Cảm ơn bạn đã trả lời. Mình thích câu trả lời này và chia sẻ thêm trải nghiệm của mình
Trước khi tìm đến Phật pháp, mình cũng có luyện qua khí công, chuyện xảy ra cách đây hơn 10 năm rồi. Và từ lúc đó trong khi thiền mình quan sát được tim (trái tim của mình ấy) là nơi phát ra các trạng thái cảm xúc của bản thân. Từ hồi đó mình đã nhận ra sự bình lặng của trái tim nếu không có các cảm xúc vui hay buồn chi phối. Trái tim tự bản thân nó mang đến 1 trạng thái rất bình yên.
Tuy nhiên khi phát sinh vui, buồn, cơ thể có một chuỗi các phản ứng xảy ra trong đó có việc xuất hiện những vùng khí tiêu cực hoặc tích cực bao quanh tim. Chính những luồng khí này đã gây ra cảm xúc vui hay buồn cho tim. Trái tim như một bộ máy, đọc và hiểu thông điệp luồng khí đó mang đến và sinh ra cảm xúc.
Cho đến giờ, dù đã trải qua nhiều thời gian tu tập hơn (mình theo trường phái thực hành chứ ít thích đọc, chỉ đọc và tiếp nhận cái mới khi cảm thấy tâm mình đủ vững để tiếp cận thêm), nhưng mình vẫn không thấy sự quan sát hồi đó có gì sai cả. Luồng khí bao quanh tim đó có lúc thì thô nặng, có lúc thì thanh nhẹ, có lúc thì chỉ là 1 luồng thông tin, nhưng nó đều được trái tim đọc và xử lý lại hết sức chính xác.
Và khi vận khí để di chuyển luồng khí đó đi, thì trái tim lại về trạng thái an lạc bình thường.
Khi bạn nói về trí, mình không rõ mình có hiểu đúng cái "trí" mà bạn đang hiểu không, vì theo như quan sát và trải nghiệm của mình, sự biến đổi nội tâm sau 1 đêm đó, và cách nhìn cuộc sống mới mẻ đó hoàn toàn không xuất phát từ "trí" theo góc độ trải nghiệm của mình, mà xuất phát từ "tim". Khi luồng khí thanh nhẹ bao quanh tim, tự khắc các suy nghĩ trở nên tích cực.
Mình không dùng từ TÂM ở đây, vì Tâm đối với mình là một khái niệm quá rộng và không có một vị trí cụ thể.