Dạ! chào diễn đàn, chào mọi người.
Mình thấy ở đô thị nào cũng có bãi rác và hầm phân hết. Ở đâu con người sống nhiều thì cũng sinh ra dơ dáy, mà đất thì chật, người thì đông nên đành chịu vậy.
còn ở nông thôn như nhà TRÍ, sẽ không thấy bãi rác to đùng đâu, vì nông thôn thường đất rộng nhà thưa, môi trường sinh thái tốt lắm. Hễ có mớ rác nào là đem đốt hết, hoặc chôn lắp liền, đâu để rác thành như núi vậy. Còn hầm phân là cái hầm phía dưới trên là cầu tiêu máy xây lên, nhà nhà đều có ở đô thị, nông thôn có khi là cầu cá nên không có hầm phân đâu.
Mà kỳ thật! cái bãi rác cũng hữu dụng chứ, không có nó thì rác để đâu cho siết!? cái hầm phân cũng có ích chứ, không có nó làm sao cầu tiêu máy vận hành tốt được.
Con người ta sống phải ăn, uống, rồi tiểu tiện...có vô thì có ra mà! Dù cho ta có cọ rửa sạch sẽ, tắm xà bông thơm cho thơm cái bề ngoài da thịt này, nhưng bên trong ruột già ta đâu có cọ rửa được!? nên nó vẩn dính mùi hôi đó thôi.
Chính vì vậy, dù ta cố đè nén vọng tưởng nổi lên nhưng nó lại cố trồi dậy, đó là do ta chưa làm đúng phương pháp, thôi đừng đè nén nó làm gì đừng cột nó mà chi, hãy để nó trôi đi một cách tự nhiên, nó đến ta chào, nó đi ta báy bay. Rồi vọng tưởng khác lại đến ta cũng ôn tồn tiếp chuyện với nó, thăm hỏi nó ân cần, ta mến nó nó sẽ mến ta thôi. Sẽ có một ngày nó hiền diệu lắm! không còn đòi ăn thịt ta nữa!
Thôi thì hãy chấp nhận nó như chấp nhận trong ruột già của ta có 1 "cái hầm phân" vậy!
Lúc tôi còn học đại học CẦN THƠ, có bãi rác Cái Răng, mỗi lần đi ngang là bịt mũi lại một mùi hôi nồng nặc rất tanh, thật khó chịu, cái bãi rác này rộng hơn 1 hecta, cao như núi, nằm sát quốc lộ 1A.
Nhìn tận bên trong khói tỏa nghi ngúc, đâu đó có mấy cụ, mấy em nhỏ loay hoay bới móc cái gì ở trong rác nhỉ!?
À! họ đang tìm cái thứ gì có thể bán ve chai được thì lượm lên, họ bới hết chỗ này đến chỗ khác, mồ hôi cùng mùi hôi của rác ước cả áo họ...
Tôi thấy chạnh lòng quá...mỗi lần nhớ tới, nay nhờ tiêu đề này lại nhớ chuyện xưa. Thật cảm ơn bạn.
Ở trên đời này có biết bao nhiêu đứa trẻ đói rách, sống nghèo khổ, dơ dáy, lang thang phiêu bạc! sinh sống nhờ bãi rác kia chứ! Đối với ta cho đó là rác! là rác! nhưng với lũ chúng nó đó là vàng! là tiền! là cơm! là niềm vui khi bới được một vật gì xinh xắn! À! 1 con búp bê bị gãy 1 chân! chúng nó sẽ thét lên: tụi bây ơi! tao tìm được con búp bê rồi! ha ha ha!!! Tiếng cười in ỏi rạng ngời trên đôi môi rám nắng.
Thật tội cho chúng nó quá...Bữa đói bữa no cơm tù cơm bụi...
Còn ta thì sao! tôi thì sao!? giờ tôi ngồi đây, trong phòng vắng, yên tỉnh, có đèn điện, máy quạt, có máy tính, có wifi, có diễn đàn, có gần như đủ cả... Vậy mà ta còn chưa chịu tin tấn dũng mãnh, quyết chí nhanh chân tiến lên con đường giác ngộ! vậy mà ta còn chậm chạp rong chơi! vậy mà ta còn chưa biết đủ! vậy mà ta còn ăn còn ngủ cho say, món dở thì chán, món ngon thì cười thì thích!
vậy mà ta còn hơn thua, còn thấy bạn hay hơn ta ta đố kỵ hoài nghi, vậy mà ta!...vậy mà ta!...
" ...Chỉ có pháp hiện tại,
Tuệ quán chính ở đây.
Không động, không rung chuyển,
Biết vậy nên tu tập
Hôm nay nhiệt tâm làm
Ai biết chết ngày mai?
Không ai điều đình được
Với đại quân thần chết,
Trú như vậy nhiệt tâm
Ðêm ngày không mệt mỏi,
Xứng gọi Nhứt dạ Hiền,
Bậc an tịnh, trầm lặng." - kinh Nhất Dạ Hiền Giả
.........................
Hôm nay phải nhiệt tâm làm, vì ai biết chết ngày mai???