thình các đại trí giải bồ đề trí

rickpham

Well-Known Member
Quản trị viên
Thượng toạ
Tham gia
19 Tháng 5 2016
Bài viết
982
Điểm tương tác
216
Điểm
63
Thuyết lai hữu pháp nguyên vô pháp, tham thấu phi không khước thị không

Mong các hiền giả chia sẽ chỗ sở ngộ vậy
 
GÓP PHẦN LAN TỎA GIÁ TRỊ ĐẠO PHẬT

Ủng hộ Diễn Đàn Phật Pháp không chỉ là đóng góp vào việc duy trì sự tồn tại của Diễn Đàn Phật Pháp Online mà còn giúp cho việc gìn giữ, phát huy, lưu truyền và lan tỏa những giá trị nhân văn, nhân bản cao đẹp của đạo Phật.

Mã QR Diễn Đàn Phật Pháp

Ngân hàng Vietcombank

DUONG THANH THAI

0541 000 1985 52

Nội dung:Tên tài khoản tại diễn đàn - Donate DDPP(Ví dụ: thaidt - Donate DDPP)

VQ6

Administrator
Quản trị viên
Đại lão Hòa thượng
Tham gia
25 Thg 3 2015
Bài viết
151
Điểm tương tác
45
Điểm
28
Thuyết lai hữu pháp nguyên vô pháp, tham thấu phi không khước thị không

Mong các hiền giả chia sẽ chỗ sở ngộ vậy

Đề nghị bạn viết ra Việt Văn. Đọc còn không hiểu rõ, làm sao mà học... khó quá !
 

rickpham

Well-Known Member
Quản trị viên
Thượng toạ
Tham gia
19 Tháng 5 2016
Bài viết
982
Điểm tương tác
216
Điểm
63

VQ6

Administrator
Quản trị viên
Đại lão Hòa thượng
Tham gia
25 Thg 3 2015
Bài viết
151
Điểm tương tác
45
Điểm
28
:D đợi đại trí vào giải bạn sẽ rõ,chớ gấp chớ gấp

Ờ. Có Đại trí giả này nói đây:

Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần.

Chương 380: Ác Ma Tiêu Dao Tử! Nhiên Đăng Và Từ Hàng Khiếp Hãi.
Từ Hàng chân nhân xụi lơ trên mặt đất, cảm giác tiên thể cho dù trên người không có Phược Long Tác cũng không có khí lực mà đứng lên. Hắn không rõ, vì cái gì mà chính mình rõ ràng có tu vi Kim Tiên thượng giai đỉnh, hôm nay lại mất đi tác dụng. Đầu tiên là bị một nữ tử một kích đánh ngã, sau đó lại bị Tiêu Dao Tử này dùng quyền cước đấm đá một trận đau nhức. Nếu nói lúc trước kia cô gái dựa vào pháp bảo thủ thắng còn có thể lý giải, hiện giờ Tiêu Dao Tử rõ ràng chính là Kim tiên hạ giai, vì sao có thể không dùng pháp bảo mà có thể đánh trọng thương mình?

Ai dám đả thương người thân nhất của ta, dù là thánh nhân, ta cũng tuyệt không bỏ qua!

Trương Tử Tinh nghĩ đến Bích Tiêu bị Nguyên Thủy Thiên Tôn ngấm ngầm hạ thủ, sắc mặt tái nhợt suy yếu kia, trong lòng sự tức giận khó có thể ức chế. Lấy sự Nhiên Đăng đê tiện cùng Từ Hàng tàn nhẫn, nếu hôm nay hắn không có tới đây đúng lúc, chỉ sợ Tam Tiêu cùng ba đồ đệ hắn, tính cả các môn nhân trên Tam Tiên Đảo, tất cả đã bị hai người Nhiên Đăng cùng Từ Hàng hạ độc thủ.

Tam Tiêu vừa nghe bốn chữ “Chí thân chi nhân”(người thân nhất), sau mặt nạ sắc mặt thay đổi, bề ngoài thì nhìn không ra manh mối gì.

Nhiên Đăng đạo nhân thấy Tiêu Dao Tử đem ánh mắt âm lãnh dừng trên người mình, nghĩ đến thảm trạng của Từ Hàng chân nhân, trong lòng kinh sợ vô cùng, cũng bất chấp cái gì là mặt mũi, vội nói:

- Tiêu Dao đạo hữu, ta chẳng qua là vì mượn bảo mà đến, đều không phải là có ác ý. Hiện giờ đã biết ba vị nương nương cũng không có Định Hải Thần Châu, tất nhiên là không dám nói dông dài nữa. Ta có thể thề, vĩnh viễn không đặt chân lên Tam Tiên Đảo, hai kiện pháp bảo bị thu kia nếu cùng đạo hữu có duyên, liền tặng cho đạo hữu để bồi thường. Xin đạo hữu xét tình cùng là người tu đạo, đừng làm khó xử ta.

Từ Hàng chân nhân ngày đó bị bắt trong Hoàng Hà trận, đến đây báo thù còn có thể nói là được, Nhiên Đăng đạo nhân này lại là vì lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn định cướp lấy Định Hải Thần Châu mà đến, đê tiện vô sỉ, càng thêm đáng ghét.

Trương Tử Tinh cười lạnh nói:

- Các ngươi hăm dọa mà đến. Ta lại há có thể dễ dàng thả ra? Đã theo như lời ngươi nói là cùng là người tu đạo, ta có thể tha cho tánh mạng một người, các ngươi tự mình lựa chọn, đến cuối cùng là người nào chết?

Nhiên Đăng đạo nhân nguyên bản chính là người cực độ ích kỷ. Nếu không cũng sẽ không chủ động đưa ra điều kiện lấy pháp bảo trao đổi tánh mạng. Hắn mặc dù biết rõ lời Tiêu Dao Tử là cố ý châm ngòi gây chia rẽ, nhưng là sợ đối phương thực sự hạ độc thủ. Không phải là không thấy qua trước đó ở Thập Tuyệt Trận, Ngọc Đỉnh chân nhân chính là chết ở trong tay người này. Nhiên Đăng đạo nhân thấy Từ Hàng chân nhân đau đến không thể mở miệng, vội vàng chỉ vào Từ Hàng nói:

- Từ Hàng đạo hữu xưa nay hy sinh vì nghĩa nổi tiếng giáo ta, hôm nay vừa lúc thành toàn đại nghĩa cho hắn.

Từ Hàng chân nhân nghe vậy, trong lòng giận dữ: rõ ràng là tên này mời ta cùng đến, hiện giờ tới thời khắc mấu chốt, cư nhiên không chút do dự đem ta làm kẻ chết thay!

- Nhiên Đăng! Ngươi thật đê tiện . . . . . . Ngươi vì sao không tự mình hy sinh vì nghĩa!

Vào thời điểm liên quan đến tánh mạng. Từ Hàng chân nhân cũng không kể mặt mũi, chịu đựng đau nhức phun ra một câu như vậy.

Nhiên Đăng đạo nhân vội hỏi :

- Từ Hàng đạo hữu. Lần này ngươi mạnh mẽ kéo ta ta tới giúp ngươi báo thù, ta bản thân không muốn đến, thế nhưng không thể lay chuyển được tình cảm đồng môn, hiện giờ ngươi lại như thế, thực là làm cho người ta cười chê a!

Từ Hàng chân nhân nghe Nhiên Đăng đạo nhân đổi trắng thay đen, tức giận đến phát run:

- Hay cho một hạng người bỉ ổi vô sỉ . . . . .

Trương Tử Tinh cũng không nói nhiều, bất động thanh sắc nhìn hai người chó cắn chó, một bên đám người Đặng Thiền Ngọc đối với hai người này cũng lộ ra vẻ khinh bỉ mãnh liệt.

Nhiên Đăng đạo nhân thoáng nhìn thấy trong mắt Trương Tử Tinh sát ý nồng đậm hơn, âm thầm rùng mình một cái, lập tức đem những lời tức giận của Từ Hàng chân nhân vào tai này ra tai kia, hướng Trương Tử Tinh nói:

- Tiêu Dao đạo hữu minh giám. Hôm nay ngươi đối đãi như thế với Từ Hàng chân nhân, nói vậy hắn đã ghi hận trong lòng. Ngày sau chắc chắn lại đến trả thù, bởi vậy không thể coi nhẹ được. Bần đạo cùng người cũng coi như là người có duyên quen biết, ở Nam Hải lại từng cùng Tây Phương Giáo Quân Đồ Lợi Minh Vương kết giao, nếu đạo hữu có ân lưu tình, tất vô cùng cảm kích, làm sao còn có thể ghi nhớ hận thù trong tâm?

Từ Hàng chân nhân dù sao cũng không mặt dầy được như Nhiên Đăng đạo nhân, nghe được những lời vô sỉ như thế, chỉ cảm thấy tức giận dâng lên, chỉ vào Nhiên Đăng nói không ra lời.

Trương Tử Tinh thấy mưu kế chia rẽ hoàn toàn hiệu quả, hít sâu một hơi, thu lại sát ý, nói:

- Được nghe Ngọc Hư Cung có pháp bảo Ngọc Hư Sách, có thể ghi lại sinh tử của môn nhân, cả hai người các ngươi đều không muốn vì đối phương mà chết, ta cũng không bất hảo kinh động thánh nhân, đơn giản cũng thuận nước giong thuyền, tha tánh mạng hai người các ngươi thôi.

Nhiên Đăng đạo nhân vừa nghe liền mừng rỡ,ngay cả Từ Hàng chân nhân cũng thốt không ra tiếng,tuy rằng hắn cực kỳ hận Nhiên Đăng đạo nhân, nhưng trước mắt mà nói, vẫn là rời đây trước rồi nói sau, vạn nhất Tiêu Dao Tử thay đổi chủ ý thì phiền toái.Tam Tiên biết hai tên đê tiện này thống hận nhau, tuyệt không thể sống chung tốt được nữa cho nên cũng không xen lời. Ngay cả Đặng Thiền Ngọc và Bích Tiêu cũng đều nhẫn nhịn.

Quả nhiên chợt nghe Trương Tử Tinh thở dài:

- Việc này hai người các ngươi đã phạm nhân quả, tử tội có thể miễn, tội sống khó tha, ta liền khiển trách nho nhỏ một phen, một ngày sau, liền thả hai người các ngươi trở về núi, như thế nào?

Nhiên Đăng đạo nhân cùng Từ Hàng chân nhân vừa nghe việc như thế, cắn răng gật đầu. Bọn họ xem ra, chẳng qua là chịu đựng nỗi thống khổ da thịt mà thôi, nhiều nhất cũng chỉ một ngày, chỉ cần có thể bình yên trở về núi, ăn vào đan dược, liền không có việc gì. Nhất là Từ Hàng chân nhân, dù sao cũng đã bị ra sức đánh một trận, cùng lắm thì lại cắn môi chịu đựng như trước. Có câu là hảo hán không quản chịu thiệt trước mặt, ngày sau tự có cơ hội báo thù.

Trương Tử Tinh nhìn ra tâm tư hai người, gật đầu nói:

- Hai người các ngươi đã tự mình đồng ý, liền ý thế mà làm. Lần này chỉ cần vượt qua khiển trách, là nhân quả kết thúc, trong vòng một ngày, tất thả hai người các ngươi trở về, nếu có chút nuốt lời, hôi phi yên diệt!

Trương Tử Tinh thề thế làm cho hai người thầm hô may mắn, Nhiên Đăng đạo nhân còn giả mù sa mưa khen ngợi vài câu, nhưng những lời kế tiếp vị Tiêu Dao Tử này nói ra làm cho hai người lập tức hối hận không ngừng.

- Ta liền cấm chế tu vi hai người các ngươi, cởi sạch quần áo toàn thân, trần truồng đem tới nơi phồn hoa nhất bên trong thành, lại giảng giải lai lịch danh tính cùng tình cảm yêu mến nhau của hai người các ngươi. Làm cho thế nhân đều biết hai người các người có tình cảm độc đáo. Nếu là giống y như thật, còn có thể lấy tiên đan thúc giục tình cảm, thúc đẩy chuyện tốt. Tin tưởng rất nhanh đại danh hai người các người có thể truyền khắp tam giới. Lại nói tiếp, đồng tính tiên nhân kết thành đạo lữ song tu, cũng coi như khai sáng tu luyện từ trước tới nay, khơi một dòng mới mà đi! Yên tâm, chỉ cần một ngày mà thôi, một ngày qua đi, lập tức thả người.

Từ Hàng đạo nhân nghe được nảy sinh kinh sợ, nếu đúng như thế, so với cái chết còn khó chịu gấp trăm ngàn lần, lúc này hắn tâm thần thụ thương, nhất thời khống chế không được, liền phun ra một ngụm máu, hôn mê tại chỗ.

Trương Tử Tinh nhìn Từ Hàng chân nhân hôn mê bất tỉnh. Vẻ mặt tiếc hận thở dài:

- Từ Hàng đạo hữu vẫn là tu vi không đủ a! Ta còn có rất nhiều tư thế cùng chi tiết còn chưa nói ra đâu! Vẫn là Nhiên Đăng đạo nhân cảnh giới cao thâm, không hổ nổi danh là huyền tiên.

Nhiên Đăng đạo nhân nghe được tóc gáy dựng đứng, trình độ độc ác này, vượt ra ngoài phạm vi thế nhân. Nếu là Tiêu Dao Tử thật có thể làm như thế, cuộc đời nay sau này đừng nghĩ tiếp tục sống yên tại hậu thế. Cho dù chết lên bảng phong thần, cũng không còn mặt mũi nào thụ phong tại thiên giới.

Đám người Tam Tiêu nghe được biện pháp này cũng hít một ngụm lượng khí, một bên Tiêu Thằng cùng Tào Bảo chỉ cảm thấy toàn thân nổi da gà, lông tóc dựng đứng: hoàn hảo vị lão đại này không phải là địch nhân mà là sư tôn của chính mình. Sư tôn dạy bảo đối đãi với người thân phải như gió xuân ấm áp, đối đãi với địch nhân phải giống gió thu cuốn hết lá vàng, lãnh khốc vô tình, quả nhiên lời nói và việc làm đều mẫu mực a!

Trương Tử Tinh cười nói:

- Giờ đây ta liền lợi dụng tiên đan trợ giúp Từ Hàng đạo hữu khôi phục thương thế dung nhan, kỳ thật Từ Hàng đạo hữu dung mạo xinh đẹp động lòng người, cho dù là nữ tử cũng có chỗ không bằng. Nhiên Đăng đạo hữu thật sự là tu luyện mấy đời mới có được nhân duyên này! Hôm nay ta liền thay Phù Nguyên tiên ông trên thiên giới thành toàn cho hai người các ngươi.

Đặng Thiền Ngọc nghe được hắn hình dung Từ Hàng chân nhân dung mạo “Xinh đẹp động lòng người”, không khỏi sởn gai ốc một trận, liền cảm thấy một bên Bích Tiêu đã âm thầm rùng mình. Lập tức nắm chặt tay Bích Tiêu.Hai nàng tuy rằng là lần đầu gặp gỡ, nhưng đều là người thông minh sắc sảo. Trong ánh mắt đạt thành một cái nhận thức chung: người xấu này tuy là thay mọi người trút giận, cũng không nên ghê tởm như thế, một hồi chi bằng hảo hảo giáo huấn hắn một phen mới được.

Trương Tử Tinh do không biết nội bộ mâu thuẫn, khiến cho hai nàng đối với hắn cùng phát sinh mối thù, còn hướng với Nhiên Đăng đạo nhân lộ ra vẻ mỉm cuời vô hại.

Nhìn vẻ tươi cười “Hòa ái” trên mặt Trương Tử Tinh, Nhiên Đăng đạo nhân chỉ cảm thấy người này so với yêu ma ngoại tộc còn muốn đáng sợ hơn, chính hắn coi như là âm hiểm độc ác, nhưng cùng người này so sánh, quả thực là tiên phàm khác biệt. Cũng nói cảm tình của Nhiên Đăng giờ phút này là oán hận, chẳng bằng nói là đang sợ hãi. Nếu là có thể, hắn cả đời cũng không muốn gặp lại địch nhân như vậy.

Cho đến giờ phút này, Nhiên Đăng đạo nhân mới chính thức hối hận rằng không nên đến Tam Tiên Đảo này.

- Nếu không. Lại đổi biện pháp khác?

Trương Tử Tinh hảo tâm bỏ thêm một câu, dù sao trong số liệu Siêu Não cũng có đủ loại thủ đoạn hắc ám khác.

Đối cái khác? Nhất định là càng thêm độc ác, nếu là tiếp tục dạng này tiếp nữa, cho dù là nghe thấy, chỉ sợ cũng sẽ làm cho tiên thức người ta hỏng mất . . . . . .Nghĩ đến đây, Nhiên Đăng đạo nhân không chút do dự phát động trong tâm linh một đạo bí chú, bí chú này chính là một vị đại thần thông mất một phen công phu nhập vào bên trong tiên thức hắn, vốn là vì một duyên cớ cực kỳ trọng yếu, hiện giờ bất đắc dĩ lại phải phát huy công dụng trong lúc này.

Trương Tử Tinh chính là đang không ngừng tạo áp lực tâm lý lên Nhiên Đăng đạo nhân, chân trời bỗng nhiên hiện lên một chút kim quang, nháy mắt đã tới trước mắt mọi người. Lúc này không trung mới ẩn ẩn truyền đến tiếng “Nhạc đệm” cùng mùi thơm lạ lùng, có thể thấy tốc độ kinh người kia.

Trương Tử Tinh vừa thấy người này, thì lực lượng ngầm tăng lên, cũng không tỏ vẻ kinh hãi. Mà người nọ khi nhìn thấy Trương Tử Tinh, đồng dạng là mặt mang dị sắc.

---- Tây Phương Giáo đệ nhị giáo chủ: Chuẩn Đề đạo nhân!

Trương Tử Tinh không nghĩ tới nhanh như vậy đã lại gặp được vị Tây Phương Giáo thánh nhân, mà Chuẩn Đề đạo nhân cũng không nghĩ tới, “Tiêu Dao Tử” rõ ràng đã phải nổ tan xác lại bình yên vô sự!

Chuẩn Đề đạo nhân quả thực khó có thể tin, Tiếp Dẫn đạo nhân tự mình ra tay dẫn nổ lục phẩm liên thai(đài sen), cho dù là huyền tiên, cũng hẳn phải chết không thể nghi ngờ, vì sao Tiêu Dao Tử này vẫn như cũ bình yên vô sự?

- Tiêu Dao đạo hữu, ngươi vì sao . . . . .Lúc này?”

Chuẩn Đề dù sao cũng có tu vi thánh nhân, vừa mới nói ra miệng, đã kịp thời sửa lại. Ngày đó Tây Phương Giáo vốn đã đánh cuộc thua, việc Tiếp Dẫn đạo nhân dẫn nổ đài sen nếu mà lan truyền ra, Tây Phương Giáo nhất định chẳng còn chút mặt mũi nào, huống hồ lúc ấy hắn cùng với Tiếp Dẫn hai người ở đó, nếu giữ kín bí mật kia, nói không chừng Tiêu Dao Tử sẽ không biết được vấn đề(cái này nguyên si theo tiếng Anh =.=)

Quả nhiên, Trương Tử Tinh mặc dù đối với ngữ khí Chuẩn Đề cảm thấy có chút kì quái, nhưng vẫn làm như không biết việc ngày đó, hành lễ nói:

- Ra mắt Chuẩn Đề thánh nhân.

Tam Tiêu năm đó ở Tây địa lấy Hoàng Hà Trận bắt không ít tinh anh Tây Phương Giáo, làm cho đám tinh anh này cuối cùng chết hết, mà Chuẩn Đề đạo nhân cũng suýt nữa tự tay đả thương tam nữ, nhưng nhất thời tam nữ vẫn là không dám bỏ đi cấp bậc lễ nghĩa, cùng đám người Đặng Thiền Ngọc tiến lên thi lễ.

Quả nhiên, Chuẩn Đề đạo nhân giống như sảng khoải quên đi việc Hoàng Hà Trận, cũng chắp một tay, hướng mọi người hoàn lễ.

Trương Tử Tinh liếc mắt nhìn Nhiên Đăng đạo nhân một cái, đã ẩn ẩn hiểu được nguyên nhân Chuẩn Đề đạo nhân đột nhiên đuổi tới đây, giành trước nói:

- Chuẩn Đề thánh nhân xin chờ một chút, đợi bần đạo cùng đồ vô sỉ này chấm dứt nhân quả đã, rồi lại nghe thánh nhân dạy bảo.

Chẩn Đề đạo nhân nghe hắn nói có ý tứ phá hoại, trong lòng biết tài ăn nói người này vô cùng lợi hại, nếu là đợi hắn tiếp tục nói. Trừ phi không để ý mặt mũi dùng sức mạnh, nếu không chỉ sợ là không thể cứu được Nhiên Đăng,lập tức vội hỏi:

- Tiêu Dao đạo hữu, ngươi với ta coi như là bạn cũ. Có không cho bần đạo một cái ân tình, thả vị Nhiên Đăng đạo hữu này.

Trương Tử Tinh kinh ngạc hỏi han:

- Nhiên Đăng đạo nhân này thừa dịp uy hiếp ba vị ….. bạn thân có thương tích trong người, cùng trợ thủ lên đảo để gia hại, đả thương đồ nhi không đủ mười tuổi của ta. Lại định khống chế sát hại. Ti tiện vô sỉ như thế, là hạng người phẩm hạnh thấp kém, sao lại đáng giá được vị đạo đức cao diệu là Hỗn Nguyên thánh nhân đặc biệt đến cầu tình?

Chuẩn Đề đạo nhân nhìn tiểu Na Tra trong lòng Vân Tiêu, lại nhìn người không lên tiếng Nhiên Đăng đạo nhân, trong lòng biết lời Tiêu Dao Tử không có sai, lập tức cũng âm thầm nhíu mày.

Tiên thức của Trương Tử Tinh truyền đến âm thanh của Chuẩn Đề đạo nhân:

- Ngày đó đạo hữu ở Tây Phương giáo ta từng nói tương lai giáo ta sẽ hưng thịnh. Nhiên Đăng đạo nhân này có duyên với giáo ta, sẽ trở thành Quá Khứ Phật trong Tam Thế Phật, cho nên ta phải cứu hắn, xin đạo hữu hãy giúp cho

Trương Tử Tinh biết có Chuẩn Đề đạo nhân này, nên làm khó Nhiên Đăng đạo nhân đã không còn khả năng. Bất quả hắn nguyên bản muốn tính toán lợi dụng Nhiên Đăng cùng Từ Hàng tiến hành kế hoạch lớn hơn nữa, bằng không sớm đã giết rồi. Như thế nào lại tiêu phí nhiều khí lực như vậy.

Hiện giờ Chuẩn Đề đạo nhân đến đây, chính hợp ý hắn, chẳng qua cũng sẽ không tiện nghi như vậy cho Tây Phương Giáo.

Trương Tử Tinh cũng không dùng truyền âm,gật đầu nói:

- Ta cũng với hai vị thánh nhân quý giáo có quan hệ sâu xa. Nhớ ngày đó, hai vị còn từng hứa cho ta làm tam giáo chủ cùng tham ngộ phật pháp, mặc dù số trời cùng cơ duyên mà ta cự tuyệt, nhưng cũng nhớ kỹ một phen tình nghĩa này. Hôm nay giáo chủ thân đã có lời, ta cũng không có thể cố tình không nể mặt, liền tha đồ vô sỉ này. Chẳng qua, người này phẩm hạnh thấp kém nhiều lắm. Tuy là đối với thánh nhân lập thề hứa hẹn, cũng khó miễn ngày sau sẽ trả thù. Tục ngữ có câu: Phòng được nhất thời, phòng không được một đời. Ta đành hướng thánh nhân cầu hơn mười kiện hộ thân pháp bảo, tặng cho ba vị nương nương Tam Tiên Đảo cùng các môn nhân dùng để phòng thân, để tránh ngày sau bởi vậy mà gặp bất trắc.

Hơn mười kiện! Lòng tham cũng quá lớn đi. Chuẩn Đề đạo nhân hoảng sợ, cười nói:

- Tiêu Dao đạo hữu, đừng vội nói đùa, ta sao lại có nhiều hộ thân pháp bảo như vậy? Nếu như mà có, Tây Phương Giáo ta cũng sẽ không tổn hại nhiều môn nhân như thế.

Nhiên Đăng đạo nhân nghe được song thánh Tây phương từng đồng ý cho Tiêu Dao Tử làm tam giáo chủ cùng tham ngộ phật pháp, trong lòng âm thầm so đo.

Trương Tử Tinh trầm ngâm nói:

- Lần trước ta may măn cắn nuốt được lục phẩm đài sen, suýt nữa nổ tan xác mà chết, cho nên tiên lực giảm mạnh. Hôm nay may mắn thi triển kỳ dị thần thông, đem tu vi Nhiên Đăng đạo nhân cắn nuốt không còn, lưu lại tánh mạng này cho thánh nhân, vừa lúc chấm dứt nhân quả, lưỡng toàn tề mỹ.

Chuẩn Đề đạo nhân liếc mắt một cái liền nhìn ra tu vi hắn tụt lùi rất nhiều, nghe lời nói ấy, thật cũng không có hoài nghi.

Lúc này Từ Hàng chân nhân rốt cục từ từ tỉnh dậy, cũng mở to mắt ra, cảnh tượng xấu xa trong tưởng tượng của mình vẫn chưa xảy ra, cuối cùng thở dài nhẹ nhõm một hơi, đem ánh mắt nhẹ nhàng khép lại, làm bộ dạng như vẫn đang hôn mê.

Nhiên Đăng đạo nhân cũng là hoảng hốt, theo biểu tình của Chuẩn Đề đạo nhân đến nay,Tiêu Dao Tử này nói rõ ràng là sự thật! Hắn có thể thi triển thần thông cắn nuốt tiên thiên chí bảo lục phẩm đài sen, chịu lực lượng kia công kích, trách không được cảnh giới tu vi tụt lùi, xem ra hắn có thể cắn nuốt tu vi chính mình cũng không phải là nói dối, nếu thân tu vi này mất đi . . . . .Nghĩ đến đây, Nhiên Đăng đạo nhân thân thể không khỏi dâng lên cảm giác run sợ.

Trương Tử Tinh nghiêm mặt nói:

- Kỳ thật tu vi mất đi cũng tốt, vừa lúc có thể chuyên tâm lĩnh ngộ phật pháp, không hề bị ngoại vật tác động. Thế gian này hư ảo, vũ trụ vạn vật ai cũng như nhau, tu vi bản thân cũng như thế. Vạn pháp đều là không, đều không có ràng buộc. Nhiên Đăng đạo hữu nếu có thể bởi vậy hiểu thấu đáo vô thượng diệu đế, thành tựu phật pháp lúc đó nhất định là không thể hạn lượng.

Một bên Từ Hàng chân nhân vừa nghe “Vạn pháp giai không quan tự tại”, thân hình bỗng nhiên khẽ rung lên một chút, toàn bộ thân thể đang căng thẳng chợt chậm rãi thả lỏng ra.

Chuẩn Đề đạo nhân nghe hắn sở luận tuyệt diệu, không khỏi gật đầu. Nhiên Đăng đạo nhân chỉ sợ Chuẩn Đề đáp ứng việc này, trong lòng khẩn trương, kêu lên:

- Thánh nhân đừng vội nghe hắn nói bậy!

Trương Tử Tinh nhíu mày nói:

- Như thế nào là nói bậy? Thuyết lai hữu pháp nguyên vô pháp, tham thấu phi không khước thị không. (NB: Mấy câu này liên quan đến Phật pháp, ta chán chả muốn dịch. Nhớ khi xưa đọc được chuyện Như Lai muốn thành phật mà tu theo kiểu hành xác, nhịn ăn mà tu, suýt nữa hì chết đói. May mà được một cô gái chăn dê cho cốc sữa mới thoát chết. Nghĩ lại càng thấy hài hước) Ngươi trước mắt trong lòng chấp niệm quá sâu, vừa lúc nên mượn việc này để giải thoát.

Chuẩn Đề đạo nhân thưởng thức câu nói “Thuyết lai hữu pháp nguyên vô pháp,tham thấu phi không khước thị không”*,thầm khen không thôi, Từ Hàng chân nhân cũng giống như thế cẩn thận nhắm mắt lắng nghe. Chỉ có Nhiên Đăng đạo nhân không có tâm tư này, thấy Chuẩn Đề trầm mặc không lên tiếng, còn tưởng ngầm đồng ý điều kiện Tiêu Dao Tử, chỉ cảm thấy trong lòng nóng như lửa đốt, bật thốt lên nói:

- Thánh nhân! Nếu có thể cứu ta bình yên rời đi nơi này, ta liền đáp ứng lời mời của người ngày đó!

Chuẩn Đề đạo nhân nghe vậy, trong mắt nhất thời phóng ra kỳ quang, lập tức nói:

- Tốt

Một bên Trương Tử Tinh nghe được “Lời mời ngày đó”, trong đầu linh quang đại hiện, ”Lời mời ngày đó” thực có thể chính là việc Nhiên Đăng đạo nhân nhập Tây Phương Giáo, vừa lúc phù hợp với kế hoạch phân hóa hai giáo của hắn, lập tức bất động thanh sắc nói:

- Xem ra thánh nhân là một lòng muốn bảo toàn người này, cũng có thể, thánh nhân chỉ cần ban thưởng xuống một kiện phòng ngự pháp bảo, có thể bảo vệ được Tam Tiên Đảo chu toàn, ta liền thả hắn.

Chuẩn Đề đạo nhân lờ mờ biết “Quan hệ” Tam Tiêu cùng Trương Tử Tinh, biết Nhiên Đăng đạo nhân lần này tất chính là chọc giận Tiêu Dao Tử, bị thi kỳ bảo bắt giữ. Mà Tiêu Dao Tử đã thoát được tai ách bạo thể cùng đài sen, trên thân thể có vãng sinh chi lực, tương lai còn có thể cùng Tây Phương Giáo có quan hệ, huống chi còn có việc ngày đó, cho nên hiện tại không nên không nể mặt cướp đoạt con tin.

Chuẩn Đề đạo nhân trầm ngâm một lát, trong lòng bàn tay, một khỏa tiểu vật hình tròn màu đỏ sậm bay ra, nhẹ nhàng dừng ở trong tay Trương Tử Tinh...
 

Ba Tuần

Well-Known Member
Quản trị viên
Thượng toạ
Tham gia
28 Thg 7 2016
Bài viết
1,715
Điểm tương tác
784
Điểm
113
Thuyết lai hữu pháp nguyên vô pháp, tham thấu phi không khước thị không

Mong các hiền giả chia sẽ chỗ sở ngộ vậy

Đề nghị bạn viết ra Việt Văn. Đọc còn không hiểu rõ, làm sao mà học... khó quá !

Hề hề

VĐ nói đúng, viết thế ai hiểu nổi !

Giờ chuyển sang chơi ghép chữ, câu trên đổi thành:

Tham thấu, hữu pháp nguyên vô pháp;
Thuyết lai, phi không khước thị không.


Hề hề

Mộ Phần
 

rickpham

Well-Known Member
Quản trị viên
Thượng toạ
Tham gia
19 Tháng 5 2016
Bài viết
982
Điểm tương tác
216
Điểm
63
Hề hề

VĐ nói đúng, viết thế ai hiểu nổi !

Giờ chuyển sang chơi ghép chữ, câu trên đổi thành:

Tham thấu, hữu pháp nguyên vô pháp;
Thuyết lai, phi không khước thị không.


Hề hề

Mộ Phần

4 chữ :D "chân không diệu hữu"
 

rickpham

Well-Known Member
Quản trị viên
Thượng toạ
Tham gia
19 Tháng 5 2016
Bài viết
982
Điểm tương tác
216
Điểm
63

Ba Tuần

Well-Known Member
Quản trị viên
Thượng toạ
Tham gia
28 Thg 7 2016
Bài viết
1,715
Điểm tương tác
784
Điểm
113
:D tức tâm là phật

Hề hề

Đã nói chẳng tâm, chẳng Phật.

Lìa nhị còn chấp nhất.

Chưa phải !

(Mà đáp lại câu: tham thấu, thuyết lai ấy ! Để cửa số 3 cho người khác phá !)

Mộ Phần
 

rickpham

Well-Known Member
Quản trị viên
Thượng toạ
Tham gia
19 Tháng 5 2016
Bài viết
982
Điểm tương tác
216
Điểm
63
Hề hề

Đã nói chẳng tâm, chẳng Phật.

Lìa nhị còn chấp nhất.

Chưa phải !

(Mà đáp lại câu: tham thấu, thuyết lai ấy ! Để cửa số 3 cho người khác phá !)

Mộ Phần

:D phi không phi không, phi thời phi thời, ứng duyên tùy hình, duy "không" hiệp đạo. Chẳng hội chẳng hội. A di đà phật ! Đạo nếu có cái hiệp tức còn có nhị biên, lấy hiện tại đáp cho quá khứ chẳng phải là đạo, ngộ thì tương ưng, chẳng hội thì vô duyên vậy
 

Ba Tuần

Well-Known Member
Quản trị viên
Thượng toạ
Tham gia
28 Thg 7 2016
Bài viết
1,715
Điểm tương tác
784
Điểm
113
:D phi không phi không, phi thời phi thời, ứng duyên tùy hình, duy "không" hiệp đạo. Chẳng hội chẳng hội. A di đà phật ! Đạo nếu có cái hiệp tức còn có nhị biên, lấy hiện tại đáp cho quá khứ chẳng phải là đạo, ngộ thì tương ưng, chẳng hội thì vô duyên vậy

Sắc bất dị Không
Sắc tức thị Không.

Hề hề.

Mộ Phần.
 

LaughingHaHa

Registered
Phật tử
Tham gia
16 Thg 4 2009
Bài viết
95
Điểm tương tác
81
Điểm
18
Địa chỉ
USA
Thuyết lai hữu pháp nguyên vô pháp, tham thấu phi không khước thị không

Mong các hiền giả chia sẽ chỗ sở ngộ vậy

Ờ. Có Đại trí giả này nói đây:

Trương Tử Tinh nghiêm mặt nói:

- Kỳ thật tu vi mất đi cũng tốt, vừa lúc có thể chuyên tâm lĩnh ngộ phật pháp, không hề bị ngoại vật tác động. Thế gian này hư ảo, vũ trụ vạn vật ai cũng như nhau, tu vi bản thân cũng như thế. Vạn pháp đều là không, đều không có ràng buộc. Nhiên Đăng đạo hữu nếu có thể bởi vậy hiểu thấu đáo vô thượng diệu đế, thành tựu phật pháp lúc đó nhất định là không thể hạn lượng.

Một bên Từ Hàng chân nhân vừa nghe “Vạn pháp giai không quan tự tại”, thân hình bỗng nhiên khẽ rung lên một chút, toàn bộ thân thể đang căng thẳng chợt chậm rãi thả lỏng ra.

Chuẩn Đề đạo nhân nghe hắn sở luận tuyệt diệu, không khỏi gật đầu. Nhiên Đăng đạo nhân chỉ sợ Chuẩn Đề đáp ứng việc này, trong lòng khẩn trương, kêu lên:

- Thánh nhân đừng vội nghe hắn nói bậy!

Trương Tử Tinh nhíu mày nói:

- Như thế nào là nói bậy? Thuyết lai hữu pháp nguyên vô pháp, tham thấu phi không khước thị không. (NB: Mấy câu này liên quan đến Phật pháp, ta chán chả muốn dịch. Nhớ khi xưa đọc được chuyện Như Lai muốn thành phật mà tu theo kiểu hành xác, nhịn ăn mà tu, suýt nữa hì chết đói. May mà được một cô gái chăn dê cho cốc sữa mới thoát chết. Nghĩ lại càng thấy hài hước) Ngươi trước mắt trong lòng chấp niệm quá sâu, vừa lúc nên mượn việc này để giải thoát.

Chuẩn Đề đạo nhân thưởng thức câu nói “Thuyết lai hữu pháp nguyên vô pháp,tham thấu phi không khước thị không”*,thầm khen không thôi, Từ Hàng chân nhân cũng giống như thế cẩn thận nhắm mắt lắng nghe. Chỉ có Nhiên Đăng đạo nhân không có tâm tư này, thấy Chuẩn Đề trầm mặc không lên tiếng, còn tưởng ngầm đồng ý điều kiện Tiêu Dao Tử, chỉ cảm thấy trong lòng nóng như lửa đốt, bật thốt lên nói:

- Thánh nhân! Nếu có thể cứu ta bình yên rời đi nơi này, ta liền đáp ứng lời mời của người ngày đó!


Chào bạn rickpham và bạn Vấn Đạo,

1. Như các bạn thấy đó, câu trên được trích ra từ trong một bộ truyện kiếm hiệp của Tàu. Trong các truyện kiếm hiệp của Tàu thỉnh thoảng vẫn thấy các tác giả lồng vào những câu có ý nghĩa Phật pháp làm người đọc tưởng rằng những câu này được trích từ trong Kinh sách Phật giáo. Thật ra trong đa số trường hợp các tác giả không trích nguyên văn trong Kinh Luận mà chỉ lấy ý hoặc là viết sửa đổi lại hơi khác đi. Thí dụ như bên trên có câu: “Vạn pháp giai không quan tự tại” có lẽ là lấy từ câu này trong Tâm Kinh: "Quán tự tại bồ tát hành thâm Bát Nhã Ba La Mật Đa thời chiếu kiến ngũ uẩn giai không". Trong kinh chỉ nói là ngũ uẩn (tức 5 thành phần cấu tạo nên con người) đều không trong khi câu trong truyện thì bảo là vạn pháp (tức tất cả mọi sự vật) đều không.


2. Còn câu "Thuyết lai hữu pháp nguyên vô pháp" = nói có pháp (nhưng) nguyên là vô pháp, có lẽ lấy từ câu đầu "Pháp bổn pháp vô pháp" trong bài kệ phó chúc của Phật Thích Ca (trích trong Phật Tổ Đạo Ảnh http://www.dharmasite.net/PhatToDaoAnh_PhatThichCaMauNi.htm)

法本法無法,
無法法亦法,
今付無法時,
法法何曾法。

Pháp bổn pháp vô pháp,
Vô pháp pháp diệc pháp.
Kim phó vô pháp thời,
Pháp pháp hà tằng pháp ?

Pháp bổn lai chẳng pháp,
Cái pháp chẳng pháp đó cũng là pháp.
Nay giao cái pháp chẳng pháp,
Pháp đó chẳng pháp gì ?

Như vậy chữ pháp trong bài kệ trên chính là cái pháp mà Phật Thích Ca trao lại (nay giao cái pháp chẳng pháp). Trao lại cho ai ? Trao lại cho ngài Ca Diếp đó. Trong tích Niêm Hoa Vi Tiếu (Phật giơ cành hoa, Ca Diếp mỉm cười) Phật Thích Ca bảo rằng: Ta có con mắt kho chứa chánh pháp, tâm mầu nhiệm Niết Bàn, thật tướng thì vô tướng, pháp môn vi diệu, truyền ngoài giáo lý và kinh điển, nay trao lại cho Ma Ha Ca Diếp (Ngô hữu chánh pháp nhãn tàng, Niết Bàn diệu tâm, thật tướng vô tướng, vi diệu pháp môn, bất lập văn tự, giáo ngoại biệt truyền, phó chúc Ma Ha Ca Diếp 吾有正法眼藏, 涅槃妙心, 實相無相, 微妙法門, 不立文字, 教外別傳, 付囑摩訶迦葉。)

Cái "pháp chẳng pháp" đó chính là cái pháp mà chư Tổ Thiền tông trao truyền cho nhau (tâm truyền tâm, tâm ấn tâm) từ đời này sang đời khác (truyền đăng tục diệm = trao đèn tiếp lửa). Cái "pháp chẳng pháp" đó cũng là cái cứu cánh mà bất cứ ai tu tập theo Thiền tông cũng phải nhắm đến để "kinh nghiệm trực tiếp". "Cái đó" được nhận biết ở ngay nơi tâm con người (Niết Bàn diệu tâm = Niết Bàn mầu nhiệm ở nơi tâm).


3. Còn câu "tham thấu phi không khước thị không" = tham thấu cái chẳng trống rỗng (không = trống rỗng; phi không = chẳng trống rỗng) hóa ra lại chính là cái trống rỗng, có lẽ là lấy từ câu "sắc tức thị không" trong Tâm Kinh:

色不異空。
空不異色。
色即是空。
空即是色。

Sắc bất dị không
Không bất dị sắc
Sắc tức thị không
Không tức thị sắc

Sắc chẳng khác trống rỗng
Trống rỗng chẳng khác sắc
Sắc chính là trống rỗng
Trống rỗng chính là sắc


4. Nói thêm một chút ở đây về chữ Không. Chữ không trong tiếng Việt là một từ phủ định có nghĩa là không = không có (KHÔNG đối lập với CÓ). Thế nhưng trong ngôn ngữ Tàu chữ không 空 không phải là một từ phủ định! (nhấn mạnh điểm này!) Trong ngôn ngữ Tàu chữ không chỉ có nghĩa là không 空 = trống rỗng (emptiness). Để phủ định thì người Tàu dùng những chữ vô 無, bất 不, phi 非, một 沒, nhưng không dùng chữ không! Chính vì vậy mới tạo nên một sự lầm lẫn (tai hại!) cho nhiều người Việt khi đọc kinh sách được dịch từ chữ Hán nếu như không để ý đến sự khác nhau về nghĩa của chữ không trong hai ngôn ngữ.

Khỏi cần nói cũng biết rằng chữ không đầy rẫy trong Kinh điển của Phật giáo bằng chữ Hán. Khi dịch những kinh sách này sang tiếng Việt nếu không cẩn thận dịch chữ không = trống rỗng mà lại để nguyên chữ không không dịch thì dễ tạo sự hiểu sai. Lấy thí dụ ngay câu "sắc tức thị không". Câu này nếu dịch là sắc tức thị không = sắc tức là không thì người Việt nào nếu không để ý cứ đinh ninh rằng chữ không có nghĩa là không = không có, không có gì hết, không hiện hữu ... từ đó suy luận rằng sắc là tượng trưng cho những gì CÓ, HIỆN HỮU nên nếu sắc tức là không thì có nghĩa là CÓ = KHÔNG, HIỆN HỮU = KHÔNG HIỆN HỮU ... tùm lum, tà la và ... tào lao những lý thuyết "cao siêu" SẮC SẮC KHÔNG KHÔNG gì đó! :rolleyes:

Trong khi hiểu đúng thì câu này chỉ là sắc tức thị không = sắc tức là trống rỗng. Trống rỗng không hề có nghĩa là không có, không có gì hết, không hiện hữu. Thí dụ như cái trống rỗng của một căn nhà, đây là khoảng không gian trống rỗng giữa bốn bức tường của căn nhà. Trống rỗng nhưng vẫn hiện hữu! Nhờ có cái "dụng" của cái trống rỗng này mà người ta mới ở được trong căn nhà.



:Neutral:
 

rickpham

Well-Known Member
Quản trị viên
Thượng toạ
Tham gia
19 Tháng 5 2016
Bài viết
982
Điểm tương tác
216
Điểm
63
Chào bạn rickpham và bạn Vấn Đạo,

1. Như các bạn thấy đó, câu trên được trích ra từ trong một bộ truyện kiếm hiệp của Tàu. Trong các truyện kiếm hiệp của Tàu thỉnh thoảng vẫn thấy các tác giả lồng vào những câu có ý nghĩa Phật pháp làm người đọc tưởng rằng những câu này được trích từ trong Kinh sách Phật giáo. Thật ra trong đa số trường hợp các tác giả không trích nguyên văn trong Kinh Luận mà chỉ lấy ý hoặc là viết sửa đổi lại hơi khác đi. Thí dụ như bên trên có câu: “Vạn pháp giai không quan tự tại” có lẽ là lấy từ câu này trong Tâm Kinh: "Quán tự tại bồ tát hành thâm Bát Nhã Ba La Mật Đa thời chiếu kiến ngũ uẩn giai không". Trong kinh chỉ nói là ngũ uẩn (tức 5 thành phần cấu tạo nên con người) đều không trong khi câu trong truyện thì bảo là vạn pháp (tức tất cả mọi sự vật) đều không.


2. Còn câu "Thuyết lai hữu pháp nguyên vô pháp" = nói có pháp (nhưng) nguyên là vô pháp, có lẽ lấy từ câu đầu "Pháp bổn pháp vô pháp" trong bài kệ phó chúc của Phật Thích Ca (trích trong Phật Tổ Đạo Ảnh http://www.dharmasite.net/PhatToDaoAnh_PhatThichCaMauNi.htm)

法本法無法,
無法法亦法,
今付無法時,
法法何曾法。

Pháp bổn pháp vô pháp,
Vô pháp pháp diệc pháp.
Kim phó vô pháp thời,
Pháp pháp hà tằng pháp ?

Pháp bổn lai chẳng pháp,
Cái pháp chẳng pháp đó cũng là pháp.
Nay giao cái pháp chẳng pháp,
Pháp đó chẳng pháp gì ?

Như vậy chữ pháp trong bài kệ trên chính là cái pháp mà Phật Thích Ca trao lại (nay giao cái pháp chẳng pháp). Trao lại cho ai ? Trao lại cho ngài Ca Diếp đó. Trong tích Niêm Hoa Vi Tiếu (Phật giơ cành hoa, Ca Diếp mỉm cười) Phật Thích Ca bảo rằng: Ta có con mắt kho chứa chánh pháp, tâm mầu nhiệm Niết Bàn, thật tướng thì vô tướng, pháp môn vi diệu, truyền ngoài giáo lý và kinh điển, nay trao lại cho Ma Ha Ca Diếp (Ngô hữu chánh pháp nhãn tàng, Niết Bàn diệu tâm, thật tướng vô tướng, vi diệu pháp môn, bất lập văn tự, giáo ngoại biệt truyền, phó chúc Ma Ha Ca Diếp 吾有正法眼藏, 涅槃妙心, 實相無相, 微妙法門, 不立文字, 教外別傳, 付囑摩訶迦葉。)

Cái "pháp chẳng pháp" đó chính là cái pháp mà chư Tổ Thiền tông trao truyền cho nhau (tâm truyền tâm, tâm ấn tâm) từ đời này sang đời khác (truyền đăng tục diệm = trao đèn tiếp lửa). Cái "pháp chẳng pháp" đó cũng là cái cứu cánh mà bất cứ ai tu tập theo Thiền tông cũng phải nhắm đến để "kinh nghiệm trực tiếp". "Cái đó" được nhận biết ở ngay nơi tâm con người (Niết Bàn diệu tâm = Niết Bàn mầu nhiệm ở nơi tâm).


3. Còn câu "tham thấu phi không khước thị không" = tham thấu cái chẳng trống rỗng (không = trống rỗng; phi không = chẳng trống rỗng) hóa ra lại chính là cái trống rỗng, có lẽ là lấy từ câu "sắc tức thị không" trong Tâm Kinh:

色不異空。
空不異色。
色即是空。
空即是色。

Sắc bất dị không
Không bất dị sắc
Sắc tức thị không
Không tức thị sắc

Sắc chẳng khác trống rỗng
Trống rỗng chẳng khác sắc
Sắc chính là trống rỗng
Trống rỗng chính là sắc


4. Nói thêm một chút ở đây về chữ Không. Chữ không trong tiếng Việt là một từ phủ định có nghĩa là không = không có (KHÔNG đối lập với CÓ). Thế nhưng trong ngôn ngữ Tàu chữ không 空 không phải là một từ phủ định! (nhấn mạnh điểm này!) Trong ngôn ngữ Tàu chữ không chỉ có nghĩa là không 空 = trống rỗng (emptiness). Để phủ định thì người Tàu dùng những chữ vô 無, bất 不, phi 非, một 沒, nhưng không dùng chữ không! Chính vì vậy mới tạo nên một sự lầm lẫn (tai hại!) cho nhiều người Việt khi đọc kinh sách được dịch từ chữ Hán nếu như không để ý đến sự khác nhau về nghĩa của chữ không trong hai ngôn ngữ.

Khỏi cần nói cũng biết rằng chữ không đầy rẫy trong Kinh điển của Phật giáo bằng chữ Hán. Khi dịch những kinh sách này sang tiếng Việt nếu không cẩn thận dịch chữ không = trống rỗng mà lại để nguyên chữ không không dịch thì dễ tạo sự hiểu sai. Lấy thí dụ ngay câu "sắc tức thị không". Câu này nếu dịch là sắc tức thị không = sắc tức là không thì người Việt nào nếu không để ý cứ đinh ninh rằng chữ không có nghĩa là không = không có, không có gì hết, không hiện hữu ... từ đó suy luận rằng sắc là tượng trưng cho những gì CÓ, HIỆN HỮU nên nếu sắc tức là không thì có nghĩa là CÓ = KHÔNG, HIỆN HỮU = KHÔNG HIỆN HỮU ... tùm lum, tà la và ... tào lao những lý thuyết "cao siêu" SẮC SẮC KHÔNG KHÔNG gì đó! :rolleyes:

Trong khi hiểu đúng thì câu này chỉ là sắc tức thị không = "chân không diệu hữu". Trống rỗng không hề có nghĩa là không có, không có gì hết, không hiện hữu. Thí dụ như cái trống rỗng của một căn nhà, đây là khoảng không gian trống rỗng giữa bốn bức tường của căn nhà. Trống rỗng nhưng vẫn hiện hữu! Nhờ có cái "dụng" của cái trống rỗng này mà người ta mới ở được trong căn nhà.



:Neutral:

kính ngưỡng :D
 

doccoden

Well-Known Member
Quản trị viên
Thượng toạ
Tham gia
10 Thg 7 2016
Bài viết
631
Điểm tương tác
372
Điểm
63
Chào bạn rickpham và bạn Vấn Đạo,
.....


Ồ, LaughingHaHa cũng có mặt ở đây sao? :D

Lâu lâu còn thấy bạn, nhưng HewHay thì 'biệt tích giang hồ' luôn rồi thì phải! Ai bíêt hắn ở đâu không? :D
 
GÓP PHẦN LAN TỎA GIÁ TRỊ ĐẠO PHẬT

Ủng hộ Diễn Đàn Phật Pháp không chỉ là đóng góp vào việc duy trì sự tồn tại của Diễn Đàn Phật Pháp Online mà còn giúp cho việc gìn giữ, phát huy, lưu truyền và lan tỏa những giá trị nhân văn, nhân bản cao đẹp của đạo Phật.

Mã QR Diễn Đàn Phật Pháp

Ngân hàng Vietcombank

DUONG THANH THAI

0541 000 1985 52

Nội dung:Tên tài khoản tại diễn đàn - Donate DDPP(Ví dụ: thaidt - Donate DDPP)

Chủ đề tương tự

Who read this thread (Total readers: 0)
    Bên trên