là nhìn ra thật tướng của vạn pháp, không còn bị mê mờ nữa, chỉ vậy thôi. Trước đây tôi đọc một cuốn kinh của ngoại đạo là Nam hoa kinh, khi nghe đến câu “đó có là do đây có, đây có là do đó có” thì bỗng nhiên nó như gỡ được gút mắc sau cùng của tôi sau bao nhiêu năm trời trầm tư mặc tưởng. Tôi cho rằng như vậy là tôi đã “giác ngộ”. Tôi đóng ngoặc kép hai từ đó rồi nhé, các bạn đừng vội ném đá tôi, vì tôi đã nói quan điểm cá nhân về giác ngộ tức là gì rồi. Mỗi người đều có những gút mắc riêng cho nên cái tháo gỡ nó chỉ có giá trị cho riêng nó, còn với những người khác thì rất bình thường. Cũng như Newton bị trái táo rơi trúng đầu mà phát hiện định luật vạn vật hấp dẫn, trong khi người khác bị như vậy cũng thấy là chuyện bình thường thôi. Nhiều người cứ cho rằng phải tìm người tinh thông phật pháp mới có thể dạy cho mình hiểu được. Nhưng theo tôi thì bất cứ cái gì mà gỡ rối ngay chỗ kẹt của mình mới là điều quan trọng nhất, cho nên đối với tôi dù Phật có tái thế để giảng dạy phật pháp cho tôi mà không gỡ rối đúng chỗ tôi cần thì cũng bằng không :D Ví dụ như trước đây khi tôi còn đi học, có một ông thầy học vị tiến sĩ nhưng giảng dạy không ai hiểu, đến khi có ông thầy trình độ cử nhân nhưng đã làm cho nhiều người,trong đó có tôi, đã hiểu ra vấn đề. Nói vậy để thấy rằng, khi học hỏi điều gì thì chúng ta cần người có khả năng sư phạm quan trọng hơn là trình độ. Người có trình độ cao có thể không có khả năng sư phạm như người có trình độ thấp hơn, vì hai thứ này không liên quan nhau.
Tuyệt! Tôi đồng thuận với bạn về việc Phật đơn giản chỉ là người giác ngộ, chỉ giác ngộ thôi chứ không phải là thần thánh với Tứ thiền và phép màu huyễn hóa.
Tôi định nói vài điều quan trọng khác về PG lúc sau cùng, nhưng sẵn đây nói luôn, dù biết là rất có khả năng bị xóa nick vì tội dám báng bổ Phật giáo :D Không sao cả, vì những gì tôi cần nói thì xem như đã nói hết rồi, có ra đi cũng là lẽ thường tình, vì duyên chưa tới để hiển bày Chánh pháp mà thôi. Cũng giống như Bồ đề đạt ma trước đây bị đuổi khi thuyết giảng cho Lương võ đế (xin đừng hiểu lầm, tôi ví mình đồng cảnh ngộ chứ không phải cho rằng tôi cũng có trí tuệ sánh ngang với ngài Bồ đề đạt ma)
- Không có Tứ thiền, Lục thông:
Theo các phật từ, muốn giác ngộ thì phải trải qua những cảnh giới và kinh nghiệm chứng đắc mà Đức Phật đã từng trải qua trong lúc hành thiền, ít nhất là phải ‘chứng Tứ thiền, đắc Lục thông’. Chính vì nghĩ như vậy nên đã 2500 năm nay, họ chưa thấy ai thành Phật cả. Vì sao? Vì sự thật là không có Tứ thiền, Thần thông. Xin đừng hiểu lầm, tôi không hề phản bác việc hành Thiền, bản thân tôi cũng ngồi thiền đây mà (ngồi ít lắm, tôi mà so với Thiền giả thì chả khác gì ngọn đèn so với mặt trời :D) Khoa học hiện nay xác nhận Thiền rất tốt cho sức khỏe tinh thần, làm cho con người điềm tĩnh, minh mẫn sáng suốt…Nhưng các cảnh giới khi Thiền hoặc những trạng thái ‘ta hòa làm một với vũ trụ’…đều chỉ là ảo giác của tâm thức mà thôi. Các nhà nghiên cứu đã làm cho những người tình nguyện khi thí nghiệm cũng trải qua những ảo giác giống như vậy. Thực chất giá trị của hành Thiền để giác ngộ chỉ là để chứng thực những gì trong tâm thức đều luôn biến đổi sinh diệt, đến rồi đi. Không tìm thấy thực thể nào trong tâm, thân xác cũng vậy, chứng tỏ một sự thật rằng con người không có bản ngã, không có cái TA nào cả (ngũ uẩn giai không). Chân lý đều như một, ở trong hay ngoài đều như nhau, nên ‘nội chứng’ hay ‘ngoại chứng’ đều có cùng kết quả. Những người cho rằng chỉ có Thiền định là phương cách duy nhất để giác ngộ là hiểu sai lời Phật dạy, vì ngài không phân biệt phương tiện nào tốt hơn cả, nó phải phù hợp với căn cơ sở thích của mỗi người. Nếu chân lý là những gì chỉ có cá nhân hành giả đó thấy biết, ‘ai ăn nấy no’ chứ không thể chứng minh, thì nó giống như kiến giải của Tà đạo rồi. Tu lâu quá không đạt thì cứ bảo ráng đi, sắp đạt rồi :D Nếu như vậy thì làm sao biết đâu là chánh pháp đâu là tà pháp? Trong kinh Kalama có nói rõ “Chớ vội tin, hãy để những nhà hữu học chứng nghiệm”, quả như vậy, chân lý mà ngài phát hiện có ở khắp nơi nên không thể cho rằng chỉ có hành thiền mới độc quyền nắm được chân lý, vì đã là chân lý thì cần phải được chứng minh và kiểm nghiệm bởi người ngoài. Nếu không thì ai cũng có thể tưởng tượng ra một chân lý riêng của mình, vậy là phản khoa học. Chân lý chỉ có một, nó phải được kiểm chứng mới xứng đáng gọi là chân lý, là Chánh pháp của Đức Phật. Nó không phải để dành cho đẳng cấp tăng lữ như Ấn giáo nói, lại có thể dùng bất cứ phương tiện nào tùy thuộc căn cơ sở thích của mỗi người, cho nên ai ai cũng có thể thành Phật đúng như tâm nguyện của ngài trước khi tịch diệt. Chúng ta phải hiểu đúng Chánh pháp để lạc quan tin tưởng mình theo đúng hướng và sẽ có ngày giác ngộ như ngài. Chính vì hiểu sai nên cứ tưởng nó siêu hình và thần bí như ngoại đạo thành ra chán nản vì thấy có quá ít người đắc đạo.
Chẳng hạn tôi là người duy lý, thích suy luận, thì đây cũng là một trong những phương tiện để tìm ra chân lý. Đạo Phật là đạo của trí tuệ, của khoa học (tất nhiên là nó siêu khoa học theo cách hiểu riêng của từng người) cho nên không thể thiếu suy luận. Đã như vậy thì đừng so đo phương tiện nào tốt hơn cả. Long thọ là một luận sư nổi tiếng nhất của PG, trí tuệ của ngài được nhiều người xem như Phật tái thế. Ngài lập ra Trung quán tông, không hề phân biệt Hành Thiền hay Suy luận mà còn có thể kết hợp cả hai để tìm cầu chân lý. Hãy xem đoạn phân tích dưới đây để thấy:
….
Có hai đường lối quán Không. Một lối là thể nhập trực tiếp tánh Không không thông qua phân tích bằng luận lý và ngôn ngữ. Đó là pháp hành thâm Bát nhã hay pháp chiếu kiến ngũ uẩn giai không của Quán Tự Tại Bồ tát nói đến trong phần mở đầu Tâm kinh. Theo lối thể không quán này, hành giả không quán sát ngoại giới và nội tâm nên thường khi năng lực duy trì tịnh chỉ bị suy giảm, niềm xác tính sẽ trở nên mơ hồ và tình nghi hoặc sẽ sinh khởi.
Lối thứ hai gọi là Tích không quán, tức là dùng quán sát và phân tích để thấy các pháp không tự có mà là do nhân duyên hòa hợp mới có, nghĩa là hiện hữu không có tự tánh. Tâm kinh mô tả pháp này trong mấy câu: “Xá lợi tử! Sắc bất dị không, không bất dị sắc; Sắc tức thị không, không tức thị sắc; Thọ, tưởng, hành, thức, diệc phục như thị.” Thường người ta nghi ngờ làm sao có thể dùng phân tích và lý luận mà thấu triệt được tánh Không hay Vô phân biệt trí theo lối tích không quán, vì nhân và quả không cùng bản tính. Theo Bảo Tích kinh (Ratnakùta Sùtra) đức Phật đánh tan sự nghi ngờ này trong lời giảng dạy tu sĩ Kashyapa:
“Này Kashyapa, thí dụ, ông cọ xát hai que củi với nhau làm sinh ra lửa và hai que củi ấy cũng bị thiêu rụi ngay trong tiến trình sinh lửa. Cũng như thế, này Kashyapa, vọng tưởng phân biệt đích thực làm phát sinh năng lực thành đạt trí Bát nhã và trí Bát nhã chứng ngộ tức thì tiêu diệt vọng tưởng phân biệt đích thực.”
(Tìm hiểu Trung Luận - Nhận Thức và Không Tánh (Phần II)
……
Thần thông là những thứ tà đạo đem ra để lòe thiên hạ. Phàm phu ngu muội hay tin vào những điều thần bí siêu nhiên nên Phật không thể bác bỏ chúng mà nương theo chúng để thu phục lòng người. Tuy nhiên ngài cũng khéo léo nhắc nhở mọi người đừng nên ham mê nó sẽ không thể đạt đến cảnh giới giải thoát. Bởi vì nó đâu có thật, chẳng hạn lấy cái gọi là Thần túc thông để xem xét, thì thấy nó trái ngược với giáo lý vô ngã của PG. Mà đây lại là trụ cột của PG, Phật giáo chỉ khác Ấn giáo có bấy nhiêu đó thôi, nên Đức Phật rao giảng điều này rất nhiều đến nỗi mọi người đặt biệt danh cho ngài là “Vô ngã đạo sư”. Ngài đã nói rằng khi chết đi, ngũ uẩn đều bị hoại diệt, trong đó có ký ức. Mà ký ức là thứ lưu trữ những gì mình nhớ trước đây, vậy thì kiếp sau lấy cái gì để nhớ lại được kiếp trước? Còn nếu cho rằng có thì vậy là mâu thuẫn với phật pháp rồi.
- Tứ thiền, lục thông là có khi chấp có. Đã có thì ko chỉ Tứ thiền, người ta có thể thêm Như Lai thiền, Tổ sư thiên, v.v… Thần thông là có bùa chú, ngải thuật có nhưng nó không hữu dụng cho việc giác ngộ giải thoát mà thôi. Bảo các tầng Thiền, thần thông, huyễn thuật hoàn toàn không e rằng có sự gượng ép thái quá vậy.
- À! Kinh Phật không là chân lý, nó chỉ như vậy. Thế thôi!
Tóm lại, Phật giáo là một tôn giáo vô thần. Phật chỉ là một con người bình thường chứ không phải một vị thần có đủ thứ thần thông phép thuật, nhưng ngài khác mọi người là đã giác ngộ, có thế thôi. Tất nhiên, để thu hút tín đồ thì phải bọc lớp vỏ tôn giáo để cho mọi người tin theo, vì đại chúng vốn có tư tưởng ngu muội, thích cầu xin cúng bái… Ai cũng cứ ham thích những gì là thần bí siêu nhiên nên muốn dẫn dắt họ vào con đường Chánh pháp thì phải nói rằng Phật còn có thần thông quảng đại hơn đám ngoại đạo nhiều lắm. Bởi vậy kinh sách có nói rằng Phật là người siêu phàm, được sinh ra từ nách, mới ra đời đã biết đi biết nói, khi chứng đạo thì có trí tuệ siêu nhiên, đắc thần thông quảng đại, v.v… Sự thật thì như Bát nhã tâm kinh có nói đó: ‘không trí cũng không đắc, vì không có gì để đắc’.
Giáo lý mà Phật Thích Ca trao truyền không nhằm vào việc xây dựng một tôn giáo, Phật giáo trở thành một tôn giáo là do tâm phân biệt của loài người mà ra.
Phật giáo là tôn giáo vô thần? Độc Cô đại hiệp xin nói rõ hơn về hai chữ vô thần đó. Mong tin!
_ Không có Nghiệp – Luân hồi:
Thuyết “Nghiệp – Luân hồi’ là của Ấn giáo, Đức Phật mượn nó làm phương tiện thiện xảo để phá chấp đoạn. Theo AG thì con người tạo nghiệp, khi chết đi thì linh hồn phải luân hồi. Nhưng Phật giáo thì bác bỏ linh hồn, vậy là cho rằng Nghiệp đi luân hồi. Như vậy thì nghiệp đâu phải là ta, vì ‘người tạo nghiệp’ với ‘nghiệp’ là khác nhau, một bên là ‘chủ thể tạo tác’ còn một bên là ‘vật bị tạo tác’. Giống như tôi tạo ra cái bàn, nếu sau này tôi chết đi thì cái bàn đâu có phải là tôi, vì “tôi’ và “của tôi” là hai thứ khác nhau. Nói đến đây thì các bạn phật tử chắc lại nhao nhao lên mà rằng, theo kinh nói thì chúng ‘không phải một, không phải hai’ :D Ừ thì đúng là không phải là một rồi, nhưng rõ ràng là hai thứ khác nhau chứ, cũng như ‘tôi’ với ‘cái bàn’ vậy thôi, hai thứ khác nhau chứ sao lại ‘không phải hai’ cho được. PG lại gượng dùng đến khái niệm “hằng mà chuyển”, nhưng như vậy lại đi ngược với nguyên lý có sinh có diệt rồi. Để lấp bớt lỗ hổng, sau này Duy thức tông có chế thêm mấy loại Thức như A lại da thức, Mạt na thức…để cho thuyết “Nghiệp – Luân hồi” nghe có vẻ xuôi tai hơn, nhưng cũng như “hằng mà chuyển” thôi. Thực ra thì kinh cũng có nói đó chỉ là phương tiện, trong Thành duy thức luận viết thế này: “Nếu lại chấp "Duy thức" là thật có, thì cũng như chấp ngoại cảnh, đều là pháp chấp”
Đã nói rằng vô ngã thì hiểu là không có cái ta, mà đã không có ta thì nếu như có luân hồi thật thì lấy gì để tạo nghiệp? Lấy ngũ uẩn để tạo nghiệp, mà cả hai không là ta thì nghiệp với luân hồi cũng chẳng liên quan gì đến ta. Sự thật thì không có tái sinh luân hồi như AG tưởng tượng ra, biết vậy nhưng Phật dùng nó để phá chấp đoạn. Vì phàm phu cho rằng có bản ngã, có cái ta thật, mà đã có ta thật thì cho rằng khi chết đi là mất tiêu lại sai với lý lẽ về bản ngã. Do đó Phật tạm lấy cái “nghiệp” làm thứ của con người sau khi chết để phá quan điểm “đoạn diệt” của người chấp ngã. Nếu nói tái sinh luân hồi thì nên hiểu là “luân hồi trên từng sát na”, vì mỗi khoảnh khắc thân xác hay ý thức đều biến đổi sinh diệt. Khoa học cho biết, những thứ làm nên thân xác con người được thay thế từ thức ăn, không khí…toàn bộ sau 2 năm. Nói khác đi, thân xác của ta cách đây 2 năm không phải là thân xác bây giờ và 2 năm sau này cũng vậy, là một thân xác khác. PG dùng rất nhiều phương tiện thiện xảo, đều với mục đích tốt cho phàm phu cả thôi. Chẳng hạn, Tây phương cực lạc là phương tiện thiện xảo cho người theo Tịnh độ tông. Chứ thật ra đâu có nó, bởi vậy kinh mới nói khéo rằng cứ làm cho tâm tịnh đi thì lúc đó sẽ thấy nơi nào cũng là cõi Tịnh độ.
Dùng ‘Nghiệp – Luân hồi’ còn là để cho con người làm thiện tránh ác, rất tốt trên phương diện xã hội đạo đức. Nếu nói nó không có thật thì loạn cả lên, chẳng còn ai theo Phật, họ cho rằng không có Luân hồi cũng như Niết bàn thì theo Phật pháp để làm gì nữa. Cũng giống như chúng ta nói có Ông Kẹ làm phương tiện thiện xảo để cho đám con nít sợ mà ráng ăn. Mục đích là để cho nó ăn chóng lớn. Sau này lớn lên, chúng nó tự khắc biết là không có Ông Kẹ, thế rồi chúng nó lại đem Ông Kẹ ra hù dọa đám con nít thế hệ sau :D
Nói cho đúng nghĩa thì Đức Phật chỉ thuyết pháp theo kiểu “tay không bắt cướp” :D, tức là không rao giảng giáo lý cho rằng có thật cái này hay cái kia, mà dùng cái này phá chấp cái nọ, không còn chấp gì nữa thì bỏ luôn cái dùng để phá chấp.

Ui chao! Bạn biết nhiều quá. Nếu không nghiệp, không luân hồi thì “Chết là hết” chăng?
_ Không có Phật – Niết bàn:
Phàm phu có quan điểm chấp có chấp thường nên cứ tưởng là có Niết bàn với Phật ở đâu đó trên cõi trời. Nếu hiểu đúng vô ngã thì thấy rằng Phật cũng giống như ta, đều là một ngũ uẩn giả danh. Tôi đã nói trong bài viết rồi, Niết bàn tức là thật tướng của vạn pháp, còn Phật, chúng sanh hay vạn vật đều là sự hiển bày của thật tướng. Lìa các pháp thì cũng không có thật tướng, ngược lại, cũng vì thật tướng mà các pháp mới hiển bày. Không có Phật hay Niết bàn theo nghĩa là những thực thể, tức là có thật. Bởi vậy khi nói “Phật nhập Niết bàn” là tạm dùng ngôn từ theo AG để nói theo kiểu ẩn dụ ví von thôi chứ sự thật là không có cái gì nhập mà cũng không có cái gì để nhập.
Kinh Lăng già có viết: “Không có Phật, Niết bàn. Không có Niết bàn, Phật”
Long Thọ cũng nói: “Không có Phật hay pháp nào được nói ra trong bất cứ thời điểm nào và nơi nào”
cũng là ý như vậy, là để nói rõ chúng không có thật.
Một trong 3 nhóm câu hỏi của Vachagotta mà Phật im lặng, không trả lời là:
“Sau khi chết thì Phật còn hay mất?”
Hỏi như vậy chứng tỏ không hiểu giáo lý vô ngã mà ngài đã thuyết giảng rồi. Bởi vì người hỏi theo quan điểm chấp ngã, cho rằng có Phật thật, sau khi chết thì Phật đi đâu hay mất tiêu luôn? Do đó nói còn hay mất đều sai với quan điểm vô ngã, vì không hề có Phật thật mà chỉ có một giả danh ‘Thích ca mâu ni’ xuất hiện trên đời và mất đi. Đã không có Phật thì làm sao nói nó là còn hay mất được. Nó cũng vô nghĩa giống như con nít hỏi “Phía bắc của cực bắc là gì?” thì chúng ta cũng phải cứng họng không trả lời được :D Vì nó không hiểu ‘cực bắc’, cứ tưởng nó cũng như những nơi khác, tức là có hướng bắc hướng nam. Chứ nếu hiểu đúng thì biết đã là ‘cực bắc’ thì làm gì có ‘phía bắc của cực bắc’ để mà mô tả nó là gì và như thế nào. Cũng vậy, nếu biết không có Phật thì làm gì có chuyện Phật chết, để rồi cho rằng sau khi chết là còn hay không còn.
Tuy nhiên, đại chúng vẫn tin có linh hồn, có thần thánh, tin là có Trời Phật phù hộ độ trì, v.v…thì PG cũng nương theo đó mà nói ‘có’ cho đúng ý họ :D Vì nếu không thì họ không có chỗ nương tựa về tinh thần, sẽ bỏ sang các đạo giáo khác và thế là không có cơ hội để rao giảng Chánh pháp cho họ hiểu.
Ui chao! Latuan mở rộng vấn đề ra thêm một chút kẻo không lại rơi vào chấp Thường, chấp Đoạn mất.
- Không niết bàn, không Phật, không linh hồn, không luân hồi… Thật ra khi nói không là không với ai, khi nói có là có với đối tượng nào?
Theo như doccoden nói có vẻ như cái chi cũng không có hết thì phải. Thế khổ có không? Giả lập bạn trả lời không thì cơ hồ không ổn vì người học Phật ở diễn đàn này (nói riêng), loài người (nói chung) đều ít nhiều đã từng than khổ, chỉ có rất hiếm người sống mà không khổ thôi.
Cũng lại như vậy. Người nói có địa ngục, có Phật,… kẻ nói không Phật, không chúng sanh. Nói sao cũng đúng, nói gì cũng sai tùy chỗ tuệ tri mà biết vậy.
Lời latuan e rằng đã trái với ý của tôn giả!

P/S:
Nâu đỏ - doccoden
Đen - latuan.

Ta mới đi nhậu về, nhờ ông trước, giờ đi ngủ đã, lên đi mai ta lo hậu sự hì hì...
 

latuan

Cựu Thành Viên Diễn Đàn
Tham gia
15/4/15
Bài viết
1,256
Điểm tương tác
409
Điểm
83
Ta mới đi nhậu về, nhờ ông trước, giờ đi ngủ đã, lên đi mai ta lo hậu sự hì hì...

Ko cần phúng điếu đâu nhé! Vàng mả cũng không, những thứ đó ta ko dùng. Mai ông lo, ta thăng! Bạn doccoden cũng đã nghỉ khỏe rồi! Ông cũng nên vậy!
 

NamoNamo

Registered
Phật tử
Tham gia
3/7/16
Bài viết
174
Điểm tương tác
58
Điểm
28
Bạn nói tôi trình bày vấn đề dễ hiểu làm tôi cảm thấy vui mừng. Nhưng sau đó lại suy diễn sai chứng tỏ bạn không hiểu những gì tôi nói mất rồi. Haizzz, bạn giống như bà già trong chuyện vui ở bài viết "Vô nguyên - vô ngôn" quá :D

Đó là câu hỏi của ngày hôm trước thôi mà
Hôm trước khác hôm nay chứ, cũng phải vài ngày rồi kể từ khi bạn vắng mặt diễn đàn này
Sau vài hôm, đọc lại, cũng tự thấy mấy câu hỏi mình hỏi bạn thật là giống bà già trong truyện của bạn!

Chia sẻ một chút với bạn. Đêm qua khi mình ngồi thiền, tự nhiên cảm nhận như một thằng ngốc bị lừa
Đức Phật Thích Ca ở nơi đó, nhìn mình tủm tỉm cười, tay cầm đóa hoa sen...
Mình cũng vừa đọc bài viết của bạn viết cho Latuan, hoàn toàn đồng ý quan điểm của bạn, mọi điều bạn viết mình không thấy có gì sai khác những gì mình hiểu hiện tại!

Cho nên, có thể tạm gọi mình là một học giả ngoại đạo, học giả thôi chứ không học thật vì những gì mình biết về Phật giáo toàn từ bạn bè nói, chính thức biết nghiêm túc sau khi đọc bài của bạn. Mình chưa đọc nổi một cuốn kinh nào nghiêm túc.

Mặc dù cách tiếp cận của mình đến đạo Phật là hoàn toàn do thiền của Yoga và khí công đưa đến, cũng tại vì thấy các hình Phật ai cũng ngồi thiền nên nghĩ chắc cũng phải đi từ thiền đi lên cho tuần tự. Hóa ra là bị lừa!

Cảm ơn bạn, mọi thứ đã sáng tỏ, không cần thêm câu hỏi nào nữa! Những gì mình viết ra cũng là sự chia sẻ một cảm giác rất kỳ lạ đang trải qua trong người, một cảm giác đầy hoài niệm...
 

ngokhong

Registered
Phật tử
Tham gia
2/12/09
Bài viết
826
Điểm tương tác
6
Điểm
18
Chào bạn latuan.

Hay lắm, ít ra tôi cũng thấy bạn có gì đó giống tôi: thích nói thẳng nói thật. Đây là nơi giao lưu tư tưởng, nên tôi cũng thẳng thắn xin bày tỏ mong muốn được biết quan điểm cá nhân của bạn về Phật pháp. Cũng đừng nên hiểu lầm là tôi có ý chờ bạn đưa ra để đả phá hay chê bai gì đâu, chẳng qua muốn biết chỉ để hiểu về nhau thôi, vì tôi là thành viên mới trong diễn đàn mà.

Về câu hỏi của bạn, vì tôi dốt ngôn từ Hán Việt nên thử định nghĩa theo ý riêng thế này:
_ Hành nhân: là tu sĩ, cư sĩ…
_ Hành giả: là nhà sư, thiền sư…
_ Học nhân: là một Phật tử hoặc một người bình thường tìm hiểu Phật giáo…
_ Học giả: là nhà khoa học, người trí thức nghiên cứu về tôn giáo, chẳng hạn trong PG thì có Tiến sĩ Phật học…

Nếu tôi hiểu vậy là đúng thì câu trả lời: tôi là một học nhân. Nói cho rõ hơn, tôi cũng không phải là một phật tử đúng nghĩa, chỉ là một kẻ ngoại đạo nhưng yêu thích và tìm hiểu Phật giáo.

Câu hỏi của bạn làm tôi liên tưởng đến chuyện trước đây, tôi có trao đổi bàn luận phật pháp với một người rất có uy tín trong một diễn đàn nọ. Khi tôi kiến giải về phật học thì ông ta ồ lên mà rằng: những gì tôi nói rất hay, phải rủ ông bạn thân cùng xem, và cho rằng nếu những gì tôi nói là do “nội chứng”, tức là tìm ra nó trong lúc hành thiền, thì tôi đúng là Phật tái thế rồi. Tôi nói với ông ta rằng, đó chỉ là do tôi suy luận mà thôi, làm cho ông ta…tiu nghỉu, cho rằng thôi thì nghe chơi cho vui vậy. Tôi đoán có lẽ latuan cũng giống như ông bạn của tôi :D

Ông bạn mà tôi vừa kể trên cũng như hầu hết các phật tử đều cho rằng, người giác ngộ là một người phải trải qua kinh nghiệm chứng đắc giống y như Đức Phật ngày xưa, tức là phải “chứng Tứ thiền, đắc Thần thông”, v.v…nói chung là một siêu nhân, giống như thần thánh vậy đó. Tôi thì ngược lại, cho rằng ngay cái tên của nó đã đủ nói gì rồi: giác ngộ tức là nhìn ra thật tướng của vạn pháp, không còn bị mê mờ nữa, chỉ vậy thôi. Trước đây tôi đọc một cuốn kinh của ngoại đạo là Nam hoa kinh, khi nghe đến câu “đó có là do đây có, đây có là do đó có” thì bỗng nhiên nó như gỡ được gút mắc sau cùng của tôi sau bao nhiêu năm trời trầm tư mặc tưởng. Tôi cho rằng như vậy là tôi đã “giác ngộ”. Tôi đóng ngoặc kép hai từ đó rồi nhé, các bạn đừng vội ném đá tôi, vì tôi đã nói quan điểm cá nhân về giác ngộ tức là gì rồi. Mỗi người đều có những gút mắc riêng cho nên cái tháo gỡ nó chỉ có giá trị cho riêng nó, còn với những người khác thì rất bình thường. Cũng như Newton bị trái táo rơi trúng đầu mà phát hiện định luật vạn vật hấp dẫn, trong khi người khác bị như vậy cũng thấy là chuyện bình thường thôi. Nhiều người cứ cho rằng phải tìm người tinh thông phật pháp mới có thể dạy cho mình hiểu được. Nhưng theo tôi thì bất cứ cái gì mà gỡ rối ngay chỗ kẹt của mình mới là điều quan trọng nhất, cho nên đối với tôi dù Phật có tái thế để giảng dạy phật pháp cho tôi mà không gỡ rối đúng chỗ tôi cần thì cũng bằng không :D Ví dụ như trước đây khi tôi còn đi học, có một ông thầy học vị tiến sĩ nhưng giảng dạy không ai hiểu, đến khi có ông thầy trình độ cử nhân nhưng đã làm cho nhiều người,trong đó có tôi, đã hiểu ra vấn đề. Nói vậy để thấy rằng, khi học hỏi điều gì thì chúng ta cần người có khả năng sư phạm quan trọng hơn là trình độ. Người có trình độ cao có thể không có khả năng sư phạm như người có trình độ thấp hơn, vì hai thứ này không liên quan nhau.


…………


Tôi định nói vài điều quan trọng khác về PG lúc sau cùng, nhưng sẵn đây nói luôn, dù biết là rất có khả năng bị xóa nick vì tội dám báng bổ Phật giáo :D Không sao cả, vì những gì tôi cần nói thì xem như đã nói hết rồi, có ra đi cũng là lẽ thường tình, vì duyên chưa tới để hiển bày Chánh pháp mà thôi. Cũng giống như Bồ đề đạt ma trước đây bị đuổi khi thuyết giảng cho Lương võ đế (xin đừng hiểu lầm, tôi ví mình đồng cảnh ngộ chứ không phải cho rằng tôi cũng có trí tuệ sánh ngang với ngài Bồ đề đạt ma)





_ Không có Tứ thiền, Lục thông:

Theo các phật từ, muốn giác ngộ thì phải trải qua những cảnh giới và kinh nghiệm chứng đắc mà Đức Phật đã từng trải qua trong lúc hành thiền, ít nhất là phải ‘chứng Tứ thiền, đắc Lục thông’. Chính vì nghĩ như vậy nên đã 2500 năm nay, họ chưa thấy ai thành Phật cả. Vì sao? Vì sự thật là không có Tứ thiền, Thần thông. Xin đừng hiểu lầm, tôi không hề phản bác việc hành Thiền, bản thân tôi cũng ngồi thiền đây mà (ngồi ít lắm, tôi mà so với Thiền giả thì chả khác gì ngọn đèn so với mặt trời :D) Khoa học hiện nay xác nhận Thiền rất tốt cho sức khỏe tinh thần, làm cho con người điềm tĩnh, minh mẫn sáng suốt…Nhưng các cảnh giới khi Thiền hoặc những trạng thái ‘ta hòa làm một với vũ trụ’…đều chỉ là ảo giác của tâm thức mà thôi. Các nhà nghiên cứu đã làm cho những người tình nguyện khi thí nghiệm cũng trải qua những ảo giác giống như vậy. Thực chất giá trị của hành Thiền để giác ngộ chỉ là để chứng thực những gì trong tâm thức đều luôn biến đổi sinh diệt, đến rồi đi. Không tìm thấy thực thể nào trong tâm, thân xác cũng vậy, chứng tỏ một sự thật rằng con người không có bản ngã, không có cái TA nào cả (ngũ uẩn giai không). Chân lý đều như một, ở trong hay ngoài đều như nhau, nên ‘nội chứng’ hay ‘ngoại chứng’ đều có cùng kết quả. Những người cho rằng chỉ có Thiền định là phương cách duy nhất để giác ngộ là hiểu sai lời Phật dạy, vì ngài không phân biệt phương tiện nào tốt hơn cả, nó phải phù hợp với căn cơ sở thích của mỗi người. Nếu chân lý là những gì chỉ có cá nhân hành giả đó thấy biết, ‘ai ăn nấy no’ chứ không thể chứng minh, thì nó giống như kiến giải của Tà đạo rồi. Tu lâu quá không đạt thì cứ bảo ráng đi, sắp đạt rồi :D Nếu như vậy thì làm sao biết đâu là chánh pháp đâu là tà pháp? Trong kinh Kalama có nói rõ “Chớ vội tin, hãy để những nhà hữu học chứng nghiệm”, quả như vậy, chân lý mà ngài phát hiện có ở khắp nơi nên không thể cho rằng chỉ có hành thiền mới độc quyền nắm được chân lý, vì đã là chân lý thì cần phải được chứng minh và kiểm nghiệm bởi người ngoài. Nếu không thì ai cũng có thể tưởng tượng ra một chân lý riêng của mình, vậy là phản khoa học. Chân lý chỉ có một, nó phải được kiểm chứng mới xứng đáng gọi là chân lý, là Chánh pháp của Đức Phật. Nó không phải để dành cho đẳng cấp tăng lữ như Ấn giáo nói, lại có thể dùng bất cứ phương tiện nào tùy thuộc căn cơ sở thích của mỗi người, cho nên ai ai cũng có thể thành Phật đúng như tâm nguyện của ngài trước khi tịch diệt. Chúng ta phải hiểu đúng Chánh pháp để lạc quan tin tưởng mình theo đúng hướng và sẽ có ngày giác ngộ như ngài. Chính vì hiểu sai nên cứ tưởng nó siêu hình và thần bí như ngoại đạo thành ra chán nản vì thấy có quá ít người đắc đạo.

Chẳng hạn tôi là người duy lý, thích suy luận, thì đây cũng là một trong những phương tiện để tìm ra chân lý. Đạo Phật là đạo của trí tuệ, của khoa học (tất nhiên là nó siêu khoa học theo cách hiểu riêng của từng người) cho nên không thể thiếu suy luận. Đã như vậy thì đừng so đo phương tiện nào tốt hơn cả. Long thọ là một luận sư nổi tiếng nhất của PG, trí tuệ của ngài được nhiều người xem như Phật tái thế. Ngài lập ra Trung quán tông, không hề phân biệt Hành Thiền hay Suy luận mà còn có thể kết hợp cả hai để tìm cầu chân lý. Hãy xem đoạn phân tích dưới đây để thấy:

….
Có hai đường lối quán Không. Một lối là thể nhập trực tiếp tánh Không không thông qua phân tích bằng luận lý và ngôn ngữ. Đó là pháp hành thâm Bát nhã hay pháp chiếu kiến ngũ uẩn giai không của Quán Tự Tại Bồ tát nói đến trong phần mở đầu Tâm kinh. Theo lối thể không quán này, hành giả không quán sát ngoại giới và nội tâm nên thường khi năng lực duy trì tịnh chỉ bị suy giảm, niềm xác tính sẽ trở nên mơ hồ và tình nghi hoặc sẽ sinh khởi.

Lối thứ hai gọi là Tích không quán, tức là dùng quán sát và phân tích để thấy các pháp không tự có mà là do nhân duyên hòa hợp mới có, nghĩa là hiện hữu không có tự tánh. Tâm kinh mô tả pháp này trong mấy câu: “Xá lợi tử! Sắc bất dị không, không bất dị sắc; Sắc tức thị không, không tức thị sắc; Thọ, tưởng, hành, thức, diệc phục như thị.” Thường người ta nghi ngờ làm sao có thể dùng phân tích và lý luận mà thấu triệt được tánh Không hay Vô phân biệt trí theo lối tích không quán, vì nhân và quả không cùng bản tính. Theo Bảo Tích kinh (Ratnakùta Sùtra) đức Phật đánh tan sự nghi ngờ này trong lời giảng dạy tu sĩ Kashyapa:

“Này Kashyapa, thí dụ, ông cọ xát hai que củi với nhau làm sinh ra lửa và hai que củi ấy cũng bị thiêu rụi ngay trong tiến trình sinh lửa. Cũng như thế, này Kashyapa, vọng tưởng phân biệt đích thực làm phát sinh năng lực thành đạt trí Bát nhã và trí Bát nhã chứng ngộ tức thì tiêu diệt vọng tưởng phân biệt đích thực.”
(Tìm hiểu Trung Luận - Nhận Thức và Không Tánh (Phần II)
……

Thần thông là những thứ tà đạo đem ra để lòe thiên hạ. Phàm phu ngu muội hay tin vào những điều thần bí siêu nhiên nên Phật không thể bác bỏ chúng mà nương theo chúng để thu phục lòng người. Tuy nhiên ngài cũng khéo léo nhắc nhở mọi người đừng nên ham mê nó sẽ không thể đạt đến cảnh giới giải thoát. Bởi vì nó đâu có thật, chẳng hạn lấy cái gọi là Thần túc thông để xem xét, thì thấy nó trái ngược với giáo lý vô ngã của PG. Mà đây lại là trụ cột của PG, Phật giáo chỉ khác Ấn giáo có bấy nhiêu đó thôi, nên Đức Phật rao giảng điều này rất nhiều đến nỗi mọi người đặt biệt danh cho ngài là “Vô ngã đạo sư”. Ngài đã nói rằng khi chết đi, ngũ uẩn đều bị hoại diệt, trong đó có ký ức. Mà ký ức là thứ lưu trữ những gì mình nhớ trước đây, vậy thì kiếp sau lấy cái gì để nhớ lại được kiếp trước? Còn nếu cho rằng có thì vậy là mâu thuẫn với phật pháp rồi.

Tóm lại, Phật giáo là một tôn giáo vô thần. Phật chỉ là một con người bình thường chứ không phải một vị thần có đủ thứ thần thông phép thuật, nhưng ngài khác mọi người là đã giác ngộ, có thế thôi. Tất nhiên, để thu hút tín đồ thì phải bọc lớp vỏ tôn giáo để cho mọi người tin theo, vì đại chúng vốn có tư tưởng ngu muội, thích cầu xin cúng bái… Ai cũng cứ ham thích những gì là thần bí siêu nhiên nên muốn dẫn dắt họ vào con đường Chánh pháp thì phải nói rằng Phật còn có thần thông quảng đại hơn đám ngoại đạo nhiều lắm. Bởi vậy kinh sách có nói rằng Phật là người siêu phàm, được sinh ra từ nách, mới ra đời đã biết đi biết nói, khi chứng đạo thì có trí tuệ siêu nhiên, đắc thần thông quảng đại, v.v… Sự thật thì như Bát nhã tâm kinh có nói đó: ‘không trí cũng không đắc, vì không có gì để đắc’



_ Không có Nghiệp – Luân hồi:

Thuyết “Nghiệp – Luân hồi’ là của Ấn giáo, Đức Phật mượn nó làm phương tiện thiện xảo để phá chấp đoạn. Theo AG thì con người tạo nghiệp, khi chết đi thì linh hồn phải luân hồi. Nhưng Phật giáo thì bác bỏ linh hồn, vậy là cho rằng Nghiệp đi luân hồi. Như vậy thì nghiệp đâu phải là ta, vì ‘người tạo nghiệp’ với ‘nghiệp’ là khác nhau, một bên là ‘chủ thể tạo tác’ còn một bên là ‘vật bị tạo tác’. Giống như tôi tạo ra cái bàn, nếu sau này tôi chết đi thì cái bàn đâu có phải là tôi, vì “tôi’ và “của tôi” là hai thứ khác nhau. Nói đến đây thì các bạn phật tử chắc lại nhao nhao lên mà rằng, theo kinh nói thì chúng ‘không phải một, không phải hai’ :D Ừ thì đúng là không phải là một rồi, nhưng rõ ràng là hai thứ khác nhau chứ, cũng như ‘tôi’ với ‘cái bàn’ vậy thôi, hai thứ khác nhau chứ sao lại ‘không phải hai’ cho được. PG lại gượng dùng đến khái niệm “hằng mà chuyển”, nhưng như vậy lại đi ngược với nguyên lý có sinh có diệt rồi. Để lấp bớt lỗ hổng, sau này Duy thức tông có chế thêm mấy loại Thức như A lại da thức, Mạt na thức…để cho thuyết “Nghiệp – Luân hồi” nghe có vẻ xuôi tai hơn, nhưng cũng như “hằng mà chuyển” thôi. Thực ra thì kinh cũng có nói đó chỉ là phương tiện, trong Thành duy thức luận viết thế này: “Nếu lại chấp "Duy thức" là thật có, thì cũng như chấp ngoại cảnh, đều là pháp chấp”

Đã nói rằng vô ngã thì hiểu là không có cái ta, mà đã không có ta thì nếu như có luân hồi thật thì lấy gì để tạo nghiệp? Lấy ngũ uẩn để tạo nghiệp, mà cả hai không là ta thì nghiệp với luân hồi cũng chẳng liên quan gì đến ta. Sự thật thì không có tái sinh luân hồi như AG tưởng tượng ra, biết vậy nhưng Phật dùng nó để phá chấp đoạn. Vì phàm phu cho rằng có bản ngã, có cái ta thật, mà đã có ta thật thì cho rằng khi chết đi là mất tiêu lại sai với lý lẽ về bản ngã. Do đó Phật tạm lấy cái “nghiệp” làm thứ của con người sau khi chết để phá quan điểm “đoạn diệt” của người chấp ngã. Nếu nói tái sinh luân hồi thì nên hiểu là “luân hồi trên từng sát na”, vì mỗi khoảnh khắc thân xác hay ý thức đều biến đổi sinh diệt. Khoa học cho biết, những thứ làm nên thân xác con người được thay thế từ thức ăn, không khí…toàn bộ sau 2 năm. Nói khác đi, thân xác của ta cách đây 2 năm không phải là thân xác bây giờ và 2 năm sau này cũng vậy, là một thân xác khác. PG dùng rất nhiều phương tiện thiện xảo, đều với mục đích tốt cho phàm phu cả thôi. Chẳng hạn, Tây phương cực lạc là phương tiện thiện xảo cho người theo Tịnh độ tông. Chứ thật ra đâu có nó, bởi vậy kinh mới nói khéo rằng cứ làm cho tâm tịnh đi thì lúc đó sẽ thấy nơi nào cũng là cõi Tịnh độ.

Dùng ‘Nghiệp – Luân hồi’ còn là để cho con người làm thiện tránh ác, rất tốt trên phương diện xã hội đạo đức. Nếu nói nó không có thật thì loạn cả lên, chẳng còn ai theo Phật, họ cho rằng không có Luân hồi cũng như Niết bàn thì theo Phật pháp để làm gì nữa. Cũng giống như chúng ta nói có Ông Kẹ làm phương tiện thiện xảo để cho đám con nít sợ mà ráng ăn. Mục đích là để cho nó ăn chóng lớn. Sau này lớn lên, chúng nó tự khắc biết là không có Ông Kẹ, thế rồi chúng nó lại đem Ông Kẹ ra hù dọa đám con nít thế hệ sau :D

Nói cho đúng nghĩa thì Đức Phật chỉ thuyết pháp theo kiểu “tay không bắt cướp” :D, tức là không rao giảng giáo lý cho rằng có thật cái này hay cái kia, mà dùng cái này phá chấp cái nọ, không còn chấp gì nữa thì bỏ luôn cái dùng để phá chấp.


_ Không có Phật – Niết bàn:

Phàm phu có quan điểm chấp có chấp thường nên cứ tưởng là có Niết bàn với Phật ở đâu đó trên cõi trời. Nếu hiểu đúng vô ngã thì thấy rằng Phật cũng giống như ta, đều là một ngũ uẩn giả danh. Tôi đã nói trong bài viết rồi, Niết bàn tức là thật tướng của vạn pháp, còn Phật, chúng sanh hay vạn vật đều là sự hiển bày của thật tướng. Lìa các pháp thì cũng không có thật tướng, ngược lại, cũng vì thật tướng mà các pháp mới hiển bày. Không có Phật hay Niết bàn theo nghĩa là những thực thể, tức là có thật. Bởi vậy khi nói “Phật nhập Niết bàn” là tạm dùng ngôn từ theo AG để nói theo kiểu ẩn dụ ví von thôi chứ sự thật là không có cái gì nhập mà cũng không có cái gì để nhập.
Kinh Lăng già có viết: “Không có Phật, Niết bàn. Không có Niết bàn, Phật”
Long Thọ cũng nói: “Không có Phật hay pháp nào được nói ra trong bất cứ thời điểm nào và nơi nào”
cũng là ý như vậy, là để nói rõ chúng không có thật.

Một trong 3 nhóm câu hỏi của Vachagotta mà Phật im lặng, không trả lời là:
“Sau khi chết thì Phật còn hay mất?”
Hỏi như vậy chứng tỏ không hiểu giáo lý vô ngã mà ngài đã thuyết giảng rồi. Bởi vì người hỏi theo quan điểm chấp ngã, cho rằng có Phật thật, sau khi chết thì Phật đi đâu hay mất tiêu luôn? Do đó nói còn hay mất đều sai với quan điểm vô ngã, vì không hề có Phật thật mà chỉ có một giả danh ‘Thích ca mâu ni’ xuất hiện trên đời và mất đi. Đã không có Phật thì làm sao nói nó là còn hay mất được. Nó cũng vô nghĩa giống như con nít hỏi “Phía bắc của cực bắc là gì?” thì chúng ta cũng phải cứng họng không trả lời được :D Vì nó không hiểu ‘cực bắc’, cứ tưởng nó cũng như những nơi khác, tức là có hướng bắc hướng nam. Chứ nếu hiểu đúng thì biết đã là ‘cực bắc’ thì làm gì có ‘phía bắc của cực bắc’ để mà mô tả nó là gì và như thế nào. Cũng vậy, nếu biết không có Phật thì làm gì có chuyện Phật chết, để rồi cho rằng sau khi chết là còn hay không còn.

Tuy nhiên, đại chúng vẫn tin có linh hồn, có thần thánh, tin là có Trời Phật phù hộ độ trì, v.v…thì PG cũng nương theo đó mà nói ‘có’ cho đúng ý họ :D Vì nếu không thì họ không có chỗ nương tựa về tinh thần, sẽ bỏ sang các đạo giáo khác và thế là không có cơ hội để rao giảng Chánh pháp cho họ hiểu.

Phật giáo hiện đại ... hay nói đúng hơn là Phật Giáo của các Phật tử thời hiện đại.Phật giáo mà ông Einstein đã đề cập :

"Tôn giáo của tương lai sẽ là một tôn giáo toàn cầu, vượt lên trên mọi thần linh, giáo điều và thần học. Tôn giáo ấy phải bao quát cả phương diện tự nhiên lẫn siêu nhiên, đặt trên căn bản của ý thức đạo lý, phát xuất từ kinh nghiệm tổng thể gồm mọi lĩnh vực trên trong cái nhất thể đầy đủ ý nghĩa. Phật giáo sẽ đáp ứng được các điều kiện đó" .

"Nếu có một tôn giáo nào đương đầu với các nhu cầu của khoa học hiện đại thì đó là Phật giáo. Phật giáo không cần xét lại quan điểm của mình để cập nhật hóa với những khám phá mới của khoa học. Phật giáo không cần phải từ bỏ quan điểm của mình để xu hướng theo khoa học, vì Phật giáo bao hàm cả khoa học cũng như vượt qua khoa học"
 

ngokhong

Registered
Phật tử
Tham gia
2/12/09
Bài viết
826
Điểm tương tác
6
Điểm
18
DUYÊN KHỞI



Giáo lý căn bản của PG,vì nó là hòn đá tảng làm cái nền để qua đó xây nên ngôi nhà Phật pháp,là 4 câu nói về Lý Duyên khởi :

"Cái này có do cái kia có
Cái này không do cái kia không
Cái này sinh do cái kia sinh
Cái này diệt do cái kia diệt"

(Kinh Phật tự thuyết. Tiểu bộ I)


Thật ra theo tôi thì chỉ cần nói 2 câu đầu tien là đủ rồi.Sở dĩ Phật nói dài dòng như vậy là muốn nhấn mạnh đến chuyện sinh tử,vì thấy ai cũng sợ chết muốn tìm cầu phương cách liễu thoát sanh tử :D Mà Phật pháp cũng chỉ vì ích lợi cho con người nên mới thiết lập ra.Giải thích chút xíu là các bạn hiểu ngay : "có" nghĩa là có mặt,hiện hữu,tồn tại ; còn "không" ở đây nghĩa là không có mặt,không hiện hữu,không tồn tại.Tức là cái nghĩa "không có" đối đãi với "có" (Xin đừng lầm lẫn với "không" theo nghĩa "Tánh không")
Như vậy thì một cái gì đó mà được sinh ra cũng có nghĩa là có mặt,còn bị hoại diệt nghĩa là không có mặt.

Nó là một chân lý "tuyệt đối",hiểu theo nghĩa là nó bao ham bất kỳ một pháp nào,ở đâu và khi nào.Cũng giống như khi nói "1 + 1 = 2" là một chân lý tuyệt đối,vì nó đúng tuyệt đối xét trong mọi trường hợp.ĐỪng có ai nghĩ nó không còn đúng khi ở trên mặt trăng,hay trong tương lai nó sẽ không còn đúng nữa.PG hay dùng từ PHÁP để ám chỉ đến mọi sự vật hiện tượng trên thế gian.Nó bao hàm toàn bộ,pháp có thực ngoài đời hay chỉ là vọng tưởng trong đầu.Những pháp "vô vi" đối đãi với "hữu vi" cũng là pháp,hình ảnh tưởng tượng trong đầu mình như "lông rùa,sừng thỏ" cũng là pháp,...
Sở dĩ tôi dài dòng như vậy là vì muốn nhấn mạnh đến tầm quan trọng hàng đầu của Lý duyên khởi này.Nó là chiếc "kính chiếu yêu" để chúng ta nhìn thấy đâu là Chánh pháp đâu là Tà pháp.Chẳng hạn có người nói rằng "pháp này ngoài tầm của Lý duyên khởi nên không thể áp dụng được".Hiểu vậy là sai vì Lý duyên khởi bao trùm lên hết thảy.Những ý nghĩ "tà đạo" như vậy cũng giống như hình ảnh của con khỉ Tôn hành giả,dù thần thông quảng đại tới đâu cũng không thể thoát khỏi bàn tay của Như lai :))


Trở lại "3 pháp ấn" kẻo nhiều bạn theo không kịp.Chúng ta thấy chúng có liên quan mật thiết với nhau.Do đâu mà chúng ta bị đau khổ ? Chung quy cũng chỉ vì "muốn mà không được" :D Tôi muốn cô gái đó phải yêu tôi nhưng cô ta lại yêu một kẻ khác,tôi muốn được bất tử nhưng biết mình sẽ phải chết... :(( Nói thêm chút là có người thắc mắc :"sống trên đời cũng có lúc sướng lúc khổ chứ sao ông Phật chỉ thấy toàn là khổ,quan điểm gì mà bi quan quá".Thật ra lão Cù đàm cũng biết điều đó chứ,con người ai cũng có lúc khổ lúc sướng,nhưng "đau khổ" lúc nào cũng là trạng thái sau cùng mà thân phận của kiếp người phải đối mặt.Anh cho rằng mình giàu có,vợ đẹp con ngoan,sống cả đời sướng như tiên ư,chưa hề biết đến khổ là gì ư ? Thế đến khi chết anh có đem chúng theo về bên kia thế giới được không ? Những người như vậy khi đối diện với cái chết còn đau khổ hơn những người khác.Chỉ có những người cảm nhận đau khổ thật sâu sắc mới tìm cầu con đường thoát khổ.PG nhấn mạnh đến điều đó để đánh động chúng ta hãy mau mau tỉnh thức.
Xâu chuỗi lại "Khổ - vô thường - vô ngã" cho các bạn thấy mối liên hệ.Khổ là do vô thường,mà vô thường là do vô ngã,mà vô ngã là cái sợi dây chúng ta nắm để lần tìm ra con đường thoát khổ.Một lão già than thở "tôi già nhanh quá,cũng chỉ vì thế giới vô thường mà ra".Một cô bé thấy vậy nói "ông ơi,nhờ vô thường mà sau này con mới trở thành người lớn đó chớ".Thế đấy,sướng hay khổ cũng do vô thường mà ra.Nhưng vô thường cũng là biểu hiện của vô ngã.Cái gì cũng vậy,hễ nó là vô thường thì cũng là vô ngã,mà nếu cái gì đã là ngã thì nó phải là thường.Các bạn hãy nhớ lại phần trước thì rõ ...


Ngã cũng có nghĩa là cái gì đó tự thân hiện hữu.Có nghĩa nó là một thực thể,một cái gì đó có thật.Đơn giản thôi,khi không cần nương tựa vào cái gì khác,không cần cái gì khác sinh ra nó (vì nó tự có mặt mà) thì cũng có nghĩa là nó không bao giờ mất đi.Như vậy tự hữu cũng có nghĩa là hằng hữu,mà hằng hữu nghĩa là thường hằng bất biến,tức là "thường" đấy.
Nói thêm về cái gọi là "tự tánh",nghĩa là tánh chất (tính chất) tự có.Phàm thì cái gì tồn tại thì hiển nhiên nó phải tự có những tính chất,đặc điểm của riêng nó để phân biệt với những cái khác.Vậy là chúng ta thêm một ý nữa là "cái gì là ngã thì phải có tự tánh".Nó tự có mặt nên thường hằng bất biến,kéo theo hệ lụy là cái tự tánh của nó cũng thường hằng bất biến.Còn cái nghĩa "tự tánh" theo nghĩa là "tự có bản tánh" thì quá rõ rồi,tức là có ngã (bản ngã).

Cái gì "thường" thì do cái đó là "ngã,có tự tánh",còn cái gì "vô thường" lại do cái đó là "vô ngã,vô tự tánh".Cái gì là vô ngã thì khác với ngã (là tự thân mà hiện hữu) cho nên nó hiện hữu là nhờ nương tựa vào các thứ khác.Nếu không có những pháp kia thì nó không còn hiện hữu được.
_ Xét về nội tại : một pháp do những pháp khác kết hợp lại mà thành.
_ Xét về ngoại tại : pháp có mặt là do các pháp khác tạo điều kiện sinh ra nó.
Ở đây ta có thêm khái niệm PG gọi là "nhân duyên".Các pháp được sinh ra và mất đi là do nhân duyên.Tức là khi hội đủ điều kiện thì một pháp được sinh ra,khi điều kiện thay đổi thì nó bị hoại diệt.Ví dụ : tôi do cha mẹ tôi sinh ra,nếu trước đây không có cha mẹ tôi thì không thể có tôi.Cái bàn do ông thợ mộc làm ra,nếu không có ông thợ mộc đã đóng ra cái bàn thì không thể có cái bàn,v.v...
Đó là nói đến mối liên hệ bên ngoài,còn bản thân các pháp đều có cấu trúc hợp thành.Con người do hai phần tâm hồn và thể xác hợp thành.Nếu thiếu vắng một trong hai là không thể có con người.PG gọi phần thể xác là "sắc uẩn" còn phần tâm hồn (tinh thần,ý thức,tâm thức...) thì chia ra 4 uẩn gọi là "thọ,tưởng,hành,thức".Phật chia ra như vậy chỉ là để tiện cho việc phân tích về tâm lý con người mà thôi.Cái bàn do 4 cái chân bàn,1 cái mặt bàn,cùng đinh,sơn...hợp thành.Nếu không có những thứ đó thì không còn cái bàn nữa.PG hay nói là "do nhân duyên giả hợp" là ý vậy.Cái bàn chỉ là một tên gọi giả danh,vì nó chỉ là một tập hợp của những thứ không phải là cái bàn.Cho nên gọi là "cái bàn" chỉ là một giả danh chứ không phải là một cái bàn thật với tư cách như một thực thể (bản ngã).


Trở lại 2 câu đầu của Lý duyên khởi,ta thấy nó chính là lời phát biểu của vô ngã đấy.Ngã (bản ngã) là nó tự có mặt.Còn vô ngã (không có bản ngã) cho nên nó có mặt (hiện hữu) là do cái khác có mặt,cho nên cái khác không có mặt thì nó không thể có mặt.





_ Long thọ đã đúc kết bằng công thức : Duyên khởi <=> Tánh không.

Như đã nói ở phần đầu,"Tánh không" chỉ là một cách nói khác của "Vô ngã".Nhưng ông Long thọ lại khoái dùng từ "Tánh không" thì chúng ta cứ chìu ý ông ta cũng chả chết thằng tây nào :D

Trong Bát nhã tâm kinh có câu :"Sắc tức thị không..." Cái từ "Sắc" lúc đầu được hiểu theo nghĩa là "sắc uẩn",nhưng đã được triển khai ra mà hiểu theo nghĩa khác là toàn bộ thế giới hiện tượng mà ta đang sống.Còn từ "Không" nghĩa là Tánh không.Mà thế giới hiện tượng nghĩa là Duyên khởi,còn Duyên khởi nghĩa là Tánh không.Cho nên "Sắc tức thị không,không tức thị Sắc" có nghĩa là "Duyên khởi tức là Tánh không,Tánh không tức là Duyên khởi".Đơn giản có vậy mà nhiều người vẫn cứ hiểu sai,thế là trầm trồ cho rằng nó rất cao siêu ; rồi tự suy diễn ra cái nghĩa "cao siêu" đó mà thành ra sai bét.Có nhiều vị học giả và cả những vị hòa thượng hay viết sách giải nghĩa không đúng ý của Bát nhã tâm kinh nhưng có nhiều bạn lại đem nó vào diễn đàn rồi làm cho nhiều người ngây thơ theo đó mà hiểu bậy bạ ý của Thánh nhân,làm trò cười cho những người ngoại đạo :D Thường hay gặp nhất là cho rằng "Không" trong Bát nhã là nghĩa "không có",còn Sắc nghĩa là Có,cho nên họ giải thích rằng "Sắc tức thị không,không tức thị Sắc" có nghĩa là "Có tức là Không có,Không có tức là Có".Thật ra Sắc là toàn bộ thế giới hiện tượng,nên Có và Không có đều thuộc về Sắc,còn Không là Tánh không.

Quả là như lời Phật nói "Ai theo ta mà không hiểu ta tức là phỉ báng ta" !!


Vì biết sẽ có nhiều người cứ lầm tưởng Duyên khởi và Tánh không như hai cái gì đó khác nhau,nên kinh sách cũng chìu theo đó mà luận giải để thấu đáo nghĩa lý hơn.Như vậy trong nhận thức con người sẽ chia ra Duyên khởi là hiện tượng,còn Tánh không là bản chất.Để rồi nhìn từ hai phía thì chúng ta đều thấy sở dĩ hiện tượng là như vậy cũng chỉ vì bản chất như vậy mà ra.Ngược lại,vì cái bản chất như vậy nên mới có hiện tượng như vậy.Nhắc lại : "Sắc tức thị không,không tức thị Sắc" có nghĩa là "Duyên khởi tức là Tánh không,Tánh không tức là Duyên khởi".Do đó mà Long Thọ (Nagarjuna) ,ông tổ của PG đại thừa đã đúc gọn thành công thức : Duyên khởi = Tánh Không,nói một cách khác là "Thế gian và Niết bàn không mảy may sai biệt".Giống như hai mặt của một đồng tiền,giả như có người nhìn từ mỗi mặt bên mà không thấy toàn bộ lầm tưởng là có hai thứ khác nhau.


Long thọ còn nói :"Tất cả đều là không,ngay cả không cũng là không nốt" Nghĩa là tất cả vạn vật đều không có bản tánh.Nhưng có người cứ hiểu trật rằng "không" là hư không,nên phải thòng thêm là "không cũng là không nốt".Hễ nghĩ gì đến "không" như là một thực thể (bản thể,bản tánh) hay hư không (hư vô) đều không phải,vì đã nói trước là vạn vật đều không có bản tánh (bản ngã) rồi.


Bát nhã ba la mật đa có câu :"Khi xuất hiện,các vật đều trống rỗng.Vì trống rỗng nên chúng mới xuất hiện".Thì cũng cùng một nghĩa như câu nói khác của Long thọ "Vì không nên các pháp mới thành tựu và hợp lý".

=> Khi xuất hiện,các vật đều trống rỗng : là nói theo cách từ bên ngoài hiện tượng mà xét đến bản chất của sự vật.Còn "Vì trống rỗng nên chúng xuất hiện" hay là "Vì không nên các pháp mới thành tựu và hợp lý" là nói theo cách từ bên trong bản chất mà xét đến hiện tượng.Kinh nói "các vật đều trống rỗng" là nói hơi rút gọn làm nhiều người dễ hiểu lầm,ý câu kinh nói là "các vật đều trống rỗng về bản thể" (có bản thể trống không,không có bản thể).Thì cũng y như cái nghĩa mà tôi nói "vì vô thường nên là vô ngã,vì vô ngã nên là vô thường".Nói theo cách nói khác là vì duyên khởi nên là tánh không,vì tánh không nên là duyên khởi.

Ví dụ minh họa : nhìn vào cái gọi là "nước" thì thấy nó chỉ là do O2 và H2 hợp thành.Nước không phải là một thực thể (bản ngã) mà chỉ là giả danh,nên ta có thể nói nước là trống rỗng về bản thể.Nhìn chiều ngược lại từ trong ra ngoài,rõ ra là vì nhờ "nước" trống rỗng về bản thể,O2 và H2 là trống rỗng về bản thể nên O2 và H2 mới hợp thành mà tạo sinh ra "nước",mà cũng có thể ly tan để làm do "nước" mất đi.Cũng vậy, Cứ thử tưởng tượng,nếu như nước là một thực thể,tức là cái gì đó có thật,thì nó tự có chứ đâu cần phải do duyên hợp tan,như vậy nó cũng thường hằng bất biến.Tưởng tượng tiếp,nếu toàn bộ thế giới này đều là những pháp có bản ngã,là thực thể,thì sao ? Đó sẽ là một thế giới chết cứng,bất động,vì không có gì sinh ra hay mất đi,không có sự tương tác giữa các thực thể.Vì thực thể có tự tánh bất biến nên cái gì đã có tính chất nào thì nó mãi giữ cái tính chất đó.
Còn thế giới mà ta đang thấy thì đều những giả thể,do không có tự thể của riêng mình nên các pháp có sự tương tác với nhau,hòa hợp,ly tán...để tạo sinh những giả thể khác,làm cho thế gian trở nên sinh động,phong phú,thiên sai vạn biệt.Vì nhờ có không (không có bản thể) như vậy nên O2 mới hợp với H2 mà tạo ra pháp mới là H2O.Vì nhờ có không nên con người mới được sinh ra.Vì nhờ có không nên các pháp mới có sự thay đổi (vô thường) thành một pháp khác.Nếu tự tánh của con người mà là minh (sáng suốt) thì sẽ mãi như thế.Nếu tự tánh của con người mà là vô minh (không sáng suốt) thì sẽ mãi là kẻ ngu si.Vì nhờ có không nên người ngu dốt,vô minh mới có thể chuyển hóa thành người giác ngộ...


PG đại thừa đặt tên cho thế giới này một cái tên là "chân không diệu hữu".Chân không tức là Tánh không,còn diệu hữu tức là Duyên khởi.Sở dĩ dùng từ "diệu hữu" là muốn cảm thán sự hiện hữu kỳ diệu của vạn pháp.Các pháp tưởng rằng có mà không thật có,vì thực chất chúng là biểu hiện của chân không.Như vậy nói "chân không diệu hữu" cũng như nói "tánh không duyên khởi" đều có ý nói bản chất và hiện tượng đều như nhau.Ví dụ cái bàn tay của ta có những biểu hiện về hình tướng bên ngoài là nắm tay,xòe tay.Tuy hình tướng có thay đổi,cái này mất cái kia xuất hiện cứ thế mà hoán đổi nhau ; nhưng về bản chất thì cái bàn tay vẫn không đổi.Mà cái bàn tay đâu phải là cái gì khác,nó cũng chính là biểu hiện về hình tướng bên ngoài là nắm tay,xòe tay.Tôi muốn nói thêm cho trọn ý là ngoài chân không thì không thể có diệu hữu,ngoài diệu hữu thì không thể có chân không.



Xong phần Duyên khởi,có ai còn chưa hiểu thì cũng không sao,vì sau này còn có dịp trở lại nói tiếp.Ai có thắc mắc gì cứ nêu ra,đừng ngại rằng sợ nói ra người ta nghĩ mình là ngu dốt.Sự minh triết của con người có được là nhờ biết đặt ra những thắc mắc ngớ ngẩn,ngu dốt nhất.Chẳng hạn ai đó ngẫm nghĩ "thế giới này không biết là có thật hay giả tạo nhỉ ?" sẽ bị người ta cười cho là đồ điên.Thế nhưng nếu hỏi tiếp "Nếu các người cho là thật thì chứng minh xem,sao mà biết nó thật ?" Đến đây thì chắc sẽ có khối kẻ ngớ người ra liền.Chính vì xuất phát từ những câu hỏi ngu ngơ đó mà chúng ta mới sáng mắt ra mà nổi lên tinh thần phản quang tự tỉnh.

Theo Kinh sách thì Phật chỉ chứng Đạo sau khi đã hiểu rõ Duyên khởi.

Và thực sự là chỉ với 4 câu kệ trên thôi thì Đức Phật đã siêu việt tất cả các hệ tư tưởng...Bất cứ điều gì cũng có thể dùng Duyên khởi để đối chiếu,giải thích ... kể cả lý thuyết Dây chăng nữa !
 

ngokhong

Registered
Phật tử
Tham gia
2/12/09
Bài viết
826
Điểm tương tác
6
Điểm
18
Đã xong phần trình bày quan điểm riêng, là kiến giải của tôi về triết lý Phật giáo, mời các bạn vào cùng phân tích đúng sai nhé. À, trước đây tôi có viết một bài chỉ ra sự khác nhau khi nói về Tuyệt đối của PG và AG, giờ tôi đang bệnh, để khi nào khỏe vào đó lấy đem ra đây sau. Có nhiều người khi nhìn vào quan điểm của AG thấy rất giống mình. Họ sẽ ồ ra rằng tại sao kinh phật cũng nói giống vậy mà. Hí hí :D đúng là có nói vậy, nhưng đừng hiểu vậy, chỉ vì phàm phu vô minh nên chấp ngã, nương theo đó mà nói để phá chấp ngã chứ không phải vậy.

Chưa đồng ý với bạn doccoden lắm về các ý như : không có Niết Bàn,không có Luân Hồi,Vô ngã chỉ là phép đối trị của Ngã...

Tôi xin hỏi bạn nghĩ gì hay lý giải ra sao về việc các nhà ngoại cảm tìm mộ cho các hài cốt Liệt Sĩ ? Đó là Tâm Linh ? Đó là hiện tượng khoa học chưa giải thích được ? ...
 

ngokhong

Registered
Phật tử
Tham gia
2/12/09
Bài viết
826
Điểm tương tác
6
Điểm
18
VÔ NGUYÊN , VÔ NGÔN


…….


Có một câu chuyện vui rất giống với tình cảnh mà Phật phải trải qua :
Trong ngôi làng nọ,một người đang thuyết giảng về một phương pháp truyền tin bằng vô tuyến có thể xuyên đại dương.Sau khi thuyết trình xong,anh ta hỏi :
_ Mọi người đã hiểu chưa ?
Ai nấy đều gật đầu,tỏ ý hoan hỷ lắm.Có một bà lão lên tiếng :
_ Những gì anh trình bày tôi đều thông hiểu hết.Nhưng chỉ có một chuyện tôi vẫn còn thắc mắc.
_ Xin bà cứ nói.
_ Tại sao bức thư gởi xuyên qua đại dương như vậy mà vẫn không bị ướt ?
_ !!!!!

:D

Phần Bất Nhị-bất nhất,Có-không,Nhị nguyên-nhất nguyên thực ra đều nằm trong phần Như - Huyễn của Đạo Phật ... mà nó cũng từ Duyên Khởi mà ra.

Phần Tâm và Vật bạn lý giải thật sâu sắc ... và nhất là việc bạn đưa ra các quan điểm triết học của các hệ tư tưởng khác nhau để dẫn giải rất hay.

Có lẽ bạn là một giáo viên hoặc làm việc liên quan đến việc dạy học chăng ?
 

nguoidienhocphat1

Well-Known Member
Thành viên BQT
Tham gia
31/8/15
Bài viết
1,933
Điểm tương tác
348
Điểm
83
Cái thằng điên sao giảo mép thế. không đem cái lý điên ra mà chửi ông tổ đang phỉ báng những loại u mê tà vạy như mi đó. chỉ được cái ngoắt đuôi là tài lắm. ở đây cũng còn nhiều thằng như mi lắm. chỉ được cái mua đồng nát chất đầy nhà mà mồm cứ loa là cổ vật hic hic..
Ông doccoden tọng cho thằng này cái gì vào mồm đi, chí ít nó cũng khen ông, chớ để nó tủi
Nhờ ông cho nó liều thuốc gì đó mà ông có cho nó đỡ....
Xin lỗi ông doccoden một lần nhé. đáng lẽ nói với thằng điên ở chỗ khác , nhưng thấy ở đây có thể....mong ông thấu hiểu

Haaaaaaaaaaaaaa, cái lão già gân audupngphong nay tập khí khó bỏ, cứ sồn sồn như mấy bà bán cá ngoài chở trời hoài ah. Ngươi nói người điên như vậy khác nào ngươi bôi tro trét trấu vào VienQuang6, người điên chỉ sách tấn bạn đạo con Ngài Viên Quang 6 dùng những từ ngữ tâng bốc lên mây lên mưa gọi là Thần Long, cây gậy của Tổ sao dùng mà còn biết phân biệt người này người kia vậy. haaaaaaaaaaa. Đồ nhát chết, đồ nịnh bợ. haaaaaaaaa. Một người sân si ngã mạn như ngươi vậy làm sao ngươi biết người điên và VienQuang6 làm như vậy. Nhươi chỉ biết nhảy dựng lên như ai đốt nhà của ngươi vậy. thật là cười bể bụng.
Ngươi điên nhớ VNBN lập cho ngươi cái chuồng riêng và người điên đã căn dặn ngươi rồi khi nào mà ngươi lên cơn thì cứ vào cái chuồng đó cắn người điên, chứ đừng có cắn bậy cắn càng giữa chợ như thế này, có ngày bị đánh toi mạng đó. Thật là tội nghiệp lão già gân. Haaaaaaaaa. A di đà Phật!
 

nguoidienhocphat1

Well-Known Member
Thành viên BQT
Tham gia
31/8/15
Bài viết
1,933
Điểm tương tác
348
Điểm
83
Lúc cần nói phải nói, trong trường hợp này ta song kiếm hợp bích cùng ông, ở topic này nguoidienhocphat1 còn phát biểu linh tinh 1 lần nữa ta sẽ thay ông mà đóng vai ác!

haaaaaaaaa, cứ tự nhiên ngay cả sư phụ ngươi còn không dám làm thế với người điên này sao có tên học trò ngỗ nghịch như vậy. Cứ tự nhiên, người điên này luôn sẵn lòng đón nhận. Đừng để sự hiềm khích cá nhân mà che mất Phật tánh của ngươi. Ngươi cũng giống như lão già gân Âu dương Phong chỉ là đồ nhát chết và nịnh bợ thôi. A di đà Phật.
 
GÓP PHẦN LAN TỎA GIÁ TRỊ ĐẠO PHẬT

Ủng hộ Diễn Đàn Phật Pháp không chỉ là đóng góp vào việc duy trì sự tồn tại của Diễn Đàn Phật Pháp Online mà còn giúp cho việc gìn giữ, phát huy, lưu truyền và lan tỏa những giá trị nhân văn, nhân bản cao đẹp của đạo Phật.

Mã QR Diễn Đàn Phật Pháp

Ngân hàng Vietcombank

DUONG THANH THAI

0541 000 1985 52

Nội dung: Tên tài khoản tại diễn đàn - Donate DDPP (Ví dụ: thaidt - Donate DDPP)

Top