Làm Sao Biết Mình Kiến Tánh ?

hoiquang

Tà ma ngoại đạo
Phật tử
Tham gia
30 Tháng 5 2021
Bài viết
112
Điểm tương tác
23
Điểm
28
Địa chỉ
ĐỒNG THÁP
Chủ nhật, ngày 20/6/2021

Hôm nay Hoiquang vào đây đọc thấy các bạn (BẤT NHỊ, BẠN TÔI ƠI, KHÚC LUNG LINH, VÔ MINH) trích dẫn thêm cũng như có nhiều câu hỏi, chỗ hỏi rất lắc léo, rất tinh tế, rất chân thực...Hoiquang đọc thấy rất là hay, càng đọc những gì trên diễn đàn này quả thật kiến thức của mình mở mang lên rất nhiều.

Dạ, mời các bạn trích dẫn và hỏi tiếp ạ...Rồi Hoiquang sẽ trả lời tất cả câu hỏi của các bạn, cũng như trao đổi, tâm tình, chia sẽ một lượt luôn thể. (Nhất là câu hỏi của tiêu đề: LÀM SAO BIẾT MÌNH KIẾN TÁNH? )
(Hoiquang cố gắng nói được, viết được! hihi!)

Da! xin mời các bạn hỏi tiếp
...
 
GÓP PHẦN LAN TỎA GIÁ TRỊ ĐẠO PHẬT

Ủng hộ Diễn Đàn Phật Pháp không chỉ là đóng góp vào việc duy trì sự tồn tại của Diễn Đàn Phật Pháp Online mà còn giúp cho việc gìn giữ, phát huy, lưu truyền và lan tỏa những giá trị nhân văn, nhân bản cao đẹp của đạo Phật.

Mã QR Diễn Đàn Phật Pháp

Ngân hàng Vietcombank

DUONG THANH THAI

0541 000 1985 52

Nội dung:Tên tài khoản tại diễn đàn - Donate DDPP(Ví dụ: thaidt - Donate DDPP)

khuclunglinh

Well-Known Member
Quản trị viên
Thượng toạ
Tham gia
26 Thg 12 2017
Bài viết
6,449
Điểm tương tác
1,151
Điểm
113
ha ha ha [smile]


(1) Cogito Ergo Sum

câu nói nhà toán học ... nhà triết học người Pháp René Descartes có chìa khóa đấy ... giống như chìa khóa trong kinh Phật

Tôi --> suy nghĩ (think)

nên tôi --> tồn tại


vì vậy ... suy nghĩ (think, thought) ... đồng nghĩa với sự có mặt của "tôi là" (I am, I exist)

và như vậy ... chữ NIỆM cũng đồng nghĩa với "NGÃ" ở ý nghĩa đó [smile]

cũng là chìa khóa của bài thơ của ngài XÁ LỢI PHẤT [smile]


(a) Nhất Niệm --> Nghiệp Thành [smile]

chỉ 1 niệm đã có tôi ... có tôi .. thì có hành ... có hành nghiệp


(b) Nhất Niệm --> tam thiên (smile)

1 nghiệp ... có sự bao hàm ... rộng tới cả tam thiên [smile]

sự bao trùm lớn như vậy ... mà là nhất niệm vô minh --> thì nó CHE HẾT CẢ LỐI VỀ [smile]


(c) Nhất niệm tham sân

Nhất niệm tham sân khởi ..

bá vạn chướng môn khai [smile]

ờ mà đúng hông ? [smile]
 

Bantoioi

Active Member
ĐÃ TIẾN CÚNG
Tham gia
16 Thg 3 2020
Bài viết
470
Điểm tương tác
140
Điểm
43
ha ha ha [smile]


(1) Cogito Ergo Sum

câu nói nhà toán học ... nhà triết học người Pháp René Descartes có chìa khóa đấy ... giống như chìa khóa trong kinh Phật

Tôi --> suy nghĩ (think)

nên tôi --> tồn tại


vì vậy ... suy nghĩ (think, thought) ... đồng nghĩa với sự có mặt của "tôi là" (I am, I exist)

và như vậy ... chữ NIỆM cũng đồng nghĩa với "NGÃ" ở ý nghĩa đó [smile]

cũng là chìa khóa của bài thơ của ngài XÁ LỢI PHẤT [smile]


(a) Nhất Niệm --> Nghiệp Thành [smile]

chỉ 1 niệm đã có tôi ... có tôi .. thì có hành ... có hành nghiệp


(b) Nhất Niệm --> tam thiên (smile)

1 nghiệp ... có sự bao hàm ... rộng tới cả tam thiên [smile]

sự bao trùm lớn như vậy ... mà là nhất niệm vô minh --> thì nó CHE HẾT CẢ LỐI VỀ [smile]


(c) Nhất niệm tham sân

Nhất niệm tham sân khởi ..

bá vạn chướng môn khai [smile]

ờ mà đúng hông ? [smile]

Kính đạo hữu,,, lời hay lắm...
Chúc pháp lạc.

Cung kính.
 

hoiquang

Tà ma ngoại đạo
Phật tử
Tham gia
30 Tháng 5 2021
Bài viết
112
Điểm tương tác
23
Điểm
28
Địa chỉ
ĐỒNG THÁP
NGÀY 21/6/2021 10h sáng.
Dạ, Hoiquang hôm nay sẽ trả lời các câu hỏi của các bạn trong tiêu đề này.
...
1/ Trước tiên mình xin trả lời câu hỏi mà bạn TÂM đã hỏi cũng là câu tiêu đề:
LÀM SAO BIẾT MÌNH KIẾN TÁNH?

Trả lời cách 1:
Là mình phải KIẾN TÁNH!
Hoặc nghĩa là: khi mình không còn hỏi câu hỏi làm sao biết mình kiến tánh! bởi vì người đã kiến tánh không có cần hỏi ai, hay không cần ai xác nhận dùm việc mình đã kiến tánh, họ không nghi ngờ, họ tin chắc 100%, sống cũng tin, chết cũng tin!

(Dạ, xin bạn TÂM và các bạn đừng nôn nóng. Hoiquang không nói dóc, không nói khoác, hy vọng một ngày nào đó bạn nào chưa kiến tánh sẽ tình cờ kiến tánh thì sẽ biết là tôi có nói khoác hay nói dóc không, bởi vì chỉ có mình mới biết mình thôi, thời đại 4.0 không ai công chứng hay đóng mộc giáp lai cho bạn về chuyện này đâu...hihi)

Bởi cớ sao:
Bởi, người đã kiến tánh rồi sẽ không còn bất kỳ một thắc mắc về kinh điển gì nữa cả, vì tất cả kinh điển của chư PHẬT, chư TỔ dạy chúng sanh tu hành đều nhắm đến cái chỗ KIẾN TÁNH=NHẬN RA CHƠN TÂM cũng gói gọn trong cái TÁNH đã kiến. Thế là quá đầy đủ. Thế là quá trọn vẹn!
(xin thưa, người kiến tánh chắc là ít có thành Phật liền tức khắc ạ, theo Hoiquang là chưa! cũng có thể trong 1 kiếp này có thể sang các kiếp sau mới thành PHẬT gì đó...Một lát ý này mình sẽ viết phía dưới , sẽ trích dẫn kinh, luận cho các bạn thấy kiến tánh không có thành Phật liền ngay tức khắc, không có thoát ly sanh tử luân hồi gì đó ngay tức thì đâu ạ!)

Dạ, các bạn có đồng ý là KIẾN TÁNH bằng (đồng nghĩa) với nhận ra CHƠN TÂM không? hay đồng nghĩa với việc THẤY CÁI THẤY, NGHE CÁI NGHE mà Nếu bằng thì ngày xưa đức PHẬT THÍCH CA cũng đã dạy, đã chỉ cho Ngài A NAN, vua BA TƯ NẶC kiến tánh hay nhận ra chơn Tâm hãy nhận ra cái NGHE rõ ràng rồi mà trong kinh THỦ LĂNG NGHIÊM rất cụ thể, không hề dấu diếm...Nhưng thật tế không phải dễ ạ! Chỉ có những bậc thượng căn thượng trí mới lãnh ngộ nổi chỗ ý nghĩa thâm sâu này. Tuy chỗ này rất là đơn giản, sờ sờ ở trước mặt đó tự bấy lâu nay, nhưng ít ai để ý ngó ngàn đến nó....Như vậy mới tìm kiếm ở nơi xa đâu đâu...cho nên càng tìm kiếm càng xa rời nó=CHƠN TÂM=CÁI THẤY=CÁI TÁNH vậy!
Trả lời cách 2:

Người kiến tánh rồi tự nhiên rõ hiểu tất cả kinh điển của chư PHẬT chư Tổ nói ngắn nói dài gì, nói phá chấp gì, pháp tu gì thì cũng tựu chung lại chung qui lại là để nhằm chỉ cái gọi là CÁI THẤY, CÁI NGHE, CÁI TÁNH, CÁI CHƠN TÂM mà thôi, nhận ra được hạt bao gạo là kiến tánh, đem gạo đi nấu cơm là tu, chừng nào cơm chín là thoát ly sanh tử hay thành ÔNG PHẬT gì đó...
Còn khi nhằm lẫn cát mà cho là gạo thì dù có nấu bao lâu, kiếp này qua kiếp khác dù có dùng nồi đất, nồi nhôm, nồi áp suất thì cát vẩn là cát ....rất uổng công gọi là tu hành bấy lâu nay, thực chất là tu hành chỉ trên danh tự chữ nghĩa bên ngoài hình thức, hay chỉ sơn son cái nồi nấu cho bóng loáng, cho có hoa văn đẹp đẽ, hay chỉ lo mua trấu, mua củi căm xe, bạch đằng cho tốt để nấu mau sôi...Rốt cuộc lửa có lửa, nồi có nồi, công có công siêng năng nhưng cát kia vẩn là cát kia...rất uổng công trình. Như câu chuyện con dã chàng se cát biển Đông...
..................................

Sau đây mình xin nói lại cái ý KIẾN TÁNH chắc chưa thành Phật liền đâu ạ:
Những bạn nói KIẾN TÁNH phải thành PHẬT liền phải thoát ly sanh tử liền thì hãy nên suy xét và đọc thêm tài liệu bằng chữ đõ trích dẫn ở dưới đây ạ:

PHẦN TRÍCH DẪN NHƯ SAU:
(không phải là của Hoiquang viết, dạ Hoiquang đâu có viết hay đến như vậy! và tôi nói sợ bạn TRỨNG LUỘT không tin nên đành mượn lời trích dẫn trả lời bạn cái ý KIẾN TÁNH chưa có thành Phật ạ):
a/ trích dẫn thứ nhất:
(https://phatgiaolongan.org)

“Giáo ngoại biệt truyền, bất lập văn tự, trực chỉ nhân tâm, kiến tánh thành Phật”?

23/03/2017

2767

Hỏi:
Câu tuyên bố bất hủ của Tổ sư Bồ Đề Đạt Ma “giáo ngoại biệt truyền, bất lập văn tự, trực chỉ nhân tâm, kiến tánh thành Phật”. Xin Thượng tọa giảng cho về tâm và tánh theo Phật giáo trong câu trên?


Đáp:
Bất lập văn tự không phải phế bỏ văn tự, mà không qua văn tự lời nói, gọi là pháp thiền trực tiếp; cho nên chỉ cần cái nghi tình (không biết). Giáo ngoại biệt truyền là ở ngoài Giáo môn, vì Giáo môn có giai cấp từ Thập tín, Thập trụ, Thập hạnh, Thập hồi hướng, Thập địa và Đẳng giác, Diệu giác.
Pháp thiền trực tiếp do Phật Thích Ca đích thân truyền không có giai cấp, phàm phu ngộ và Thập địa Bồ tát ngộ bằng nhau, chỉ là cái dụng không bằng (cái lý thì bằng, cái sự không bằng). Cái dụng không bằng do phàm phu có tập khí thế gian và xuất thế gian còn nguyên. Thập địa Bồ tát hết tập khí thế gian, tập khí xuất thế gian còn ít, nên cái dụng lớn hơn nhiều, chỉ không bằng Phật. Phàm phu bị tập khí phiền não nhét đầy nên không hiển bày cái dụng. Phàm phu kiến tánh, những tập khí dứt lần lần sẽ bằng dụng của Phật.

(bài viết không rõ tác giả là ai)

b/phần trích dẫn thứ 2:

Thiền Tông Đốn Ngộ
Bảo Nhậm


Đốn ngộ tuy đồng Phật,
Đa sanh tập khí thâm.
Phong đình ba thượng dũng,
Lý hiện niệm du xâm.
Nghĩa:
Đốn ngộ tuy đồng Phật,
Nhiều đời tập khí sâu.
Gió dừng sóng còn vỗ,
Lý hiện niệm vẫn vào.

Lẽ thật sờ sờ không chối cãi, nhưng làm sao một phen sáng phải sáng mãi không cùng tận! Bởi ngộ thì trong chớp mắt không kịp suy nghĩ, song từ đó về sau thời gian còn dài, sức sống của mình chưa trải qua, đâu thể đem công phu trong một thoáng mà sánh kịp! Do đó cần phải có sự bảo nhậm, gìn giữ, khiến cho LÝ TỨC NHƯ THẾ, SỰ CŨNG NHƯ THẾ mới thật sự có sức sống không dối.
Hãy nghe Quy Sơn sau khi tỏ ngộ, lễ tạ trình bày với Tổ Bá Trượng, Bá Trượng liền bảo: “Đây là con đường rẻ tạm thời. Kinh nói: "Muốn thấy Phật tánh, phải quán thời tiết nhân duyên, thời tiết đã đến, như mê chợt ngộ, như quên chợt nhớ, mới tỉnh vật của mình không từ bên ngoài được". Cho nên Tổ sư bảo:- "Ngộ rồi đồng chưa ngộ, không tâm cũng không pháp". Chỉ là không tâm hư vọng, phàm thánh v.v… Xưa nay tâm pháp nguyên tự đầy đủ. Nay người đã vậy nên tự khéo gìn giữ.”
Và Ngưỡng sơn bảo Quang Dũng: “Phàm thánh cả hai đều quên, tình dứt thể hiển bày. Ta lấy đây để nghiệm xét người, hai mươi năm không kể đến, ông nên gìn giữ đó.”
Bài "Bảo Cảnh Tam Muội" do ngài Vân Nham truyền cho Động Sơn Lương giới, mở đầu bằng bốn câu:
Như thị chi pháp,
Phật Tổ mật phó.
Nhữ kim đắc chi,
Nghi thiện bảo hộ.
Nghĩa:
Pháp ấy như vậy,
Phật Tổ thầm trao.
Nay ông được đó,
Nên khéo gìn giữ.

Cho thấy, chư Tổ luôn luôn dặn dò gìn giữ kỹ lưỡng như thế, đâu thể hời hợt xem thường! Song, bảo nhậm như thế nào?

I. TÂM VÔ TRỤ
Chúng sanh chúng ta luôn luôn sống với "tâm có trụ", do đó hằng mất mình trong chỗ trụ. Chỗ trụ tức các duyên trần, cũng gọi là bạn bè. Tâm chúng ta không bao giờ sống không bạn bè, trái lại cứ luôn luôn tìm bạn để duyên, để biết, không bạn bè thì tưởng chừng như không còn có mình. Sống từ kiếp này qua kiếp nọ, cứ lang thang nơi đất khách quê người, chính vì TÂM CÓ CHỖ TRỤ này.
Giờ đây đã sáng được bản tâm, tỏ được bản tánh, thấy rõ được nguồn sống chân thật của chính mình rồi, có lẽ nào lại chịu sống theo nếp cũ đường mê đó sao? Kinh Kim Cang Phật dạy, nếu muốn AN TRỤ TÂM VÔ THƯỢNG CHÁNH ĐẲNG CHÁNH GIÁC, phải bố thí cả sáu căn. Nghĩa là muốn tâm không chạy lang thang nữa, phải buông xả, không trụ vào sáu trần, thì tự nhiên AN TRỤ thôi. Tâm đối trước sáu trần, tức là thường hiện diện trước thế gian này, nhưng không trụ vào một trần nào, là đi qua tất cả mà không dừng lại trên bất cứ thứ gì, thì chính đó là luôn luôn có mặt hiện hữu không mê. Bảo nhậm là chỗ đó!
Có vị tăng hỏi Thiền sư Bổn Tịch:
- Học nhân trong mười hai giờ, thế nào bảo nhậm?
Sư đáp:
- Như người đi qua làng cổ độc, một giọt nước cũng chẳng được thắm môi.
Muốn giữ gìn suốt ngày không để vắng mất, phải như người đi qua làng cổ độc, thì cái gì trong đó, từ ngọn cỏ, cọng rau, giọt nước đều có chất độc, quyết không được đụng vào một chút gì. Cũng vậy, người bảo nhậm không mất, phải luôn luôn sáng ngời, đi qua tất cả cảnh trần mà không dừng lại trên bất cứ chỗ nào, thì có mất đi đâu? Trong ấy, chỉ cần vừa động niệm là để chạy lọt rồi.
Thiền sư Hân ở Dũng Tuyền từng bảo: “Ta bốn mươi năm tại chỗ này còn có chạy lọt, các ông chớ mở miệng to. Kẻ kiến giải thì nhiều, người hạnh giải thì trong muôn người mới có một.”
Đây là lời nói thành thật của người đã từng kinh nghiệm qua. Kẻ mới sáng, thoáng thấy lẽ thật ngay hiện tiền, tưởng chừng như mình đã sống trong ấy. Không ngờ giây phút đột biến xuất thần ấy qua rồi, tâm niệm quen theo đường cũ, lối mòn vẫn nổi dậy theo duyên, tình yêu ghét lấy bỏ vẫn chưa sạch.
Thiền sư Đại Huệ bảo: “Thường thường người lợi căn thượng trí được nó chẳng phí sức, bèn sanh tâm khinh dễ mà không tu hành; họ phần đông bị cảnh giới trước mắt cướp đoạt mang đi, làm chủ tể chẳng được, ngày qua tháng lại mê man chẳng tỉnh, đạo lực không thắng được nghiệp lực, nên ma được dịp thuận tiện phá hoại, chắc chắn bị ma nắm quyền sai sử, đến lúc mạng chung cũng chẳng đắc lực.” (Trích Kho Báu Nhà Thiền)
Người lanh lợi nhận được dễ dàng tưởng là xong, là tự tại, không cần công phu gì thêm, lâu ngày sức yếu, đạo lực lại chưa có, hẳn bị nghiệp lực làm chủ dẫn đi, đụng cảnh yêu ghét vẫn yêu ghét như thường, mới biết THẬT CHƯA PHẢI.
Thiền sư Vô Văn Thông ở Hương Sơn, nối pháp ngài Thiết Sơn Quỳnh, đã từng kể lại kinh nghiệm của mình: “Tuy kiến giải về thiền đã rõ ràng và đầy đủ nhưng vọng tâm vẫn còn ẩn kín sâu sa chưa hoàn toàn dứt sạch. Thế rồi tôi lại lánh mình vào trong núi sáu năm ở Châu Quang, kế sáu năm nữa ở Lục An và sau rốt lại ba năm ở Châu Quang nữa, bấy giờ mới thật được thảnh thơi.”
Cho thấy, người có thực sống đàng hoàng thì lời nói ra có đầy đủ hạnh giải thiết thực, không đồng với người chỉ nghiêng một bên lý. Lời nói thì giải thoát ngay trước mắt không cần trải qua thứ lớp công phu bên ngoài, nhưng thực tế có thực giải thoát hay không là một việc khác. Đâu phải nói giải thoát là thành giải thoát.
Chúng ta hãy nghe Hòa thượng Viên ngộ nói: “Thuở xưa, bậc đạo cao đức dày bảo người đã thoát căn trần nên hoằng mật ấn hai ba mươi năm dụng công một cách lạnh lẽo, lặng lặng, vừa có mảy may tri kiến liền quét sạch, cũng chẳng lưu lại dấu vết càn quét, ở trên bờ kia buông tay, quên hẳn toàn thân thì chắc chắn được sống rất thích thú. Chỉ sợ khởi cái biết về hành động ấy thì cái biết đó là tai họa vậy.” (Trích Kho Báu Nhà Thiền)
Nghĩa là, người thực sự sáng đạo và sống đạo thì phải âm thầm gìn giữ cho quên hẳn tướng ngã, không phải chưa gì đã lo phô trương cho người biết TA đã ngộ, bày hiện tri kiến này, tri kiến nọ. Đâu biết, trong ấy vừa khởi một chút thấy biết là dư rồi. Nếu lại khởi cái biết về hành động ấy, tức có bóng dáng cái ta xen vào, BIẾT TA ĐÃ NGỘ. Lục Tổ đâu chẳng từng bảo:
Ngơ ngơ chẳng tạo dữ,
Ngốc ngốc chẳng làm lành.
Lặng lẽ dứt thấy nghe,
Thênh thang tâm không dính.

Tổ nhắc, phải như ngu như ngốc, không một chút dấu vết cho quỷ thần xem thấy, không cần ai biết tới mình. Nên nhớ, muốn tỏ bày cho người biết mình đã ngộ, đã sáng, là trình cái TA ra rồi! Chúng ta đang mang thân phàm phu này, ai dám bảo rằng ngay đây mình đã sạch tướng ngã? Dù ngộ cao sâu cách mấy, nhưng tập khí chấp ngã nhiều đời vẫn còn đó, chưa hẳn sạch hết hoàn toàn, mà nó vẫn ngủ ngầm trong ta. Thiếu ánh sáng chánh giác là nó lộ ra ngay! Kinh nói, chỉ Phật mới là “Tri tập khí vĩnh đọan”, tức Phật mới thật sự biết rõ chính mình dứt sạch hẳn không còn tập khí. Người có công phu thực sự cần nghiệm kỹ!
Ở một đoạn khác, ngài Viên Ngộ bảo: “Sau khi nhận được ý chỉ, phải miên mật tương tục giữ gìn khiến không cho gián đoạn để trưởng dưỡng thánh thai. Dẫu có gặp cảnh giới ác mà vẫn có khả năng dùng đựơc định lực chánh tri kiến dung nhiếp nó khiến thành một phiến thì cơn biến đổi lớn sanh tử chẳng đủ làm động lòng mình, hàm dưỡng được lâu năm sẽ thành con người vô vi, vô sự, đại giải thoát, đâu chẳng phải là chỗ làm đã xong, việc hành cước đã rồi ư! (Trích Kho Báu Nhà Thiền)
Tức một phen đã sáng phải sáng mãi không cùng tận, dù trong nghịch cảnh vẫn không mất, trong cơn sanh tử vẫn sáng tỏ, mới có sức sống chân thật. Chỗ này không thể nói suông, ngộ suông mà được. Trái lại công phu miên mật, liên tục giữ gìn không gián đoạn. Kinh nghiệm của người đi trước là như thế, chúng ta đâu dám tự hào với chỗ thấy hiểu riêng ư?
Hòa thượng Quy Sơn hỏi Ngưỡng Sơn:
- Này Huệ Tích! Tâm thức ông vi tế lưu chú không đến, nay đã được mấy năm rồi?
Ngưỡng Sơn chưa vội đáp, hỏi vặn lại:
- Hòa thượng không đến, đã được mấy năm rồi?
Lúc đó Quy Sơn đã bảy mươi tuổi, Sư đáp Ngưỡng Sơn:
- Lão tăng không đến đã bảy năm rồi.
Ngưõng Sơn thưa:
- Huệ Tịch con chính đang náo loạn!
Lời bình của ngài Đại Huệ: “Lấy đây mà xét, chỗ này lấy thô tâm nói không để mà dối nhau được chăng? Thật ra, phải là người có lực lượng lớn mới được!” (Trích Kho Báu Nhà Thiền)
Vi tế lưu chú tức dòng sanh diệt nhỏ nhiệm ngấm ngầm trong tâm. Ngưỡng Sơn như thế mà còn đáp: “Con chính đang náo loạn!”, thử hỏi ngày nay chúng ta công phu được tới đâu mà dám vỗ ngực nói mình tự tại? Hãy nghe kỹ lời bình của Thiền sư Đại Huệ: “Lấy đây mà xét, chỗ này lấy thô tâm nói không để mà dối nhau được chăng?” Chưa gì đã hấp tấp bảo tất cả đều không, nhưng thực sự đã không chưa? Dùng "lý hay" để dối người mê thì được nhưng đâu thể dối Phật, dối Tổ, dối Diêm Vương! Hành giả chân chính không thể không xét kỹ!
Cho nên, chính vô trụ là trả lại “tâm bình thường là đạo”, sạch hết mọi kiến giải sai biệt, chỉ một sức sống chân thật luôn hiện hữu.
Quy Sơn hỏi Ngưỡng Sơn:
- Chư Thánh từ trước hướng chỗ nào đi?
Ngưỡng Sơn đáp:
- Hoặc ở trên trời hoặc ở nhân gian.
Vậy, đâu là chỗ đi của chư Thánh? Có chỗ nào, là bị người khám phá ngay, là bị quỷ thần có cơ hội thuận tiện, thì cùng phàm phu khác gì? Ngưỡng Sơn trả lời: “Hoặc ở trên trời, hoặc ở nhân gian” ý chỉ không có chỗ cố định để tìm, để thấy, bặt dấu vết của tâm. Chỗ đi của chư Thánh là như thế như thế, người còn “có tâm” làm sao bắt theo kịp? Do đó không bao giờ có thể bắt chước.
Như vậy, chỉ một TÂM VÔ TRỤ mà sống đúng nghĩa chân thật của nó, tức luôn luôn sáng tỏ không mê, không gián đoạn. Ở trong đó thì một hạt bụi nhỏ cũng không lầm qua được. Như Tổ Lâm tế bảo: “Giả sử có Văn Thù, Phổ Hiền, mỗi vị hiện mỗi thân đến hỏi pháp, vừa mở miệng ‘Thưa Hòa thượng…’, tôi sớm biết rồi. Huynh đệ vừa đến gặp nhau, tôi đã trọn khác. Bởi vì chỗ thấy của tôi riêng khác, ngoài chẳng trụ phàm Thánh, trong chẳng trụ căn bản, thấy suốt trọn không có nghi ngờ.”
Tại sao ngài biết tinh tế như vậy? Chính vì tâm vô trụ, không trụ trong tâm, không trụ ngoại cảnh, trong ngoài phàm thánh đều bặt, không chỗ bám dừng, nên hằng sáng ngời, không có chút gì có thể làm lầm được. Vừa mở miệng “Thưa Hòa thượng…” là biết ngay trong tâm ông có vấn đề gì rồi! Người vừa đến gặp nhau, cũng biết là có việc rồi! Đến đây mới thực là "trâu trắng sờ sờ". Chưa được vậy, đừng vội ăn to nói lớn, khó tránh khỏi nhân quả.

II. Ý CHỈ TÙY DUYÊN
Sùng Tín ngay khi được Hòa thượng Long Đàm khai thị tâm yếu, Sư liền tỏ ngộ, sau đó bèn hỏi thêm:
- Làm sao gìn giữ?
Long Đàm bảo:
- Mặc tánh tiêu dao, tùy duyên phóng khoáng, chỉ hết tâm phàm, chẳng có Thánh giải khác.
Con đường bảo nhậm rất đơn giản như thế. Đã sáng được việc lớn ấy rồi, thì cứ ngay đó mà sống, không mong cầu thêm gì khác nữa. Vẫn sống bình thường trong cuộc sống hàng ngày, tùy duyên mà đối tiếp, ăn cũng ăn, mặc cũng mặc, làm việc cũng làm việc như mọi người, song không trụ vào một cái gì để mất mình trong đó. Điểm quan trọng là trong đây không tạo thêm nghiệp mới, mà nghiệp cũ phải tiêu mòn vì không có duyên để tiếp nối, lâu ngày thuần thục mới thành tự tại. Trái lại rồi tùy duyên tha hồ tạo nghiệp mới, nghiệp cũ lại tiếp tục tăng trưởng, đó là sai lạc đường tà, đó không phải là tùy duyên chân chánh. Tùy duyên như thế là mặc tình buông thả theo duyên, theo cảnh, chính đó là bị duyên cuốn, là tùy duyên tiêu sự nghiệp quý báu, rất nguy hiểm! Tùy duyên đúng lý cần phải thấu rõ:
* THỨ NHẤT THẤU RÕ TÁNH KHÔNG
Muốn thấu lý tùy duyên, phải rõ suốt Tánh Không trong Bát Nhã. Nghĩa là, phải mở con mắt Bát Nhã, thấy rõ tất cả pháp trên đời không có gì thật cố định. Từ bản thân mình cho đến sự vật bên ngoài đều là tánh không, do duyên khởi tạm có. Thân thì đất nước gió lửa hợp thành, tế hơn thì từng tế bào từng tế bào chung họp lại. Tâm thì từng niệm từng niệm thiện ác, có không, buồn vui, giận ghét v.v… chung hợp. Cảnh thì từng nguyên tử từng nguyên tử kết lại thành. Trong đó có cái gì là thật thể cố định? Chính vì TÁNH KHÔNG mới có thể tùy duyên mà hiện khởi tất cả. Như gương, vì nó vốn không một cái gì nên nó có thể hiện đủ tất cả mọi thứ, nếu thật có một hạt bụi thì ngay hạt bụi đó nó không thể hiện cái khác. Cũng vậy, hư không vì nó không một cái gì nên nó có thể hiện đủ mọi vật. TÂM, không một cái gì nên nó có thể nghĩ đủ hết tất cả.
Năm ấm, vì tánh không nên có thể tùy duyên mà hiện lớn, hiện nhỏ, hiện mập, hiện ốm, hiện đen, hiện trắng, hiện trẻ, hiện già, hiện nam, hiện nữ… Nếu nó cố định là nam thì đời đời là nam không thể hiện nữ. Cố định là nhỏ thì suốt đời là đứa bé, không thể hiện thành người lớn. Cố định là người thì hiện người mãi, không thể hiện trời, hiện A tu la v.v… Vậy Bồ tát Quan Thế Âm làm sao có ba mươi hai ứng thân, khi hiện nam, khi hiện nữ?
Đã rõ không một cái gì cố định thì bám chặt một chỗ làm gì để chịu khổ? Như vậy, tùy duyên là do rõ được TÁNH KHÔNG của các pháp, nên tùy duyên luôn luôn có ánh sáng Bát nhã đi theo, do đó không mê lầm. Trái lại, nhắm mắt mà tùy duyên là đi xuống hố, vào chỗ u minh tối tăm hiểm nghèo.
Xưa ngài Tăng Triệu bị tội sắp hành hình, Sư thản nhiên nói bài kệ:
Ngũ ấm nguyên phi hữu,
Tứ đại bổn lai không,
Tương đầu lâm bạch nhẫn,
Nhất tự trảm xuân phong.
Nghĩa:
Năm ấm vốn chẳng có,
Bốn đại xưa nay không,
Đem đầu đến dao bén,
Giống hệt chém gió xuân.

Đó mới là thực sự biết tùy duyên. Với Sư, dù bị tử hình, vẫn không thấy buồn khổ, không sợ hãi, vì biết rõ năm ấm vốn không, bốn đại vô ngã, trong đó không thật có một cái gì để chết, một cái gì bị chém, nên chém đó như chém gió xuân vậy thôi. Thấy được như vậy là tùy duyên hết khổ. Nghĩa là, còn duyên thì làm Phật sự tiếp, hết duyên thì ra đi, không cố ghì lại để chịu khổ, không oán trách để tạo thêm nghiệp mới. Đây là thực sự BIẾT TÙY DUYÊN.
* NHẬN RA BẢN TÁNH
Người nhận ra bản tánh chính mình luôn luôn hiện hữu, đây là của báu sẵn có nơi mỗi người, nên tùy duyên để sống trở về trong đó, đối mọi cảnh không lấy không bỏ, chỉ thuận với tánh mà sống không để mất nó, chính là khéo bảo nhậm.
Bài kệ tóm tắt bài phú Cư Trần Lạc Đạo của vua Trần Nhân Tông đã nói:
Cư trần lạc đạo thả tùy duyên,
Cơ tắc xan hề khốn tắc miên,
Gia trung hữu bảo hưu tầm mích,
Đối cảnh vô tâm mạc vấn thiền.
Nghĩa:
Ở đời vui đạo hãy tùy duyên,
Đói đến thì ăn mệt ngủ liền,
Báu sẵn trong nhà thôi tìm kiếm,
Đối cảnh không tâm chớ hỏi thiền.

Muốn sống trong lòng đời mà được vui với đạo thì phải khéo biết tùy duyên. Duyên đến thì làm, duyên qua liền thôi, không bám víu, không ghì níu, cũng không chối bỏ, không xua đuổi, khiến sạch hết dấu vết cái TA xen vào trong đó. Đói thì ăn, mệt thì ngủ giống như người đời nhưng không phải người đời, đòi hỏi ăn thế này thế nọ, nằm trằn trọc tính toán đủ điều mà chỉ một lòng rỗng rang vô sự. Sở dĩ được như vậy là vì nhận biết rõ trong nhà có sẵn của báu vô giá, không gì ở thế gian sánh kịp, đâu còn phải dong ruổi tìm kiếm theo bên ngoài nữa. Chính ngay đây, đối trước ngoại cảnh, mọi duyên mà vô tâm, không khởi niệm trụ vào cảnh, đó là thiền rồi. Tức là đối trước cảnh mà không mất mình, vẫn luôn luôn giữ của báu trong nhà. Đấy là tùy duyên mà thường sáng tỏ, không mê mờ, lúc nào cũng có ánh sáng chân thật đi theo, không đặt thành một cái TA trong đó: Nên ăn hay chẳng nên ăn, nên ngủ hay chưa?
Thiền sư Nghĩa Hoài ở Thiên Y có bài kệ:
Nhạn quá trường không,
Ảnh trầm hàn thủy.
Nhạn vô di tích chi ý,
Thủ vô lưu ảnh chi tâm.
Nghĩa:
Nhạn bay qua trên trời,
Bóng chìm dưới nước lạnh.
Nhạn không ý để dấu lại,
Nước không có tâm giữ bóng kia.

Tức là đi qua tất cả cảnh mà không để lại dấu vết gì, không lưu giữ trong tâm một bóng dáng. Đó mới thật là tùy duyên tự tại. Gọi là vào nước không quậy sóng, vào rừng không động lá. Chỗ này có thể bắt chước được sao?
Có vị tăng hỏi ngài Triệu Châu:
- Thế nào là cầu đá Triệu Châu?
Sư đáp:
- Độ lừa độ ngựa.
Đây hỏi cầu đá, nhưng ngầm ý muốn chỉ chỗ sống kia. Triệu Châu đáp rất bình thường: “Độ lừa độ ngựa.” Nghĩa là nó sẵn sàng đưa lừa, đưa ngựa đi qua, lừa ngựa đi qua trên đó, nó không khởi niệm thuận cho hay chối bỏ, ngăn cản; không cố chấp đưa người sang quý, đưa hàng Bồ tát Thánh hiền còn thú vật thì bỏ lại. Nếu thấy như thế thì chưa thật thấy cầu đá Triệu Châu trong đây rồi. Chỉ có điều là, nó độ lừa, độ ngựa bình đẳng nhưng không đồng hóa mình với lừa, với ngựa, khiến mất mình trong chỗ lừa ngựa đó, là nguy! Thế là tùy duyên mà không đòi hỏi theo một cái TA, không sanh niệm lấy bỏ để tạo thành nghiệp mới, tự tánh luôn sáng ngời trong mọi duyên. Bảo nhậm như thế mới thật sự là MỘT PHEN SÁNG HẰNG SÁNG MÃI!
* CỐT HIỂU RÕ THẾ GIAN TƯƠNG ĐỐI
Để biết tùy duyên, cốt phải hiểu rõ lẽ thật của hế gian là luôn luôn tương đối, tất cả đều nằm trong đối đãi mà thành, không có một cái gì cố định hoàn toàn, thì cố bám chặt một chỗ để làm gì? Dù bám cũng không thể được! Hãy xem thiện thì đối với ác, phải đối với quấy, vui đối với buồn, Thánh đối với phàm, cha đối với con, nam đối với nữ, ta đối với người v.v… không có một cái gì đứng riêng lẻ mà thành. Vậy mà chúng ta cứ đòi hỏi một chiều, đòi hỏi cái toàn mỹ, làm sao có? Không thể có mà đòi hỏi, khi không được liền khổ! Nhưng tâm lý con người, ai ai cũng muốn toàn mỹ, đó là mê. Bởi chính mình còn chưa toàn mỹ mà muốn mọi người toàn mỹ làm sao được? Ngay nội tâm mình cũng thường tự mâu thuẫn với chính mình. Có khi ngoài mặt thì vui vẻ, mà trong lòng đang buồn bả đau khổ. Mới đó muốn xả hết để tu hành, kế lại đổi ý tiếc thế gian! Vừa muốn đi nghe pháp, kế đổi ý muốn đi chơi v.v… Ngay mình với mình còn trái ngược như vậy, mà đòi hỏi bên ngoài phải toàn mỹ, phải toàn như ý là điều không thể có. Không thể có mà cứ đòi hỏi là khổ thôi! Là không biết tùy duyên!
Kìa! Phật cũng có người chê! Kẻ uống rượu say sưa, kẻ trộm cắp vẫn có người khen! Ai khen? Tức đồng bọn với nhau đó! Kinh Pháp Cú có câu:
Xưa, vị lai và nay,
Đâu có sự kiện này.
Người hoàn toàn bị chê,
Người trọn vẹn được khen.

Lẽ thật từ xưa tới nay, trên thế gian này không có ai là người hoàn toàn được khen, dù là bậc Thánh; nhưng cũng không có người hoàn toàn bị chê, dù là kẻ xấu. Do đó, người hiểu đạo thì bình tĩnh trước lời khen chê của thế gian.
Đó là nói về khen chê, về "được mất" cũng vậy, có được thì có mất, nếu người biết tùy duyên khéo chuyển thì vẫn an vui, trái lai thì buồn khổ. Như chuyện bà Tỳ Xá Khư, một nữ thí chủ quan trọng trong thời đức Phật. Một hôm bà khoác cái áo choàng rất quý giá để đi chùa. Khi đi đến cổng tịnh xá, bà cởi áo choàng ra đưa cho người hầu gái cầm giữ. Lúc ra về, cô hầu gái vô ý, bỏ quên lại. Về đến nhà sực nhớ, bà bảo đứa hầu gái quay trở lại tìm, nhưng dặn rằng nếu đã có vị Tỳ kheo nào đã đụng đến chiếc áo đó thì thôi, không nên lấy về. Cô hầu gái đến tịnh xá hỏi thăm thì biết Đại đức A Nan Đà đã cất giữ cái áo choàng, nên trở về báo lại cho bà. Bà Tỳ Xá Khư liền đến gặp Phật và tỏ ý muốn làm một việc thiện với số tiền bán chiếc áo choàng quý giá ấy. Đức Phật khuyên bà nên xây dựng một ngôi tịnh xá cho chư tăng có nơi trú ngụ. Vì không có ai đủ tiền mua chiếc áo đắt giá ấy, cuối cùng bà bỏ tiền ra mua lại và dùng số tiền ấy xây dựng một ngôi tịnh xá khang trang dâng lên chư tăng. Sau khi làm lễ dâng ngôi tịnh xá xong, bà gọi cô hầu gái đến và bảo: “Nếu không có con vô ý bỏ quên chiếc áo choàng thì hẳn ta không có cơ hội để tạo nên phước báo này. Vậy thì ta xin chia phần phước này với con.”
Đây là chuyển MẤT thành ĐƯỢC. Nếu như người khác, cứ bám chấp vào cái ta đã mất hẳn sanh tâm tức giận, chửi mắng, đánh đập người hầu gái, thế là tự mình vừa bị lửa sân đốt khổ, lại vừa tạo thêm nghiệp dữ cho đời sau chịu khổ tiếp. Vừa gây khổ cho mình, vừa làm khổ cho người. Con ngay đây biết chuyển trở lại như bà Tỳ Xá Khư, thì chẳng những bà đựơc niềm vui cúng dường, người hầu gái cũng vui, chư tăng cũng vui và ngày nay chúng ta nghe nhắc lại cũng vui theo!
Vì vậy, người biết rõ thế gian đều tương đối, không có cái gì hoàn toàn, thì không một bề cố chấp theo ý mình, không bám chặt vào cái TA cố định để chịu khổ, mà khéo biết tùy duyên sống an lành giữa dòng đời tương đối.
* PHẢI BIẾT LINH ĐỘNG KHÔNG CỐ CHẤP
Đã hiểu rõ lẽ thật như trên, cần có một cuộc sống cởi mở linh động và sáng ngời, tùy duyên không khư khư ôm lấy một chiều. Như chuyện ông Lưu Ngưng Chi đi giày, có người đến nhận là giày của họ, ông liền cởi giày đưa cho người ấy ngay. Sau đó, người ấy tìm được giày mình, vội đem giày trả lại cho ông, ông nhất định không nhận. Thẩm Lân Sĩ cũng đi giày, có người đến nhận là giày của họ, ông cũng cởi đưa cho họ. Sau, người ấy tìm thấy giày của mình, liền đem giày đến trả lại cho ông, ông nói: “Không phải giày của bác à!” Ông cười và nhận lại.
Tô Thức nói:- Việc này tuy nhỏ mọn, song ở đời ta nên cư xử như ông Lân Sĩ, không nên như ông Ngưng Chi. (Cổ Học Tinh Hoa)
Giày mình đang mang, người đến nhận là của họ, liền cởi ra đưa cho họ, thực là một việc ít có khó làm! Song, người đã biết lầm. Đem trả lại thì cũng phải thông cảm nhận lại cho người, khiến người giải tỏa lỗi lầm. Nếu cứ khư khư giữ lấy cái phải của mình, e rằng chưa trọn tốt!
Đó là câu chuyện của nhà Nho. Đến trong nhà Thiền, chúng ta thấy tinh thần tùy duyên của thiền rất cao tuyệt. Thiền sư Bạch Ẩn Huệ Hạc, lúc tiếng tăm Sư đã lên cao, người người đều ca tụng Sư sống rất trong sạch. Bỗng một hôm ở gia đình bán thực phẩm gần đó có một cô con gái xinh đẹp, bất chợt họ phát hiện cô có thai. Cha mẹ cô nổi giận trách mắng cô và gạn hỏi ai là tác giả bào thai đó. Cô nói tên: Bạch Ẩn. Cha mẹ cô liền đến chùa tìm Sư tặng cho đủ những lời không tốt của thế gian. Sư chỉ nói: “THẾ À!”
Khi đứa bé được sanh ra, nó được mang đến chùa giao cho Sư. Từ đó, danh dự của Sư bị xuống dốc hẳn, Sư vẫn thản nhiên. Sau cô gái không chịu nỗi sự ray rứt nơi cõi lòng, thú thật với cha mẹ rằng: - Cha đứa bé không phải là ngài Bạch Ẩn mà là chàng thanh niên bán cá ngoài chợ. Cha mẹ cô bật ngửa, lo sợ, vội vàng đến sám hối với Sư và xin nhận lại đứa bé. Sư cũng chỉ tốt lên: “THẾ À!”
Chúng ta thấy tinh thần tùy duyên của Thiền sư Bạch Ẩn thật là tuyệt diệu! Được tiếng tăm không hãnh diện, mất tiếng tăm không chút buồn khổ, xem sự đựơc mất như trò chơi. Người nói oan, người biết lầm, vẫn thản nhiên như không cò chuyện gì, không chút bận lòng. Khi nhận đứa bé không buồn giận, không oán hờn. Khi trả đứa bé, không trách mắng, không nặng lời, chỉ một câu: “THẾ À!” trước sau trong lòng vẫn bằng phẳng không chút gợn sóng. Chỗ này dễ bắt chứơc được sao? Nếu không phải người thực sự có sức sống chân thật sâu dày bên trong, không thể nào làm được.
Còn đây, Thiền sư Chơn gặp thời vua Võ Tông hủy diệt Phật giáo, bắt tăng trẻ phải hoàn tục, Sư cũng hoàn tục. Lúc đó, Sư có bài kệ dạy chúng:
Nhẫn tiên lâm hạ tọa thiền thì,
Tằng bị Ca Vương cát tài chi.
Huống ngã thánh triều vô thử sự,
Chỉ linh hưu đạo diệc hà bi?
Nghĩa:
Nhẫn tiên thiền toạ ở rừng sâu,
Từng bị Lợi Vương chặt cắt đau.
Huống nay Thánh chúa không việc ấy,
Chỉ bắt thôi tu đáng buồn đâu?

Đây là Sư hằng có sức sống chân thật nơi nội tâm, nên tùy hoàn cảnh mà thuận sống, không có gì trái nghịch, không có gì ngăn chướng. Sư đã thực sự có sức sống thiền.
* TÙY DUYÊN LÀ PHÁ NGÃ KIẾN
Với tinh thần tùy duyên là phá cái kiến chấp ngã, tức luôn luôn thấy có TA thật, vật thật, cái thấy có ta là trên hết, hằng có một cái TA ngự trị nơi mình. Do đó, cứ chấp chặt một là một, hai là hai, không thể thay đổi. Ta nghĩ thế nào thì bảo vệ tối đa cái nghĩ ấy, vì nó là TA mà! Sợ mất cái TA! Đấu tranh, chết chóc, đau thương, không dừng, cũng vì đó! Song hãy xét kỹ: Cái gì là cái nghĩ của ta? Đem chỉ ra xem! Kinh Kim Cang Phật dạy: “Nói ngã kiến tức chẳng phải ngã kiến, đó gọi là ngã kiến.” Phật xác định định rõ, nói là ngã kiến tức là cái kiến chấp ngã, mà thực không cố định có cái kiến chấp ngã. Chấp ngã chỉ là một KHÁI NIỆM về TA vậy thôi. Tìm đâu ra cái kiến chấp để chỉ? Mở sáng con mắt Bát nhã, nhận rõ cái thấy sai lầm đó, liền hết lầm, không chỗ để chấp.
Hãy xem một viên kim cương, ta thấy là quý, đứa bé thấy là món đồ chơi, tùy tâm tưởng sai biệt mà thấy thành quý, thành tiện, có gì cố định đâu mà khăng khăng bám chặt không chịu buông, để chịu khổ!
Trong Tuyệt Quán Luận có đoạn nói lên ý nghĩa tùy duyên này.
Hỏi: - Con thấy có người học đạo, phần nhiều chẳng chuyên ròng giữ giới, chẳng chăm lo gìn giữ oai nghi, chẳng giáo hóa chúng sanh, cứ mặc tình thoải mái là ý gì?
Đáp: - Là muốn quên tất cả tâm phân biệt, muốn dứt tất cả kiến chấp có, tuy tợ mặc tình thoải mái mà bên trong thực hành không gián đoạn.
Tức là, ở đây vì phá niệm SẠCH NHƠ, thấy ta đây tu hành thanh tịnh, nếu bị người chê liền buồn giận, đó là chưa thật thanh tịnh, cho nên Thiền sư mới có những hành động khó hiểu như trên. Bởi tướng thanh tịnh cũng không cho chấp, không cho để lại dấu vết ở trong tâm thể kia. Tuy nhiên, chỗ này dễ bị hiểu lầm bắt chước. Người chưa thật có công phu, nghe nói sống thoải mái để phá kiến chấp “CÓ” trên hình thức, rồi cũng bắt chước sống buông lung, ngang bướng, làm như vẻ tự tại, mà thực trong lòng chưa phải. Đó là bệnh!
Trong đây cần chú ý! "Tuy bên ngoàii như vậy nhưng BÊN TRONG THỰC HÀNH KHÔNG GIÁN ĐOẠN". Nghĩa là, bên trong luôn luôn sáng ngời không mê, không để một chút lọt hở khiến niệm khác xen vào. Nhất là không để cái TA xen vào liền thành bệnh hoạn.
Nên nhớ, thuận tánh mà sống tùy duyên để quên mọi kiến chấp phân biệt, không sanh tâm tạo tác thêm nghiệp mới, đó là bảo nhậm. Trái lại, làm như tự tại để tỏ ra TA đây không chấp, bèn thành CHẤP CÁI KHÔNG CHẤP, vẫn là bệnh nặng khó chữa. Vì bệnh mà không biết, tưởng mình là lành nên đâu chịu uống thuốc!
Song hãy nhớ kỹ! Làm để phá tâm phân biệt, tức là chưa sạch hết phân biệt mới phá! Nếu đã sạch thì còn phá cái gì? Vì vậy, khi nói: “Tôi làm để phá tâm phân biệt” thì biết ngay trong lòng đang còn có tâm phân biệt chưa thật sạch, chưa thật phải tự tại, chớ vội lầm mà sanh tâm kiêu mạn! Cũng như nói: “Tôi phá chấp cái này, phá chấp cái kia…” tức là “tôi còn chấp” mới phá! Chỗ này rất tế nhị, chớ lầm!
* TÙY DUYÊN KHÔNG LẬP DỊ
Một điểm quan trọng nữa cần thấu rõ là, vì tùy duyên nên không làm khác người, không lập đị để tỏ ra mình là bậc đạt đạo khiến người cung kính, chính đó là tướng khác của tướng ngã. Ở đây, cần làm tất cả, cũng ăn, cũng mặc, cũng ngủ, cũng sống như mọi người, song luôn luôn không rời tự tánh, không để vắng mặt ánh sáng tự tâm thì tùy duyên mà không biến đổi, không làm tiêu sự nghiệp.
Hòa thượng Quán Khê khi đến chỗ Mạt Sơn, Sư hỏi bà ni Liễu Nhiên:
- Thế nào là chủ Mạt Sơn?
Liễu Nhiên đáp:
- Chẳng phải tướng nam nữ.
Sư bảo:
- Sao chẳng biến đi?
Liễu Nhiên đáp:
- Chẳng phải thần, chẳng phải quỷ, biến cái gì?
Sư kính phục, ở lại mạt Sơn làm tri viên ba năm.
Hỏi chủ Mạt Sơn, đáp chẳng phải tướng nam nữ. Vì cái ấy đâu thuộc tướng trạng gì, song bảo biến đi là lầm. Bởi nó vốn sẵn như vậy, không phải do biến mất tướng nam nữ mà thành. Biến tướng nam, tướng nữ cho mất đi, cũng là ở trên tướng mà bàn, vẫn thuộc lấy bỏ, đâu thể thấy được người chủ kia! Trong khi đó, người chủ kia vẫn ở ngay tướng nam nữ này, mà không phải tướng nam nữ, vẫn đi đứng tới lui mà không tướng tới lui, hiện trong mọi hành động mà không rời tự tánh, đó mới là chân thiền. Vì vậy, trong đây vừa có một chút tình chấp là không biết tùy duyên.
Có vị ngoại đạo đến hỏi Phật:
- Hôm qua ngài thuyết pháp gì?
Phật đáp:
- Hôm qua ta thuyết pháp định.
Ngoại đạo hỏi:
- Hôm nay ngài thuyết pháp gì?
Phật đáp:
- Hôm nay ta thuyết pháp bất định.
Ngoại đạo hỏi:
- Hôm qua giảng pháp định, vì sao hôm nay giảng pháp bất định.
Phật nói:
- Hôm qua định, hôm nay bất định!
Phật đáp quá hay! Ai thấy chăng? Ngoại đạo chấp theo ngôn từ, nghe nói định hiểu là định, nghe nói bất định hiểu là bất định nên thắc mắc sao Phật nói lạ. Không ngờ Phật phá cái chấp cố định của ông, không cho ông chấp chặt một chỗ thành pháp chết. Tại sao hôm qua nói pháp định, hôm nay nói pháp bất định? Bởi vì, nếu một bề là pháp định thì đâu có ngày hôm nay. Có hôm qua, có hôm nay thì rõ ràng là bất định rồi. Nên Phật nhấn mạnh: “Hôm qua định, hôm nay bất định.” Như vậy, nếu cứ một bề chấp chặt hôm qua là hôm qua, hôm nay là hôm nay, đó là mê, là sống với quá khứ chết, thiếu sức sống sáng tạo. Cũng vậy, nghe nói định pháp, chấp định pháp, tức là mê, là kẹt trên ngôn ngữ khái niệm.
* TÙY DUYÊN LÀ SÁNG TẠO
Bởi khéo tùy duyên, không bám chặt vào một cái TA cố định nào đó, do đó mới có sức sống sáng tạo vi diệu, không đóng khung vào một chỗ chết.
Thiền sư Pháp Diễn từng có một bài pháp thiền nói về ăn trộm. Sư bảo: “Ta trong đây, thiền giống cái gì? Như có người giỏi nghề ăn trộm, anh có một đứa con, một hôm đứa con gnhĩ rằng: ‘Sau thời của cha ta, ta làm sao để nuôi sống gia đình? Ta cần phải học theo sự nghiệp của người mới được.’ Đứa con bèn đem ý nghĩ đó thưa với người cha. Người cha bảo: ‘Tốt lắm.’ Đêm nọ, anh dẫn người con đến một ngôi nhà đồ sộ, khoét vách vào trong nhà. Gặp cái rương to anh mở nắp rương ra, bảo đứa con vào trong đó lấy đồ. Đứa con vừa chui vào trong rương thì bất ngờ anh đóng ập nắp rương lại, rồi khóa luôn. Xong, anh ra ngoài sân đập cửa ầm lên đánh thức người trong nhà. Người nhà tỉnh dậy, vội thắp đuốc báo động thì biết rõ có ăn trộm nhưng tìm khắp nơi không thấy, cho rằng đã đi khỏi rồi. Đứa con trong gương tự nghĩ hận cha mình, không biết làm sao hành động như thế. Nó chợt nghĩ ra một kế, bèn cào vào thành rương giả tiếng chuột gặm. Người nhà nghe tiếng, gọi đứa ở thắp đèn xem xét lại cái rương. Rương vừa được mở ra, đứa con ấy tung mình phóng ra, thổi tắt đèn, xô ngã chị ta, chạy ra ngoài. Người nhà đuổi theo đến giữa đường, đứa con ấy thấy bên đường có cái giếng, bèn ôm một tảng đá to gần đó ném vào trong giếng. Mọi người vội bao quanh miệng giếng để tìm tên trộm. Đứa con chạy thẳng về nhà gặp người cha vừa định trách, người cha vội bảo: ‘Khoan khoan, con hãy nói vì sao mà chạy được về đây? Đứa con thuật lại xong, anh ta liền cười bảo: ‘Như vậy thì ngươi đã thành nghề rồi!’”
Thiền sư nói thiền như vậy đó. Cho thấy ăn trộm là pháp xấu của thế gian nhưng qua tay Thiền sư cũng thành pháp thiền khai thị cho người. Nếu một bề cho là pháp xấu, là cái bị chê trách, nghe nói liền tỏ ý chê bai, khinh khi, tức bị khái niệm cũ kỹ lấp bít trong đầu, làm cho mất ánh sáng chân thật.
Bảo nhậm đến đây là đã thành một sức sống thật sự tuyệt diệu, khó nghĩ bàn!
Tóm lại, tùy duyên là gì? Tức là KHÔNG CHỖ BÁM. Đã rõ tất cả pháp có ra, từ pháp thế gian đến pháp xuất thế gian đều là nhân duyên đối đãi thành, không có một pháp thật thì tại sao lại bám chấp vào một chỗ để chịu khổ? Để đóng khung mình một cách đáng thương!
Người biết tùy duyên chân chánh, tức là quên tướng ngã, luôn luôn tự tánh hiện hữu sáng ngời không gián đoạn, không chết trong một khuôn khổ nào, do đó không thể bắt chước. Vì đã tùy duyên tức không cố định, vậy làm sao bắt chước? Bắt chước là thành có cái khuôn rồi!
Điểm cần chú ý là: Tùy duyên mà còn có tướng ngã xen vào, tức là bệnh, không phải thực.
Phải nhớ rõ: Tùy duyên là tiêu nghiệp cũ mà không tạo thêm nghiệp mới. Trái lại, tùy duyên mà tạo thêm nghiệp mới, nghiệp cũ lại đậm hơn là nguy! Đó là con đường đi xuống, gọi là bị duyên chuyển, chìm mãi trong sanh tử, là phiêu linh lãng tử lang thang trong các nẻo luân hồi.
Có câu chuyện để cảnh tỉnh: Xưa có một Thiền sư ăn uống hỗn tạp, không chọn lựa chay mặn, nhiều đệ tử thấy vậy bắt chước theo. Một hôm Sư bày một bữa cúng ngay chỗ thiêu xác chết, rồi lấy thịt thiêu còn sót lại đem gộp chung vào thức ăn mà ăn. Đệ tử đều ói mửa, chạy mất, Sư bèn bảo: “Ta nhiều đời thanh tịnh mới không chọn lựa. Các ông có thể cùng ta ăn món này mới nên duy trì việc ăn uống.” Từ đó, cả chúng sợ hãi, lo vâng giữ giới luật, nghiêm chỉnh tu hành.
Để thấy, người bắt chước mà trong tâm còn dấy niệm phân biệt nặng nề, còn đủ tình yêu ghét chưa quên, còn thích ăn ngon mặc đẹp, còn chán dở ghét xấu, mà bảo tùy duyên không ngại, đó là tự dối mình, dối người thôi, nhưng không thể dối người mắt sáng, không thể dối được nhân quả. Với Thiền sư, tâm phân biệt đã sạch, có sức sống chân thật sâu dày bên trong mới tùy duyên tự tại để cảnh tỉnh người.
Như vậy, với một ý nghĩa tùy duyên này, nếu người thấy đạt chỗ cùng tột để sống, tức đã cởi mở tình chấp rất nhiều, là thành tựu công phu bảo nhậm vững vàng, không phải dễ dàng như cái hiểu thông thường, không phải tùy duyên là gặp gì làm nấy để mất mình trong duyên. Hoặc tùy duyên để tỏ ra ta đây tự tại, ta đây không vướng mắc, chính ngay đó đã vướng mắc rồi! Vướng mắc cái gì? Vướng mắc ngay lý tùy duyên. Đó là bệnh cần phải tránh.
Để tóm tắt lại ý nghĩa này: TÙY DUYÊN LÀ LUÔN LUÔN SÁNG NGỜI, TỰ TẠI KHÔNG CHỖ NÀO ĐỂ BÁM, KHÔNG CÓ XEN TƯỚNG NGÃ VÀO. Đó là TÙY DUYÊN, tức VÔ TRỤ: Một công phu thiết thực của người đạt đạo.

II. TÓM KẾT
Nói đơn giản, bảo nhậm là tùy duyên sống trở lại trong đời sống hằng ngày mà không để gián đoạn ánh sáng chân thật kia. Một phen đã sáng tỏ VIỆC LỚN rồi, sao cho trong bất cứ trường hợp nào, trong bất cảnh duyên nào, dù nghịch dù thuận, dù trong chỗ nguy hiểm ngặt nghèo vẫn không mất là thành tựu, ngoài ra không có thêm gì khác nữa. Muốn vậy, tâm phải luôn luôn đi qua tất cả mà không dừng lại ở bất cứ cái gì. Vừa có chỗ dừng liền không phải rồi. Vẫn sống bình thường như mọi người nhưng trong ấy luôn sáng ngời ánh sáng tự tâm, không để thói quen nghiệp cũ sống lại. Đi qua không ngó lại! Cuối cùng tìm một chỗ trụ trọn vẹn không thể được, còn chỗ nào để đi? Để chạy lọt? Vô trụ xứ Niết bàn là đây!
(trang web: thientruclam.info, bài viết của Hòa thượng THÍCH THÔNG PHƯƠNG )
 

hoiquang

Tà ma ngoại đạo
Phật tử
Tham gia
30 Tháng 5 2021
Bài viết
112
Điểm tương tác
23
Điểm
28
Địa chỉ
ĐỒNG THÁP
ngày 21/6/2021 2h chiều
Dạ, mình trả lời tiếp tục những câu hỏi còn lại của các bạn:
1/ BẠN TRỨNG LUỘT:
- Bạn hỏi là trong các thứ tâm: vọng tâm, ý tâm, thức tâm, huyễn tâm, chân tâm, vô tâm thì tâm nào dùng để thấy?
Dạ!: sao bạn lại hỏi tôi khó thật!( hi, nói thật bạn càng hỏi mình càng cảm ơn bạn. Bởi tôi vào đây cốt để có người hỏi tôi mới nói được, chả lẽ tự biên tự diễn hoài! ) Bạn đọc kỹ đoạn kinh LĂNG NGHIÊM mà tôi đã trích dẫn trên chưa, đọc kỹ chưa? Phật THÍCH CA đã nói rồi mà, khi ông A NAN hỏi PHẬT chỉ pháp tu hành để chứng đạo quả như Ngài PHẬT THÍCH CA, thì PHẬT chỉ có 2 loại tâm : CHƠN TÂM và VỌNG TÂM! Phải nhận ra chơn tâm thì mới mong tu hành chánh quả, còn bằng không lầm vọng tâm là tâm thì cũng như nấu cát đòi thành cơm! Vậy bạn có tin PHẬT THÍCH CA nói không? (dạ, xin bạn đừng tin tôi, tôi là ngoại đạo mà)

- Tiếp theo bạn hỏi tôi là : chỉ TÂM nào để thấy?, tâm ở đâu? màu gì? nặng bao nhiêu? hay do tôi tưởng tượng?
Dạ!: bạn hãy nhập vai mình là A NAN..., và Phật cũng đã bác 7 chỗ ông A NAN hỏi tâm có phải ở trong, ngoài, chính giữa, chỗ hòa hiệp...gì đó đều bị PHẬT quở và bác cả 7 chỗ rồi mà, bây giờ bạn có còn hỏi Phật THÍCH CA nữa không?
Như trong đoạn kinh đó, có thấy ông A NAN hỏi ĐỨC PHẬT là lấy cái TÂM gì để thấy CHƠN TÂM không!? dạ không có ạ, cũng không có nói là lấy chơn tâm nhận chơn tâm, hay lấy con mắt nhận ra chơn tâm, hay lấy 1 cái gì khác nữa...Nhận chơn tâm thì trực nhận thế thôi! Không có phải suy tư tìm tòi lý sự dong dài tâm ở đâu, màu gì, bao nhiêu kg, hay do tưởng tượng ra...CHƠN TÂM, hay cái TÁNH nó là 1 cái rất đơn giản, nếu làm cho nó phực tạp rắc rối hay phải đi tìm cho nó 1 ĐỊNH NGHĨA thì vô vọng thôi.
(cớ sao ông A NAN hỏi PHẬT 7 chỗ TÂM ? vì lúc đó ổng chưa nhận ra chơn tâm hay chưa KIẾN TÁNH nên ổng mới hỏi nhiều như vậy, tuy ông A NAN học rộng nghe nhiều nhưng vẩn chưa ngộ ra giáo pháp của ĐỨC PHẬT, dù có là anh em chú bác với ĐỨC PHẬT, thì ĐỨC PHẬT cũng không thể giúp gì hơn! Và câu chuyện sau này cái chánh pháp nhãn tạng chỉ truyền riêng và duy nhất cho ÔNG CA DIẾP khi ĐƯC PHẬT đưa cành hoa sen lên là vì ÔNG CA DIẾP ngộ ra giáo pháp tức nhận ra CHƠN TÂM, hay KIẾN TÁNH)

- Tiếp theo bạn TRỨNG LUỘT nói là: " nếu thấy cái "TÁNH THẤY" mà cho là kiến tánh thì mọi người đều thấy nhưng đâu có ai thành PHẬT được đâu? Kiến cắn thì có thể nha..."
Hhi, bạn nói đúng, nhưng chỉ đúng với bạn! Bạn có đọc lại đoạn kinh chỗ nói gõ chuông cho A NAN nghe, hay chỗ cái bàn tay ĐỨC PHẬT xòe ra nắm lại chưa? hay chỗ VUA BA TƯ NẶC thấy sông HẰNG lúc trẻ và lúc già.
Nếu chưa bạn tìm đọc ạ, đọc kỹ và suy nghĩ, bạn hãy tự đặt mình ( BẠN TRỨNG LUỘT) vào trường hợp là A NAN, hoặc là VUA BA TƯ NẶC xem sao...
Kinh ghi rõ ràng ạ, tôi không trích dẫn lại nữa. Nhưng thử hỏi bạn nghe được cái nghe, thấy cái thấy chưa? nếu bạn khéo nhận ra chỗ bất biến của cái NGHE, CÁI THẤY thì bạn đã KIẾN TÁNH, hay bạn đã ngộ ra CHƠN TÂM cũng đồng nghĩa việc bạn sẽ không hỏi tôi những câu hỏi khó mà hay như vậy. Hihi
Cũng cảm ơn bạn đã hỏi.
Rất rất ít người nhận ra cái nghe, cái thấy bất tăng bất giảm này bạn ạ,,,,Ai ai cũng thấy là họ thấy bằng mắt thôi, còn cái thấy kia họ quên mất tiêu rồi, chạy theo vật cảnh bên ngoài rồi, tức quên mình theo vật hết rồi ạ.

- Tiếp theo bạn viết là:
Hồi quang nói: Tánh của ai? Của mình chứ của ai vô đây" Như vậy là Cái Ta và cái của TA nó lồ lộ mà là PHẬT cái nổi gì? Mà gọi là KIẾN TÁNH thành PHẬT?
Hihi...cho tôi mĩm cười cái đã....BẠN có đọc kỹ những bài viết của tôi ở mấy tiêu đề trên diễn đàn này chưa? Thường tôi phải chú thích trước và nhiều lần nhắc đi nhắc lại hai từ NGOẠI ĐẠO , và hay nói tôi còn ăn cơm uống nước, là một người bình thường, tôi là kỹ sư đang làm việc ở nhà máy làm công ăn lương ạ. Tôi chưa hề nói tôi là TỔ, hay là PHẬT, BỒ TÁT gì đó...
Tôi chỉ nói tôi KIẾN TÁNH, hay KIẾN CẮN , ONG CHÍT CUA KẸP gì đó thôi ạ.

Còn nữa ạ, bạn cho rằng KIẾN TÁNH thành PHẬT liền hay phải thoát ly sanh tử liền tức khắc sao? Bạn có tìm hiểu kinh điển, ngữ lục, hay các bài giảng của các TĂNG, NI , HÒA THƯỢNG kỹ chưa ạ.
Có 2 từ BẢO NHẬM đó bạn ạ! là khoảng thời gian sau khi KIẾN TÁNH người đó vẩn y như ta thôi, sống bình thường như mọi người bên ngoài...Còn việc bao lâu họ thành ông gì đó có thể kiếp này hay kiếp kiếp sau xin đừng quan tâm làm gì...việc mình mình lo ....lo việc người làm gì cho mệt ạ.
Dạ, hỏi bạn TRỨNG LUỘT, là bạn có tin thuyết luân hồi và nhân quả trong PHẬT GIÁO không ạ?

- Tiếp theo, bạn TRỨNG LUỘT nói rằng: NGUYỆT KHÊ THIỀN SƯ nói : " Kiến, văn , giác, tri quyết định không phải"
Ý Ngài khai thị KIẾN không phải là "ĐẠO"

Hoiquang nhận thấy bạn Trứng luột có đọc nhiều kinh luận lắm, rất tốt ạ. Đọc nhiều mình mở mang sở học mình nhiều. Nhưng muốn đốn ngộ hay ngộ CHƠN TÂM, KIẾN TÁNH thì hãy vứt bỏ hết những cái mình đã học hành đó, còn suy nghĩ, tìm tòi, còn vọng tâm tìm hay khởi ý tìm thì không lãnh ngộ nỗi chánh pháp của ĐỨC PHẬT ạ.
Ngài NGUỴET KHÊ nói không có ai, rất tinh tế, nhưng bạn đã hiểu sai rồi ạ,
ĐẠO=KIẾN TÁNH=NHẬN RA CHƠN TÂM thì không thể dùng lý lẽ, chữ viết, hay bất kỳ ngôn ngữ ca múa của cơ thể nào có thể diễn tả có thể chỉ được cái gọi là ĐẠO, TÁNH, CHƠN TÂM đâu ạ.
Muốn thấy ĐẠO, CHƠN TÂM, KIẾN TÁNH thì phải quay lại, nhìn lại bên trong tâm, nói tâm ở đây là tâm chung chung nha bạn TRỨNG LUỘT, đừng bắt bẻ là loại tâm gì ạ. Tức ít suy nghĩ chuyện này chuyện nọ, ngồi xuống bình tỉnh xem cơ thể mình sao cái đã, kế đến để ý lại trong lòng, trong bụng mình, hay trong tâm mình, tìm trong ấy, kiếm trong ấy, chứ không có kiếm ở trên non núi, bên ngoài, hay trong rừng có gốc cây BỒ ĐỀ ạ,...Đó là nói chung chung cho các bạn sinh viên học sinh dễ hiểu thôi.
Chứ đi sâu hơn thì ai đọc kinh LĂNG NGHIÊM biết rồi, tất cả mấy thứ suy nghĩ lăng săng tức KIẾN VĂN TRI GIÁC đều là VỌNG TÂM cả, bạn TRỨNG LUỘT hiểu rõ chỗ này chưa ạ! Và còn lại CÁI CHỖ BẤT TĂNG GIẢM, KHÔNG VỌNG ĐỘNG, thường hằng bất biến đó là CHƠN TÂM=ĐẠO=TÁNH nhận ra nó, là KIẾN TÁNH, THẤY CHƠN TÂM hay NGỘ ĐẠO...tạm nói như vậy.

CÒN LÀM SAO MÀ THẤY ĐƯỢC CHƠN TÂM ĐÂY, LÀM SAO NHẬN RA CHƠN TÂM ĐÂY? cái câu hỏi này mọi người phải tự trả lời, PHẬT chỉ dạy rõ ràng, đơn giản, rành rành cho A NAN và VUA BA TƯ NẶC cũng như cho ta hết rồi còn gì....

Đọc đoạn kinh đó thấy rất là dễ, nhưng không phải dễ ạ,,,,chỉ khéo nhận, còn hỏi như thế nào mới gọi là khéo nhận thì Hoiquang cũng giành cho các bạn tự trả lời, ví như tự mình ăn mình mới no! Hoiquang ăn dùm các bạn không no ạ, thì chỉ nấu cát khó thành cơm như dịch giả đã dịch trong kinh LĂNG NGHIÊM.
Nói thì nói vậy, chứ Hoiquang biết rằng ít, rất rất ít người nhận ra CHƠN TÂM, KIẾN TÁNH...

(Nói vui: ÔNG A NAN là thị giả cho ĐỨC PHẬT, em chú bác với ĐỨC PHẬT, ông A NAN học rộng nghe nhiều có thể nói là trường đại học phải đặc cách cấp cho ÔNG A NAN 100 BẰNG TIẾN SĨ PHẬT HỌC chưa đủ nữa ạ, bởi lời PHẬT nói gì ông ta đều nhớ, trí nhớ tuyệt vời như cái máy thu âm rồi phát ra vậy ....)


- Tiếp theo ý bạn TRỨNG LUỘT viết là: Tánh thấy thường còn là Tâm. Vậy là Hoiquang chấp có tâm gì đó...rồi trong khi chư Tổ dạy là phải VÔ TÂM...gì đó....Ròi bạn dẫn câu chuyện TỔ ĐẠT MA an tâm cho Huệ Khả kêu HUỆ KHẢ đem tâm ra an cho....rồi TỔ ĐẠT MA nói là đã an tâm cho Huệ Khả rồi...

(dạ mình xin lỗi, hình như có 1 bài viết mình lộn chỗ HUỆ KHẢ và HUỆ MINH, à nhớ rồi ở tiêu đề khác mình nhầm chỗ ông LỤC TỔ HUỆ NĂNG chỉ cái bổn lai diện mục cho HUỆ MINH khi không nghĩ thiện không nghĩ ác...mà mình viết là chỉ cho HUỆ KHẢ...dạ thành thật xin lỗi các chư TỔ ạ...)
À, bạn TRỨNG LUỘT nói cái ý trên cũng hay lắm.
Bạn TRỨNG LUỘT rất thích hợp với pháp đốn ngộ mà chư PHẬT, chư TỔ dạy...bạn rất có duyên với THIỀN TÔNG.
Nhưng Hoiquang nói với bạn rằng: Ở đây bạn hiểu 1 mà chưa rõ 2!
Bạn hãy một lần nữa đọc lại kinh LĂNG NGHIÊM chỗ PHẬT xòe bàn tay rồi nắm lại cho A NAN thấy, và chỗ PHẬT chỉ cái THẤY thường hằng bất biến, bất tăng bất giảm, bất già bất trẻ cho VUA BA TƯ NẶC đi ạ. Bạn phải đọc kỹ lại nha. Vậy khi đọc kỹ rồi thì bạn có dám nói là PHẬT THÍCH CA chỉ cho VUA BA TƯ NẶC hay A NAN nhận ra CÁI THẤY THƯỜNG CON này là TÂM là chấp có TÂM là trái với lời TỔ là VÔ TÂM sao?
Bạn không hiểu 2, nghĩa là bạn chưa thể hiểu chỗ VÔ TÂM này đâu ạ, nào bạn KIẾN TÁNH, hay ĐỐN NGỘ, hay bạn nhận ra được cái hằng thấy cái hằng nghe của ĐỨC PHẬT chỉ thì bạn mới hiểu 2 là gì.
Lời TỔ không trái với lời PHẬT, nhưng tùy hoàn cảnh khác nhau, từ ngữ vi diệu, phá chấp, nên khi đọc người chưa kiến tánh chưa ngộ bản tâm đó ai mà hiểu nổi, nhất là các công án, hay các lời đối đáp của các TỔ lúc dạy đệ tử.
Cho nên bạn chưa hiểu 2 là việc hết sức bình thường ạ.
(Tôi nói bạn đừng buồn ạ)




Dạ , mình đã trả lời xong cho riêng bạn TRƯNG LUỘT.
Mai mốt mình viết tiếp trả lời các bạn còn lại.
Cảm ơn ạ.
 

trứng luột

Registered
Phật tử
Tham gia
19 Thg 8 2015
Bài viết
9
Điểm tương tác
2
Điểm
3
Ngài Hồi Quang thật xứng danh xưng Dóc Tổ.

Dóc Tổ nghĩa là ông tổ nói của nghề nói dóc ạ.

Quả là: "Ngoài mồm nói phét trăm điều nhiệm,
Dưới gót không ly một điểm trần "

Bái Tổ Dóc. bái dóc tổ
 

Bantoioi

Active Member
ĐÃ TIẾN CÚNG
Tham gia
16 Thg 3 2020
Bài viết
470
Điểm tương tác
140
Điểm
43
Ngài Hồi Quang thật xứng danh xưng Dóc Tổ.

Dóc Tổ nghĩa là ông tổ nói của nghề nói dóc ạ.

Quả là: "Ngoài mồm nói phét trăm điều nhiệm,
Dưới gót không ly một điểm trần "

Bái Tổ Dóc. bái dóc tổ

Ơ bạn,,, sao lại luận người không luận pháp vậy.

Bạn chỉ xem... Chỗ nào chẳng phải?

Cung kính.
 

trứng luột

Registered
Phật tử
Tham gia
19 Thg 8 2015
Bài viết
9
Điểm tương tác
2
Điểm
3
Mô Phật. Bantoioi là một Phật Tử chân chánh. Trứng này đâu dám phạm vào. Nhưng ngài Hồi Quang thì khác nha.
Tự xưng là ngoại đạo chân chánh mà nói leo kinh Phật lời Tổ thì rõ là nói dóc.

Kinh Phật, Lời Tổ để dạy người Phật tử tu hành để thành Phật. Mà không để nói dóc. Còn Hồi Quang có nói phét đến đâu cũng không thành Phật được.- Vì ngài ấy đâu bao giờ quy y Phật- Pháp- Tăng.

Bằng chứng ngài ấy không ly trần thì nhiều lắm. Nhưng muốn trứng này chỉ ra thì ngài ấy phải năn nỉ, chứ dễ gì trúng cho không à nha...

Mến
 

khuclunglinh

Well-Known Member
Quản trị viên
Thượng toạ
Tham gia
26 Thg 12 2017
Bài viết
6,449
Điểm tương tác
1,151
Điểm
113
ha ha ha [smile]

có 1 chương trình TV tui rất thích coi ... cả nước ngoài lẫn Việt Nam .. mà nói đúng hơn .. là ở nước nào có chương trình Shark Tank .. tui rất thích coi .. và muốn coi hoài [smile]

bởi vì trong đó có 1 số vấn đề chúng ta có thể dễ dàng hiểu được thêm về

NIỆM (thought)...

CÁI MÊ SAY .. .SI MÊ .. CUỒNG SI với NIỆM .. (passion)

CÁI NIỆM có thể CHE KHUẤT người theo đuổi nó như thế nào ... [smile]


(1) Niệm trong Shark Tank

Ở trong chương trình Shark Tank Việt Nam .. tui thấy các Sharks thường quan sát vài điều kiện căn bản:

(a) Ý Tưởng có tốt không (Niệm) ...

- ý tưởng có mang lại lợi ích .. chiều sâu và rộng của ý tưởng


(b) Ý TƯỞNG và ĐAM MÊ

René Descartes nói đúng ... "I THINK, therefore I exist" ... "tôi nghĩ, nên tôi tồn tại" ... người đem Ý TƯỞNG lên Shark Tank .. cũng là người mà "cái tôi của họ" thật sự đồng hành với Ý TƯỞNG ĐÓ [smile] ... trong Ý TƯỞNG đã có 1 trời đam mê ... nhiệt tâm .. nhiệt huyết trong đó [smile]

vì vậy khi trong ĐAM MÊ .. người ta sẽ ĐO LƯỜNG THỰC LỰC .. NĂNG LỰC THỰC TIỄN .. để biến ĐAM MÊ Ý TƯỞNG trở thành hiện thực ..

do đó, các Sharks thường coi 1 điều kiện căn bản khác: [smile]

Người Thực Hành có tài giỏi .. có năng lực .. có khả năng phát triển ý tưởng đó không ? .. có SI MÊ .. ĐAM MÊ .. THEO ĐUỔI CỐNG HIẾN hông ?

thường nói .. người tài giỏi là người thực tế .. có năng lực, có cụ thể ... cho nên .. đặc biệt trong các sharks thì có Shark Bình rất là chú ý đến vấn đề này:

- ông chỉ coi người có ý tưởng có năng lực không, những người đồng hành (team có tài giỏi không) .. vì người tài giỏi thường rất thực tế .. mà khi cả một team người tài giỏi cùng theo đuổi 1 vấn đề ..

--> CƠ HỘI THÀNH CÔNG RẤT LỚN [smile] ..nên ông thường hỏi coi những người trong team có năng lực học vấn gì .. người thực hành có khả năng kinh nghiệm gì ... vv...

ngoài ra còn có ông Shark Phú cũng hay ra điều kiện: làm hỏng được thì phải CẦM NHÀ, CẦM XE .. có khi còn phải "BÁN SỨC LAO ĐỘNG" làm công 5 năm bù lại nữa [smile] ...

đó là đo lường mức độ dấn thân cho Ý TƯỞNG ... SỰ SI MÊ THEO ĐUỔI Ý TƯỞNG ĐÓ .. và cái NHIỆT TÂM THEO ĐUỔI Ý TƯỞNG ĐÓ ...

cho nên .. có thể nói .. phải coi Shark Tank nhiều lên mới thấy thiệt ra có nhiều người "ĐIÊN TRONG ĐAM MÊ với NHỮNG Ý TƯỞNG" của họ .. mà phải nói là ĐIÊN CŨNG HẾT MÌNH .. ĐAM MÊ cũng TỐI THƯỢNG THỪA luôn [smile]


có nhiều người lên chương trình .. nhiệt tâm, si mê rất nhiều .. họ bỏ cả cuộc đời .. chồng con .. gia đình .. người thân .. tài sản vào ý tưởng đó .. nhưng chỉ trong vài câu hỏi .. họ đã VA CHẠM CÁI HỌ KHÔNG THỂ NGỜ --> họ chỉ theo đuổi ý tưởng không tốt [smile]

nói nói NIỆM cũng vậy ... NIỆM (thought) theo định nghĩa rộng là sự suy tư, tập trung suy tư .. mà khi cái tập trung suy tuyw, suy nghĩ đó có cả 1 CON NGƯỜI ĐAM MÊ, CỐNG HIẾN HẾT thời gian năng lực vật lực vào trong đó trong 1 thời gian dài ... đó là 1 ---> CÁI MÊ .. CÁI ĐIÊN ... [smile] ... 1 tập khí ... khó thay đổi ... [smile]

nhưng 1 khi NIỆM đã XẢ ĐƯỢC RỒI .. đã hiểu được GIÁ TRỊ của "XẢ NIỆM THANH TỊNH" .. thì đúng là chỗ "PHÁ MÔN QUAN" [smile]

Kinh Trường Bộ .. đức Phật cũng nói tới con đường tu hành, hành trì .. cũng phải tới TỨ SẮC THIỀN .. tới TÂM ĐỊNH TĨNH, KHÔNG CẤU NHIỄM, DỄ SỬ DỤNG [smile]

thì ngài ngay chỗ TÂM ĐÓ [smile] ... mới tìm đến được TAM MINH LỤC THÔNG [smile]


(3) Giấc Nam Kha [smile]

những người đi theo đuổi ước mơ của họ .. thực hành của họ cũng từ ước mơ mà có .. cũng như ngày xưa có 1 người theo đuổi con đường công danh .. đi lên kinh thi đường xa lúc đói nấu nồi cháo kê ... trong lúc mệt ngủ quên

- nằm mộng thấy mình công danh đỗ đạt .. vinh quy bái tổ .. công hầu bái tướng [smile]

nhưng đột nhiên tỉnh dậy .. nồi cháo kê .. vẫn còn chưa chín [smile]

vì vậy mới có câu:

Giấc Nam Kha .. khéo bất bình

bừng con mắt dậy .. thấy mình tay không [smile]



phải rồi .. sự ĐAM MÊ ... theo đuổi Ý NIỆM CÀNG LỚN .. càng sâu sắc ... càng thấm thía .. càng lâu dài .. càng gian truân trắc trở

thì sự TỈNH NGỘ mới càng lớn .. GIÁ TRỊ của TÂM ĐỊNH TĨNH, không cấu nhiễm .. dễ sử dụng .. mới càng tỏ rõ [smile]

sự AN LẠC ... AN TĨNH khác thường của con đường phật đạo mới được hiểu rõ ràng hơn [smile]


cho nên .. nói thiệt là KLL không cảm thấy bạn HQ có vấn đề gì lớn lắm ... chỉ là 1 người theo đuổi Ý TƯỞNG .. Ý NIỆM trong 1 thời gian nhiều năm .. rất đam mê .. rất si mê ...

cũng vẫn TỐT MÀ [smile] ... 1 con đường dài .. đã đi được nhiều bước ...

nhất niệm tham sân khởi

bá vạn chướng môn khai


phải thấy được cái gian nan .. gian truân .. cái đam mê, cái tham, sân, si của 1 NIỆM .. của TỪNG NIỆM

phải thấy được cái bất bình ... khi cái niệm ấy .. rồi có một ngày .. chẳng còn gì ... [smile]

thì mới tỏ rõ được cái NGỘ .. cái GIÁC chứ [smile]




(2) khi CÁ MẬP CẮN MỒI

hà hà ... nhiều khi

chắc có lẽ và có thể là

===> chỉ cần những CON SHARKS BIẾT CĂN ĐÚNG LÚC thôi [smile]


(3) Kiến Tánh [smile]

phàm sở hữu tướng

- hư thị giai vọng

nhược kiến chư tướng phi tướng

tức kiến NHƯ LAI


Ở trong 1 chương trình TV phổ biến đại chúng .. chúng ta dễ dàng coi thế "NIỆM" và cái "ĐIÊN TRONG ĐAM MÊ" của NIỆM đó ... có 1 con người, những con người như thế nào

ở trong cuộc sống .. mỗi con người .. cũng có 1 HỆ SINH THÁI "Ý NIỆM" .. thầm kín .. riêng tư ... ÍT ĐƯỢC KHÁM PHÁ và KHÓ THAY ĐỔI vì SỰ RIÊNG TƯ RIÊNG BIỆT đó như vậy [smile]

ờ mà đúng hông .... cho nên .. cũng chỉ có những trường hợp đặc biệt .. đúng lúc đúng thời ... khi NHỊ MÔN đồng mở .. thì mới có THỂ THÔNG QUAN thôi [smile]

ờ mà đúng hông ? [smile]
 
Last edited:

hoiquang

Tà ma ngoại đạo
Phật tử
Tham gia
30 Tháng 5 2021
Bài viết
112
Điểm tương tác
23
Điểm
28
Địa chỉ
ĐỒNG THÁP
TRẢ LỜI BẠN VÔ MINH:

Bạn đã viết hỏi, mình xin copy lại chữ đỏ dưới đây là:

1/Người mù vào đây hỏi người mù thì KIẾN TÁNH được sao ta???

2/Có một người ngoại đạo hoiquang trả lời câu hỏi:

"Làm sao biết KIẾN TÁNH???"

Có một người thắc mắc hỏi người ngoại đạo:
"Ông có biết ÔNG chưa???"

Người ngoại đạo nói: "Tôi phải biết TÔI chứ!"

Có một người thắc mắc người ngoại đạo:

" Ông là gì???
Ông biết ÔNG bằng cách nào???
Ông HỎI Ông???
................................................................................................................................

Dạ, mình trả lời bạn như sau:
câu 1: được!
(mù biết mù thì còn biết tìm bác sĩ để chữa trị, chỉ sợ mù mà không biết mù thì dù có gặp người hiến tặng đôi mắt để ghép cho sáng, nhưng chỉ tưởng là trái mù u!...tối vẩn tối)

câu 2:

- Làm sao biết kiến tánh? thì không có cách nào khác là mình phải kiến tánh.
- Ông có biết ông chưa?: biết chứ.
- Ông là gì? Tôi là Hoiquang.
- Ông biết ông bằng cách nào? bằng cách tôi còn sống và đang gõ mấy chữ trên diễn đàn này, ngoại trừ khi tôi già lú lẫn, hoặc đau bệnh hấp hối, hoặc khi tôi (Hoiquang) chết.

- Ông hỏi ông??? Dạ, tôi hỏi tôi, vì hỏi người khác tôi sợ phiền đến họ...
 

hoiquang

Tà ma ngoại đạo
Phật tử
Tham gia
30 Tháng 5 2021
Bài viết
112
Điểm tương tác
23
Điểm
28
Địa chỉ
ĐỒNG THÁP
Ngài Hồi Quang thật xứng danh xưng Dóc Tổ.

Dóc Tổ nghĩa là ông tổ nói của nghề nói dóc ạ.

Quả là: "Ngoài mồm nói phét trăm điều nhiệm,
Dưới gót không ly một điểm trần "

Bái Tổ Dóc. bái dóc tổ


Bạn TRỨNG LUỘT đúng là không làm mình thất vọng, đang buồn thì đọc bài bạn thì vui lên liền.
Hihi...
Thật sự hổm rày mình có đọc chỗ này bạn chia sẽ, nhận xét về mình, mình rất là vui và khi đang gõ dòng chữ này mình đang mĩm cười! hihi

Ở công ty mình làm, thường lên chức sẽ lên lương! mình chưa có lên chức. Nhưng vô đây bạn tự lên chức cho mình rồi có ai tăng lương cho mình không vậy? Hihi, thật mà hỏi thật mà...

Ôi mà không sao, nếu không tăng lương thì có tiếng tuy không có miếng cũng thích, thích lắm...hihi

Tuy mình rất thích 4 từ TỔ NÓI DÓC HOIQUANG nhưng mình sợ vi rút máy tính ăn mất 2 chữ NÓI DÓC ra còn có 2 chữ TỔ HOIQUANG thì thật là tai hại cho mình và mình rất sợ người ta hiểu nhầm mình lắm (vì mình là 1 người phàm phu, một ngoại đạo, một nhân viên làm công ty lãnh lương ạ) . Vậy nên mình xin thay bằng từ khác nha:
THẦY NÓI DÓC HOIQUANG!

Vậy là tạm ổn, và mình cũng rất thích...hihi
Thôi, mình đi nhá, cảm ơn bạn đã làm mình mĩm cười!
 

Bantoioi

Active Member
ĐÃ TIẾN CÚNG
Tham gia
16 Thg 3 2020
Bài viết
470
Điểm tương tác
140
Điểm
43
Hí hí,,, chơi vui nha bạn.

Có người nói:
Người tà nói chánh pháp,
Chánh pháp ấy cũng tà.
Người chánh nói pháp tà,
Pháp ấy thành chánh pháp.

Này tà ma ngoại đạo hoiquang,,, sao bạn để tự trói thế,,, làm sao thỏa mộng với đời đây?

Huhuhu... Mộng với tay cao hơn trời...

Đã có ông trời ta,,, là lá la... la la.
Vô ngã thuận pháp đi..
Cung kính.
 

khuclunglinh

Well-Known Member
Quản trị viên
Thượng toạ
Tham gia
26 Thg 12 2017
Bài viết
6,449
Điểm tương tác
1,151
Điểm
113
ha ha ha [smile]

thật ra vấn đề KIẾN TÁNH này hôm nọ tui đã đăng trong phần trả lời bạn VV rùi .. vì tui thấy bạn ấy có PHƯỚC LỚN với diễn đàn nên cố tình để lại cho bạn ấy coi ... [smile]

và nếu hôm nọ HQ chịu học hỏi .. đã hiểu hơn trước về vấn đề này luôn rùi [smile] ... đúng là bạn còn CHƯA BIẾT NHÌN HÀNG TỐT [smile] ...


ha ha ha [smile]

ở đoạn này ... chắc có lẽ là TÙY NIỆM [smile] có giá trị hơn [smile]


(1) Lý Duyên Khởi --> NHƯ TÁNH

Tương Ưng Bộ nêu ra 2 hướng đi của NHÂN DUYÊN [smile]


(a) Do duyên vô minh, này các Tỷ-kheo --> có các hành.

Như vậy, này các Tỷ-kheo,

ở đây là như tánh, bất hư vọng tánh, bất dị như tánh, y duyên tánh ấy.

Này các Tỷ-kheo, đây gọi là lý duyên khởi.

*** do đó .. nói KHÔNG CÓ HẾT VÔ MINH [smile] --> đúng mà ... bởi vì ... đó là LÝ DUYÊN KHỞI ... là NHƯ TÁNH, là BẤT HƯ VỌNG TÁNH .. là BẤT DỊ NHƯ TÁNH ... là Y DUYÊN TÁNH ẤY [smile]



lý duyên khởi ... thì dễ hiểu .. nhưng CHỈ CÓ THỂ --> là DỄ HIỂU khi mà

- cái này có .. thì cái kia có ... nhưng do có CHƠN TÂM --> mà có "VÔ MINH" ... có NGÃ TƯỚNG ... có CHƠN TÁNH [smile]

---> thì phải để vào trong đó [smile] --> NHỮNG CON NGƯỜI [smile] ... tức là phải nhìn ra CÁC PHÁP: THỦ XẢ ... [smile] ... hỏng có THỦ XẢ .. chẳng nhìn thấy BẤT NHƯ .. cũng chẳng nhìn thấy NHƯ .. CHƠN NHƯ (smile)

phải thế mà [smile]


hơn nữa ... do CHÁNH NIỆM biết CHẲNG NHƯ [smile] .. .nên mới có sự ngừng lại gọi là [smile]

- tri HUYỄN --> thì HUYỄN diệt

biết VỌNG [smile] .. thì VỌNG tan
chứ .... phải hông ? [smile]


vì lý do đó .. hướng đi này mới gọi là HƯỚNG ĐI --> CÓ HOÀN NGUYÊN [smile] ... như là chỗ "HOÀN NGUYÊN" trong Kinh Thủ Lăng Nghiêm .. như là chỗ "HOÀN NGUYÊN" khi mà Bồ Tát Quán Tự Tại "CHIẾU KIẾN" ấy [smile]


(2) Lý Duyên Khởi --> Nhất Niệm Vô Minh

Niệm ... là "tư tưởng, là tưởng, thọ ... là tư .. là tác ý" là ... "THÂN KIẾN" ... cho nên TƯƠNG ƯNG BỘ nói tới HƯỚNG ĐI THỨ HAI của Lý Duyên Khởi

--> Nhất Niệm Vô Minh


(a) - Vọng Ngã

Và này các Tỷ-kheo, thế nào là duyên sanh pháp? Già, chết, này các Tỷ-kheo, là vô thường, hữu vi, duyên sanh, biến hoại tánh, biến diệt tánh, ly tham tánh, đoạn diệt tánh.


(b) Vô minh, này các Tỷ-kheo --> là vô thường hữu vi, duyên sanh,

biến hoại tánh, biến diệt tánh, ly tham tánh, đoạn diệt tánh.


Những pháp này, này các Tỷ-kheo, được gọi là duyên sanh pháp. - Tương Ưng Bộ



Sanh, này các Tỷ-kheo, là vô thường, hữu vi, duyên sanh, biến hoại tánh, biến diệt tánh, ly tham tánh, đoạn diệt tánh.

Hữu, này các Tỷ-kheo, là vô thường, hữu vi, duyên sanh, biến hoại tánh, biến diệt tánh, ly tham tánh, đoạn diệt tánh.

Thủ, này các Tỷ-kheo... ái, này các Tỷ-kheo... Thọ, này các Tỷ-kheo... Xúc, này các Tỷ-kheo... Sáu xứ, này các Tỷ-kheo... Danh sắc, này các Tỷ-kheo... Thức, này các Tỷ-kheo... Các hành, này các Tỷ-kheo...



nếu chúng ta để ý vòng thập nhị nhân duyên ... thì VÔ MINH ... tới ÁI THỦ HỮU --> SANH [smile] thì đó chính là chỗ LỤC ĐẠO LUÂN HỒI XUẤT HIỆN

ở trong những pháp trong lục đạo này ... những người đó có nhìn thấy "NHƯ TÁNH" hông ? [smile]

---> không ... bởi vì .. .sự NGĂN NGẠI .. chính là "THÂN KIẾN" ... tức là cái chỗ SANH ĐÓ ... làm ra ngăn ngại [smile] ... sao mà thấy được [smile]

cho nên ... kinh Pháp Hoa .. Lăng Nghiêm .. trong Thập Giới .. thì các Pháp trong 6 Phàm đối với "THẬP NHƯ THỊ" ... nhìn hỏng ra [smile]


cho nên chỗ này .. chắc có lẽ là nên nói niệm ...

nhất niệm ... tham sân khởi

bá vạn ... chướng môn khai


cho nên ... kinh Phật cứ nhắm chỗ "LÝ NHÂN DUYÊN" mà nói NIỆM ... CHÁNH NIỆM hoài là vậy [smile]

hướng đi này .. CÓ CÁI TÔI là THẬT như là ngài VÂN MÔN nói đó ... nên có GIÀ CHẾT .. có SINH TỬ .. có VÔ THƯỜNG [smile] ... [smile]


(3) Ngũ Thừa Phật --> Bốn Thánh [smile]

mức độ tin tưởng vào Khổ, Vô Thường Vô Ngã .. của Ngũ Thừa Phật khác nhau .. biểu hiện và các pháp trong pháp giới của họ khác nhau ...

ở trong các kinh Nguyên Thủy .. mức độ phàm của THIÊN và NHÂN .. trong Lục Đạo .. được nhắc tới khác hơn nhiều ... so với người thời nay hiểu nghĩa thiên và nhân [smile] ... nghĩa là họ có nhận thức được: VÔ THƯỜNG, và VÔ NGÃ ở 1 mức độ nào đó ... mặc dù không hiểu sâu .. chưa rõ ràng ... và nhiều đoạn kinh nói về những vấn đề này [smile] ... điển hình là kinh nói tới CÕI SẮC GIỚI .. có những chư thiên cõi thiên [smile] .. cõi trời thiên giới .. vv. ..

cho nên .. trong họ cũng có mức độ NHƯ TÁNH ... TÙY DUYÊN SANH DIỆT nhất định [smile]

https://thientruclam.info/ht-thich-...tong-2005/duong-sanh-tu-duong-bat-tu-(doan-2)

và nếu chúng ta quan sát kỹ .. thì mức độ NHƯ THỊ của 3 bậc thánh: Thinh Văn, Duyên Giác, Bồ Tát cũng khác nhau [smile]

như ngài Vân Môn Văn Yển nói:

phàm phu --> gọi đó là THẬT

thinh văn --> phân tích là KHÔNG

duyên giác --> gọi là HUYỄN CÓ

bồ tát --> thì là "ĐƯƠNG THỂ" tức không [smile]

tức cũng có nghĩa là ... mức độ "NHẬP TÁNH" TÙY DUYÊN THANH TỊNH của hàng bồ tát ... đã "NHƯ TÁNH" rùi [smile]

hàng nhị thừa ..cũng có mức độ NHƯ TÁNH ... khác hơn .. là bởi vì có "THỦ XẢ" = Bất Như ... có "ĐOẠN TRỪ PHIỀN NÃO" .. cho nên chư tổ mới nói ... "đoạn trừ phiền não" tức NHỊ THỪA [smile]

do đó .. Tam Tổ Tăng Xán nói ... nhìn thấy THỦ XẢ .. cũng như là NHÌN THẤY CHẲNG NHƯ ... do BIẾT HUYỂN mà THẤY THẬT [smile]

LƯỠNG --> do THỦ XẢ

vì thế chẳng NHƯ [smile]



(4) Thiền Giả .. và "BÍ PHÁP" --> NHƯ THỊ [smile]

ngài Vân Môn Văn Yển nói:

thiền giả ... thấy cây gậy ... gọi cây gậy

đứng chỉ đứng

ngồi chỉ ngồi

không được động đến [smile]



do không ĐỘNG ĐẾN .. không tác ý .. không làm chủ .. vô chủ .. mà cái "THỦ, HỮU, SANH" đó đến rồi đi ... có rồi không ... có hoàn nguyên

do đó ... mới xảy ra hiện tượng "KIẾN TÁNH" ... của CHƯ PHÁP ...

nhược nhân dục liễu tri

tam giới nhất thiết Phật

ƯNG quán: pháp, giới, tánh

nhất thiết duy tâm tạo



do đó .. thiền giả .. qua cái nhìn "NHƯ THỊ" .... phải là "ĐẮC PHÁP" nhìn thấy "THẬP NHƯ THỊ" mới được [smile]

cho nên ... không cần theo THỨ BẬC ... có thể tới được chỗ .... CÁC TƯỚNG KHÔNG SẮC CHẤT [smile]

nhưng mà --> ít người làm được... vì không hiểu rõ .. nội dung PHÁP MÔN .. YẾU CHỈ THIỀN TÔNG này [smile] .. cũng không hiểu rõ áp dụng và ứng dụng của BÍ PHÁP "NHƯ THỊ" này [smile]

cho nên .. VÂN MÔN TÔNG --> cũng THẤT TRUYỀN [smile] .. có mà [smile]


ờ mà đúng hông ? [smile]
 
Last edited:

hoiquang

Tà ma ngoại đạo
Phật tử
Tham gia
30 Tháng 5 2021
Bài viết
112
Điểm tương tác
23
Điểm
28
Địa chỉ
ĐỒNG THÁP
NGÀY 30/6/21
8h sáng.

MUỐN BIẾT MÌNH KIẾN TÁNH HAY CHƯA thì thực hành như sau, trắc nghiệm như sau:

- Nếu bạn vẩn cầm nắm được tự do (nhà Thiền gọi là THỎNG TAY VÀO CHỢ!) pháp tu bất kỳ nào mà bạn đang tu trong lúc bạn suy nghĩ tính toán hay trong lúc bạn đang nói chuyện với ai đó thì bạn ĐÃ KIẾN TÁNH, ĐỐN NGỘ.
(Còn bạn không thể làm thế được thì bạn chưa kiến tánh, chưa đốn ngộ, vẩn còn ở ngoài cửa ĐẠO, cửa THIỀN ạ....bạn vẩn còn vẽ chiếc thuyền, chưa bước chân xuống thuyền nếm cảm giác bồng bềnh đâu ạ.)

Ví dụ cụ thể: Bạn tu tịnh độ đơn giản là niệm NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT phải rán niệm trong tứ oai nghi đi đứng nằm ngồi, và bỗng nhiên có người đến nhà bạn hay chùa bạn đang ở thì bạn phải nói chuyện chào người đó rồi đúng chưa, vậy trong lúc bạn đang nói câu CHÀO THÍ CHỦ MỚI TỚI, hay CHÀO CHỊ (ANH) MỚI TỚI thì ngay lúc đó đó bạn có nhớ NIỆM ĐƯỢC CÂU NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT được không, nếu bạn niệm được là đã kiến tánh, còn không thì chưa kiến tánh.

Ví dụ cụ thể: Bạn tu thiền chứ gì, tôi không cần biết bạn tu tông phái nào, loại thiền gì...Nếu hễ có khách đến chơi mà bạn vừa nói chuyện được với người đó mà vẩn vừa thực hành pháp thiền của bạn trong tâm được thì là bạn kiến tánh...ĐƠN GIẢN THẾ THÔI.

Ví dụ cụ thể: Bạn tu pháp pháp tụng kinh, giả sử 1 câu kinh nào đó mà bạn hay đọc tụng hằng ngày, nếu khách đến chơi miệng bạn vừa chào người ta mà trong lòng bạn có còn nhớ tụng nhớ đọc câu kinh kia chăng? Tôi bảo đảm bạn sẽ không thể vừa làm cả 2 việc....vì sao?

VÌ CÁI VỌNG TÂM ( Tức cái suy nghĩ tính toán nói năng) NÓ KHÔNG THỂ LÀM 2 VIỆC 1 LÚC, HAY SUY NGHĨ 2 ĐIỀU 1 LÚC.

CHỈ CÓ NGỘ RA CHƠN TÂM, HAY THẤY TỰ TÁNH DI ĐÀ, HAY KIẾN TÁNH , GẶP CHỦ NHÂN ÔNG...thì bạn sẽ ngộ ra điều tôi nói...và mới làm được vừa nói chuyện vừa thực hành pháp mình tu..hihi
( Tôi biết ở diễn đàn này, hay ở ngoài đời ở đâu đó vẩn có 1 2 người hiểu điều tôi nói...hihi, còn đa phần mọi người còn lại đều không thể hiểu nỗi cái điều mà tôi đang nói...)

Dạ, chào ạ.
 

khuclunglinh

Well-Known Member
Quản trị viên
Thượng toạ
Tham gia
26 Thg 12 2017
Bài viết
6,449
Điểm tương tác
1,151
Điểm
113
ha ha ha [smile]

ỦA ... kiến tánh đơn giản hóa ý nghĩa quá trở thành kiên trì với pháp tu rùi [smile] ... Lục Tổ Huệ Năng cũng nói là ... BỔN LAI VÔ NHẤT VẬT [smile] .... nên hai thí dụ này ... CỤ THỂ hỏng giống [smile]

- hỏng phải pháp nào cũng CAO SIÊU .. dẫn tới KIẾN TÁNH nhé [smile] ... nên định nghĩa này hỏng phải giống như là thấy pháp .. và cũng chẳng phải TÙY PHÁP HÀNH nào cũng dẫn tới vấn đề đó [smile]

nhứt là khi:

- Tôi suy nghĩ .... TÔI TỒN TẠI

- rùi pháp tu gì đó .. cái TÔI TỒN TẠI [smile] ... vẫn còn Y SÌ [smile]

bởi vì hỏng có CHÁNH KIẾN .. sao mà KIẾN (THẤY) đúng được ? ... [smile]

bởi vì .. còn có THÂN KIẾN ngăn ngại .. sao mà KIẾN (THẤY) đúng được ? [smile]

*** thường thì do THẤY hỏng đúng .. mới sinh ra thêm lắm chuyện [smile]


(1) Chánh Tri, Chánh Kiến [smile]

Với tâm định tĩnh, thuần tịnh, không cấu nhiễm, không phiền não, nhu nhuyến, dễ sử dụng, vững chắc, bình thản như vậy,

Tỷ-kheo dẫn tâm, hướng tâm đến chánh trí, chánh kiến.

Vị ấy biết: Thân này của ta là sắc pháp, do bốn đại thành, do cha mẹ sanh, nhờ cơm cháo nuôi dưỡng, vô thường, biến hoại, phấn toái, đoạn tuyệt, hoại diệt, trong thân ấy thức ta lại nương tựa và bị trói buộc.

Này Ðại vương, ví như một hòn lưu ly bảo châu, đẹp đẽ, trong suốt, có tám mặt, khéo dũa, khéo mài, sáng chói, không uế trược, đầy đủ tất cả mỹ tướng. Và một sợi giây được xâu qua hòn ngọc ấy, sợi giây màu xanh, màu vàng, màu đỏ, màu trắng hay màu vàng nhạt. Một người có mắt cầm hòn ngọc ấy trên tay sẽ thấy: Hòn lưu ly bảo châu này, đẹp đẽ, trong suốt, có tám mặt, khéo dũa, khéo mài, sáng chói, không uế trược, đầy đủ tất cả mỹ tướng. Và sợi giây này được xâu qua hòn ngọc ấy, sợi giây màu xanh, màu vàng, màu đỏ, màu trắng hay màu vàng nhạt.

Cũng vậy, này Ðại vương, với tâm định tĩnh, thuần tịnh, không cấu nhiễm, không phiền não, nhu nhuyến, dễ sử dụng, vững chắc, bình thản như vậy. Tỷkheo dẫn tâm, hướng tâm đến chánh trí, chánh kiến. Vị ấy biết: Thân này của ta là sắc pháp, do bốn đại thành, do cha mẹ sanh, nhờ cơm cháo nuôi dưỡng, vô thường, biến hoại, phấn toái, đoạn tuyệt, hoại diệt. Trong thân ấy thức ta lại nương tựa và bị trói buộc.



(2) Và này các Tỷ-kheo, thế nào là con đường đưa đến thân kiến đoạn diệt?

Ở đây, này các Tỷ-kheo, vị Ða văn Thánh đệ tử thấy rõ các bậc Thánh, thuần thục pháp các bậc Thánh, tu tập pháp các bậc Thánh, thấy rõ các bậc Chân nhân, thuần thục pháp các bậc Chân nhân, tu tập pháp các bậc Chân nhân;

không quán sắc như là tự ngã,

hay không quán tự ngã như là có sắc,

hay không quán sắc ở trong tự ngã,

hay không quán tự ngã ở trong sắc.

... không quán thọ... không quán tưởng... không quán các hành...

... không quán thức như là tự ngã, hay không quán tự ngã như là có thức, hay không quán thức ở trong tự ngã, hay không quán tự ngã ở trong thức.

Này các Tỷ-kheo, đây gọi là con đường đưa đến thân kiến đoạn diệt. Con đường đưa đến thân kiến đoạn diệt có nghĩa là:

Sự quán sát đưa đến sự khổ đoạn diệt



ờ mà đúng hông ? [smile]
 

hoiquang

Tà ma ngoại đạo
Phật tử
Tham gia
30 Tháng 5 2021
Bài viết
112
Điểm tương tác
23
Điểm
28
Địa chỉ
ĐỒNG THÁP
NGÀY 3/7/21
8H16 phút sáng....

Mới vừa làm xong vài việc nhỏ, giờ riết vô đây viết vài câu gì ghiền quá rồi..hihi
Hôm nay ở đây không viết nhiều, mà là có 1 câu ĐỐ :


CÂU ĐỐ:
ĐỐ CÁC BẠN CHỨ SAU KHI NGÀI LỤC TỔ KIẾN TÁNH, NGỘ ĐẠO khi nghe NGÀI NGŨ TỔ HOẰNG NHÂN đọc câu kinh ƯNG VÔ SỞ TRỤ NHI SANH KỲ TÂM ....thì NGÀI LỤC TỔ CÓ HẾT DỐT CHƯA?
(Nghĩa là sau khi Ngài LỤC TỔ ngộ Đạo thì Ngài biết chữ hay vẩn không biết chữ y như cũ..., y như lức chưa ngộ ĐẠO?)

Dạ, các bạn xa gần đã đang sẽ vào diễn đàn này nếu có duyên đọc đến đây hãy thử suy nghĩ và trả lời ạ.
 

hoiquang

Tà ma ngoại đạo
Phật tử
Tham gia
30 Tháng 5 2021
Bài viết
112
Điểm tương tác
23
Điểm
28
Địa chỉ
ĐỒNG THÁP
CÂU ĐỐ THỨ 2:

TẠI SAO? NGÀI LỤC TỔ SAU KHI NGỘ ĐẠO (KIẾN TÁNH, ĐỐN NGỘ) THÌ NGÀI LỤC TỔ KHÔNG GIẢNG, KHÔNG ĐỌC LẠI CÂU KINH : ƯNG VÔ SỞ TRỤ NHI SANH KỲ TÂM để chỉ cho Ngài HUỆ MINH kiến tánh, mà LỤC TỔ bảo ông HUỆ MINH phải bình tâm không suy nghĩ thiện, không suy nghĩ ác hãy nhân ngay lúc đó mà tìm ra cái gì là BẢN LAI DIỆN MỤC của chính ông HUỆ MINH?

Dạ, các bạn hãy thử hỏi, và thắc mắc coi tại sao kỳ vậy, tại sao vậy?....
.............................................................


(Dạ sẳn tiện ở đây Hoiquang thành thật xin lỗi với mọi người. Mình nhớ ở tiêu đề kiến tánh và kiến cắn thời đại 4.0 ở mục nào đó mình viết có từ là BẢI LAI DIỆN MỤC, và có nhiều lỗi sai chính tả, vì mình không phải là giáo sư ngôn ngữ nên viết phải ắt sai chính tả ạ....thật không cố ý ạ, đây là lỗi đánh máy, do mình viết dài, và công việc công ty vừa tranh thủ thời gian ít ỏi để viết viết và vừa làm việc xen kẻ nên không kịp phát hiện, thành thật nhận thiếu sót, rất mong BAN QUẢN TRỊ nếu có đọc bài mình viết thấy sai chính tả thì cứ sửa dùm ạ, hay thấy từ vô nghĩa cứ sửa lại ạ, vì phần mềm diễn đàn chỉ cho sửa bài sau khi gởi có 5 phút mà mình thấy mau lắm, gởi xong chưa kịp sửa xong là hết thời gian....Nên đành không tài nào sửa lại chính tả, hay sai xót ạ, thường trong lúc mình viết mình ít phát hiện ra lắm, khi gởi lên xong, lát đọc lại mới phát hiện ra mấy từ ngơ ngơ sai sai...hihi thì đã muộn rồi ạ...

Vậy, nên các bạn gần xa hay các bạn học sinh sinh viên hay thành viên ban quản tri diễn đàn đọc ý chớ đọc lời ạ...Thành thật cáo lỗi ạ.)
 

khuclunglinh

Well-Known Member
Quản trị viên
Thượng toạ
Tham gia
26 Thg 12 2017
Bài viết
6,449
Điểm tương tác
1,151
Điểm
113
ha ha ha [smile]

CÂU ĐỐ THỨ 2:

TẠI SAO? NGÀI LỤC TỔ SAU KHI NGỘ ĐẠO (KIẾN TÁNH, ĐỐN NGỘ) THÌ NGÀI LỤC TỔ KHÔNG GIẢNG, KHÔNG ĐỌC LẠI CÂU KINH : ƯNG VÔ SỞ TRỤ NHI SANH KỲ TÂM để chỉ cho Ngài HUỆ MINH kiến tánh, mà LỤC TỔ bảo ông HUỆ MINH phải bình tâm không suy nghĩ thiện, không suy nghĩ ác hãy nhân ngay lúc đó mà tìm ra cái gì là BẢN LAI DIỆN MỤC của chính ông HUỆ MINH?


vậy thì ngay câu hỏi này .. chúng ta cùng nhau xem thử ... coi bạn HQ hiểu:

(1) Kỳ Tâm và Bản Lai Diện Mục khác nhau chỗ nào ? [smile]


(2) Ưng Vô Sở Trụ .. khác với Không Nghĩ Thiện Không Nghĩ Ác chỗ nào ? [smile]


nói chung ... là bạn HQ cứ giải thích trước đi .. rùi chúng ta cùng xem DUY THỨC, và Kinh Nguyên Thủy ... chư Phật Bồ Tát .. Chư Tổ Chư Phật nói thế nào ? [smile]

mất công bạn nói ... "KINH BẠN ĐỌC gì cũng hiểu" ... mà giải thích thì "TÔI DỐT LẮM" [smile]

ờ mà đúng hông ?
 

hoiquang

Tà ma ngoại đạo
Phật tử
Tham gia
30 Tháng 5 2021
Bài viết
112
Điểm tương tác
23
Điểm
28
Địa chỉ
ĐỒNG THÁP
ngày 4/7/21, chủ nhật sáng.
Dạ, Hoiquang ngoại đạo này xin phúc đáp bạn KHUCLUNGLINH:

Bạn hỏi:
1) Kỳ Tâm và Bản Lai Diện Mục khác nhau chỗ nào ? [smile]

(2) Ưng Vô Sở Trụ .. khác với Không Nghĩ Thiện Không Nghĩ Ác chỗ nào ? [smile]
....

Xin trả lời vắn tắt:
1/KỲ TÂM và BẢN LAI DIỆN MỤC chỉ là 1 KHÚC CỦI MỤC thôi ạ!

2/ƯNG VÔ SỞ TRỤ và KHÔNG NGHĨ THIỆN KHÔNG NGHĨ ÁC là ngay bây giờ bạn hãy tắt máy tính hoặc tắt nguồn điện thoại của bạn và nhìn vào màn hình đen đen đó, 2 CÁI TÊN GỌI ĐÓ LÀ CÓ CÙNG 1 MÀU ĐEN ĐEN ĐÓ!


Hoiquang vừa trả lời xong rồi ạ!
 

khuclunglinh

Well-Known Member
Quản trị viên
Thượng toạ
Tham gia
26 Thg 12 2017
Bài viết
6,449
Điểm tương tác
1,151
Điểm
113
ha ha ha [smile]

với câu trả lời này .. còn lâu bạn HQ mới được nghe câu trả lời cho bạn TIẾN BỘ [smile]

*** Lục Tổ Huệ Năng mà nói vậy .. thì BỊ cái ông kia ... CHÉM ĐỨT LÀM ĐÔI RÙI [smile]

UỐNG THÊM TRÀ nhé [smile]

ờ mà đúng hông ? [smile]
 
GÓP PHẦN LAN TỎA GIÁ TRỊ ĐẠO PHẬT

Ủng hộ Diễn Đàn Phật Pháp không chỉ là đóng góp vào việc duy trì sự tồn tại của Diễn Đàn Phật Pháp Online mà còn giúp cho việc gìn giữ, phát huy, lưu truyền và lan tỏa những giá trị nhân văn, nhân bản cao đẹp của đạo Phật.

Mã QR Diễn Đàn Phật Pháp

Ngân hàng Vietcombank

DUONG THANH THAI

0541 000 1985 52

Nội dung:Tên tài khoản tại diễn đàn - Donate DDPP(Ví dụ: thaidt - Donate DDPP)

Who read this thread (Total readers: 0)
    Bên trên