- Tham gia
- 19/9/15
- Bài viết
- 24
- Điểm tương tác
- 3
- Điểm
- 3
Niêm hoa- Vi tiếu, là câu chuyện về Chí Đạo Vô Ngôn. (Chỗ tuyệt cao của Đạo, không cần lời nói)
Có nhiều khi. Đối với phương thức tu học Thiền Tông, chư Tổ đã dùng cách: Cắt đức dòng ngôn ngữ, chặn đứng sự tư duy.
Kinh có ghi lại một cuộc đối thoại giữa du sĩ khổ hạnh Vacchagotta với đức Thế Tôn, và cuộc đối thoại này rất thiền.
Vacchagotta tới thăm đức Phật. Ông hỏi:
- Này sa môn Gautama, có một linh hồn hay không?
Phật im lặng không trả lời.
Lát sau Vacchagotta hỏi:
- Như vậy là không có linh hồn phải không?
Phật cũng ngồi im lặng.
Sau đó Vacchagotta đứng dậy chào và đi ra....
Thừa kế sự im lặng " vô ngôn, tuyệt lự " này; chư Tổ thiền tông hạn chế dùng lời nói để dạy Đạo, nên mới có Tôn chỉ là : " Bất lập văn tự, giáo ngoại biệt truyền " (không cần văn tự ngữ ngôn, ngoài giáo ( lý ) mà truyền riêng ).
Nhưng, khả năng tiếp thu của hàng đệ tử, đối với cảnh giới "vô ngôn" rất là hạn chế. Do vậy để nâng đở những hàng hậu học sơ cơ, chư tổ đã phương tiện dùng đến Thơ - kệ v.v... (một phương tiện kiệm lời, để dần dần tiến đến vô ngôn) nhầm tiếp cơ độ chúng, gọi đó là THƠ THIỀN.
Trong kho tàng Thơ- kệ trong nhà Thiền rất bao la, thâm thúy.
Hôm nay, chúng ta thử tìm tòi một số bài Thơ câu kệ bàng bạc trong các hành trạng của chư Cổ Đức Thiền gia, để nhắm nháp chút ít hương vị nhà thiền.
Xin kính mời Quí Thiện hữu tri thức, yêu thích thiền vị hãy cùng nhau chia sẻ.
Cung kính thỉnh mời....
Có nhiều khi. Đối với phương thức tu học Thiền Tông, chư Tổ đã dùng cách: Cắt đức dòng ngôn ngữ, chặn đứng sự tư duy.
Kinh có ghi lại một cuộc đối thoại giữa du sĩ khổ hạnh Vacchagotta với đức Thế Tôn, và cuộc đối thoại này rất thiền.
Vacchagotta tới thăm đức Phật. Ông hỏi:
- Này sa môn Gautama, có một linh hồn hay không?
Phật im lặng không trả lời.
Lát sau Vacchagotta hỏi:
- Như vậy là không có linh hồn phải không?
Phật cũng ngồi im lặng.
Sau đó Vacchagotta đứng dậy chào và đi ra....
Thừa kế sự im lặng " vô ngôn, tuyệt lự " này; chư Tổ thiền tông hạn chế dùng lời nói để dạy Đạo, nên mới có Tôn chỉ là : " Bất lập văn tự, giáo ngoại biệt truyền " (không cần văn tự ngữ ngôn, ngoài giáo ( lý ) mà truyền riêng ).
Nhưng, khả năng tiếp thu của hàng đệ tử, đối với cảnh giới "vô ngôn" rất là hạn chế. Do vậy để nâng đở những hàng hậu học sơ cơ, chư tổ đã phương tiện dùng đến Thơ - kệ v.v... (một phương tiện kiệm lời, để dần dần tiến đến vô ngôn) nhầm tiếp cơ độ chúng, gọi đó là THƠ THIỀN.
Trong kho tàng Thơ- kệ trong nhà Thiền rất bao la, thâm thúy.
Hôm nay, chúng ta thử tìm tòi một số bài Thơ câu kệ bàng bạc trong các hành trạng của chư Cổ Đức Thiền gia, để nhắm nháp chút ít hương vị nhà thiền.
Xin kính mời Quí Thiện hữu tri thức, yêu thích thiền vị hãy cùng nhau chia sẻ.
Cung kính thỉnh mời....