Trầm cảm của nhà tu hành thì khác hơn trầm cảm ở chổ, Người tu hiểu rõ cái tâm, hành sử theo lý trí Thiện ác, nhân quả, và các pháp tu. (Nghĩa là họ biết pháp xả nhưng ly thì ly không được thành rớt vào chổ đoạn diệt.)
Trên lý thuyết dựa vào kinh kệ Thầy giảng là như vậy, có đúng như vậy không? Chị Diệu Đức, Chi Vân Nhi, Bác Tuấn Tú, Cô PhithuyDu, Đ/h Vôvi.
***
Chào Mọi Người
Chào Anh Cầu Pháp
Vì anh hỏi nên thụy du trước khi góp ý , xin hỏi lại anh thắc mắc của td là :
_ "Đoạn Diệt" nghĩa là gì ?
Vì theo td hiểu từ trước đến giờ : Đoạn Diệt là một Tri Kiến sai lầm của người đời , cho rằng con người sau khi CHẾT là HẾT , chẳng còn lại gì cả . Với tri kiến sai lầm này về nguồn gốc nhân sinh , người ta đâu còn sợ quả báo , tất cả mọi ham muốn dục vọng đều phải được thỏa mãn trước khi chết .Hoặc giả "cao thượng" hơn thì nói : "đâu cần có nhân quả ác báo và sợ nhân quả ác báo mới tránh điều ác ? Tránh không làm điều ác là thuận theo LƯƠNG TÂM của con người thôi"..v v..
Còn theo huấn thị của Tổ Đạt Ma trong công án trên , thì có phải như : "Đoạn Diệt " là cái người tu theo Phật đạo có thể bị rơi vào , do vì tu không đúng .Như vậy , "Đoạn Diệt " là một trạng thái Tâm đã rũ bỏ (Xả ) được tất cả , nhưng chưa rời bỏ ( Ly ) tức là còn ôm lấy vô minh và chưa giải thoát.
Đại khái người tu đó tuy đã "biết đường vào " nhưng chưa "đến được nhà" .Và khi nào người ấy có thể đến nhà được ?Khi đã Thật Sự rũ bỏ được hết Phiền Não chướng , Sở Tri chướng .Do vậy nên chúng ta thấy việc bỏ phiền não và sở tri chướng tuy là nói dễ nhưng hành không dễ lắm .Anh CP có ý gì hay kinh nghiệm gì xin chỉ bảo.
Chào các Đạo Hữu
Chào Chị Diệu Đức ,
Còn việc chận đứng tâm suy nghĩ thì chúng ta nên cẩn thận. Vì không phải chỉ có tâm vọng mới có sự suy nghĩ mà cả tâm Chơn Như cũng có sự suy nghĩ
Theo td trong đoạn kinh Thủ Lăng Nghiêm ấy đức Phật dạy không nên , chạy theo căn trần để tìm cầu sắc trần , thanh trần , hương trần , vị trần ,xúc trần , pháp trần .Vì sao ? Như Lục Tổ dạy :
Chư Thiện Tri Thức, đối với các cảnh mà tâm chẳng nhiễm , gọi là Không niệm. Trong các niệm tưởng của mình , tâm thường lìa cảnh , chẳng vì đối cảnh mà sanh tâm (vọng động ) . Bằng đối với trăm việc tâm chẳng nghĩ đến, các niệm tưởng đều bỏ hết , và nếu một niệm dứt tuyệt , thì chết liền và phải chịu đầu sanh chỗ khác . Ấy là một điều lầm to, người học đạo khá suy nghĩ lấy đó. Nếu chẳng biết cái ý chỉ của pháp ( hành đạo ) , tự mình lầm còn khá, sợ e lại khuyên dạy người khác .Tự mình mê mà chẳng thấy , lại còn nhạo báng Kinh Phật.
..............
Chư Thiện Tri Thức , sao gọi lập Không niệm làm tông ?Chỉ vì người mê nói thấy tánh mà đối cảnh tâm còn vọng niệm, trong chỗ vọng niệm lại khởi tà kiến. Cho nên cả thảy các sự trần lao vọng tưởng đều do đó sanh ra.Nếu có cái chỉ tìm được trong tánh mình mà nói dối là họa phước, thì cái ấy là trần lao tà kiến .Cho nên pháp môn này lập Không niệm làm tông
(Kinh Pháp Bảo Đàn ,trang 93 ,phẩm Định Huệ ,Thầy Thích Minh Trực dịch )
td xin góp ý .
KÍNH