nguyenvanhoc2006

Con đường Nhất Thừa (Hành trình Chân Lý)

Thanh Trúc

Registered
Phật tử
Tham gia
18/10/13
Bài viết
390
Điểm tương tác
187
Điểm
43



Đừng nói chi đến sự sung sướng khoái lạc trên các cảnh Trời, có những vị có phước được đầu thai làm người, dầu còn duyên với Phật pháp được học Phật pháp đến nơi đến chốn, nhưng cuộc sống tiện nghi "trơn như thoa mở" cũng hầu hết đều "lạc vào đường Tà".

Không phải ra mặt phá hoại Phật pháp mới là Tà, mà quên mất mục đích "học Phật là cầu Giải thoát" lại thực tâm ca ngợi, ngưỡng mộ tôn sùng những tiêu chí SINH THIÊN cũng đều là lạc vào đường Tà.

Đạo Phật tạm dùng NHÂN THIÊN THỪA để gieo duyên cho Phật tử sơ cơ, giúp họ bớt khổ bớt căng thẳng trong cuộc sống, từ đó Phật tử mới an tâm mà tu học lên Con đường Giải Thoát.


Kính bác Văn Học ! Chúng con chưa rõ "những tiêu chí sinh Thiên" là gì ?

Kính !
 
GÓP PHẦN LAN TỎA GIÁ TRỊ ĐẠO PHẬT

Ủng hộ Diễn Đàn Phật Pháp không chỉ là đóng góp vào việc duy trì sự tồn tại của Diễn Đàn Phật Pháp Online mà còn giúp cho việc gìn giữ, phát huy, lưu truyền và lan tỏa những giá trị nhân văn, nhân bản cao đẹp của đạo Phật.

Mã QR Diễn Đàn Phật Pháp

Ngân hàng Vietcombank

DUONG THANH THAI

0541 000 1985 52

Nội dung: Tên tài khoản tại diễn đàn - Donate DDPP (Ví dụ: thaidt - Donate DDPP)

nguyenvanhoc2006

Ban Cố Vấn Chủ Đạo Diễn Đàn
Phật tử
Tham gia
2/12/06
Bài viết
5,891
Điểm tương tác
1,535
Điểm
113
Kính bác Văn Học ! Chúng con chưa rõ "những tiêu chí sinh Thiên" là gì ?

Kính !

Chào Thanh Trúc !

nguyenvanhoc2006 nói:
Không phải ra mặt phá hoại Phật pháp mới là Tà, mà quên mất mục đích "học Phật là cầu Giải thoát" lại thực tâm ca ngợi, ngưỡng mộ tôn sùng những tiêu chí SINH THIÊN cũng đều là lạc vào đường Tà.

Trong Kinh Hoa Nghiêm có nói "Vong thất Bồ Đề Tâm, tu chư Thiện Nghiệp thị danh Ma Nghiệp" (Lìa đích Giải Thoát Rốt Ráo, chạy theo điều lành thiện, đúng nó là Ma nghiệp đó !).

Thưa các bạn ! "Làm điều lành chăm việc Thiện" là Giáo điều mà xuyên suốt hành trình tu Phật từ sơ cơ cho đến cuối hành trình chư Phật tử đều phải "dán lên trán". Thế mà sao ở đây đức Phật lại nói lạ vậy ?

_ Xin thưa, "Làm điều lành chăm việc Thiện" là pháp trợ duyên, tất cả Phật tử chúng ta đừng quên mục đích chính của Phật pháp là TOÀN GIÁC (mà có 2 chặng quan trọng phải vượt qua, đó là chứng Vô Ngã và chứng Pháp Không _ Vô Pháp) . Nếu Phật tử không phân biệt được cái nào là chính, cái nào là phụ, đem những điều phụ lên làm tiêu chí tu hành thì sẽ lạc vào Ma Nghiệp.

Ở đây "Làm điều lành, chăm việc Thiện" là tiêu chí sinh Thiên thứ nhất, ngoài ra còn rất nhiều tiêu chí khác, đơn cử như :

_ Thanh Tịnh.
_ Vô Vi.
_ "Thiểu dục tri túc" (ít muốn biết đủ)
_ Vô cầu.
_ Vô dục.
_ Buông xả.
_ Dừng đứng tâm ý.
_ Bất tranh.
_ Diệt trừ phàm tính, phiền não.
_ ......
_ ......

Còn rất nhiều tiêu chí khác, các bạn có thể xem lại Kinh Pháp Cú và nhiều nhất là ở Phẩm Bà La Môn :
http://www.diendanphatphap.com/dien...câu-306-đến-423)&p=48916&viewfull=1#post48916

Giáo Pháp của Phật thì từ đầu đến cuối đều LÀNH, chỉ có điều chư vị Giác Ngộ, Đại Giác Ngộ từ chỗ KHÔNG CHẤP PHÁP NÀO CẢ MÀ PHƯƠNG TIỆN BÀY RA 5 THỪA, còn chư vị Giảng sư ngày nay có những vị tâm đắc với Giáo Điều, Bài Pháp nào thì liền bảo thủ, đi đến đâu cũng ra rả nói theo CHẤP NHẤT của mình, mà không nhớ rằng đạo Phật xây dựng trên căn bản NHẤT THIẾT PHÁP KHÔNG.
 

nguyenvanhoc2006

Ban Cố Vấn Chủ Đạo Diễn Đàn
Phật tử
Tham gia
2/12/06
Bài viết
5,891
Điểm tương tác
1,535
Điểm
113
Vì không được rõ lắm về lời giáo huấn của bác Văn Học, xin được đưa ra vài ý mong được giải đáp.
+ Nếu muốn sanh lên cõi trời thì ít ra cũng đã nhiều đời tu hành Phật Pháp mới lên được. vậy công phu tu hành khi lên trời đều bị mất hết cả hay sao. nếu thế nhân quả chỉ dừng lại ở chỗ thọ hưởng. còn cái phần mà gọi là chỗ chứa hình như là như Lai tạng thì phải. nó bị xóa rồi hay sao mà chủng tử tu hành chạy đâu mất? nếu còn thì vẫn có thể tu hành tiếp được chứ.
+ nếu nói như vậy thì tu hành được hay không là do hoàn cảnh chứ không thuộc về TÂM.
Mà nếu do TÂM thì có liên quan gì đến hoàn cảnh.
nếu nói chỉ có khổ mới tu hành được. mà nỗi khổ trần gian không ngoài miếng cơm , manh áo, danh vọng , nhục , vinh... nhưng chủ yếu là lo cơm ăn áo mặc là chính mới sinh đủ thứ khổ. vậy mà không thể tu hành được nên mới xuất gia. xuất gia rồi thì cũng như lên trời, không phải lo cái khổ nạn cơm áo
Như vậy liệu xuất gia khó tu hơn hay tại gia khó tu hơn( khó thành )
Hay là như ngày nay người thực hành Phật Pháp thì nghèo kiết mùng tơi chẳng có lấy miếng cơm còn phải nhờ vả người thân quen, không có lấy một xu để cúng dường bố thí. thì gọi là tu suông. còn những người giàu ,năng lên chùa bái lễ cúng dường tiền tỉ thì được gọi là chân chánh thực hành lời Phật dạy...
Vì còn u mê nên mở lời mong được chỉ bày. đừng cho đây không phải chỗ thưa hỏi mà di chuyển nhé

Chào bạn nhãn đầu mùa !

Mặc dầu câu hỏi của bạn không rõ ràng lắm, nhưng Vô Học cũng xin cố gắng trong khả năng :

Khi hành giả được sinh Thiên thì "công phu tu hành khi lên trời đều bị mất hết cả hay sao ?"

_ Được sinh Thiên là kết quả "công phu tu hành" đó ! Sao bạn lại cho là mất ? Ví như bạn đem một bao quặng vàng đến lò luyện kim, người ta đưa lại cho bạn 1 chỉ vàng, thì đó là kết quả của 1 ngày cực khổ đào quặng, chứ nào có mất đi đâu. (Không lẻ bạn còn hỏi "cái bao đất đá của tôi đâu ?").

còn cái phần mà gọi là chỗ chứa hình như là như Lai tạng thì phải. nó bị xóa rồi hay sao mà chủng tử tu hành chạy đâu mất? nếu còn thì vẫn có thể tu hành tiếp được chứ ?.

_ Giả sử có vị tu hành chăm chỉ 40 năm, rồi sau đó phạm vào Khẩu Nghiệp (nói một câu mà tội rất nặng) thì vị ấy sẽ đi Địa Ngục bằng "thẻ VIP", công phu 40 năm tu hành của vị ấy không mất, nhưng phải chờ cho hành giả trả xong cái Ác Nghiệp (Khẩu Nghiệp) kia, thì mới phục hồi (restore) lại.

Chắc bạn còn nhớ chuyện "bị đoạ 500 kiếp làm thân chồn chỉ vì một câu nói : Bậc Đại tu hành không lạc vào Nhân Quả", đó là vị Tăng này chưa bài bác Nhân Quả, mà chỉ do hiểu sai mà thôi.

+ nếu nói như vậy thì tu hành được hay không là do hoàn cảnh chứ không thuộc về TÂM.

Câu này là bạn suy luận sai, câu chuyện không phiến diện như thế !

Mà nếu do TÂM thì có liên quan gì đến hoàn cảnh ?.

"Tâm Cảnh bất nhị" bạn ơi !

Như vậy liệu xuất gia khó tu hơn hay tại gia khó tu hơn (khó thành) ?

Tuỳ căn cơ, với căn cơ Nhân Thiên Thừa và Nhị Thừa thì xuất gia dễ thành tựu đạo nghiệp hơn.

Hay là như ngày nay người thực hành Phật Pháp thì nghèo kiết mùng tơi chẳng có lấy miếng cơm còn phải nhờ vả người thân quen, không có lấy một xu để cúng dường bố thí. thì gọi là tu suông. còn những người giàu ,năng lên chùa bái lễ cúng dường tiền tỉ thì được gọi là chân chánh thực hành lời Phật dạy...

Chắc bạn dư biết Phước đức và Công Đức khác nhau chứ ?! Cúng dường bố thí tiền tỉ chỉ như bỏ tiền vào "Ngân Hàng Địa Phủ" kiếp sau rút ra xài, chứ cái "thẻ" này không dùng (không có giá trị) trong "Không môn".

Vô Học có đọc trong "84 vị Thánh Tăng Ấn độ" có một vị vốn là "Vương tôn công tử" phát tâm tu Phật. Vị ấy không mang hình thức tu sĩ "đầu tròn áo vuông" mà đóng vai người "vô gia cư" xin vào làm tạp dịch trong Kỹ Viện để kiếm chén cơm sống qua ngày. Bạn cũng biết rồi đó Kỹ Viện (nhà thổ, động mãi dâm) thì rất ô hợp, những Tú Bà hay gái điếm thì đa phần không có ăn nói lịch sự với người làm công bao giờ. Ấy vậy mà nhân vật của chúng ta vẫn kiên trì phục dịch, thậm chí còn phải "đổ bô" cho quý cô nương chảnh choẹ nữa chứ, chuyện nghe mắng chửi vào đầu thì "như cơm bữa".

Công việc nhẫn nhục phi thường ấy chính là Công đức đó, nhẫn nhục phi thường thì mới đạt thành tựu phi thường chứ, nhờ vậy mà 12 năm sau vị ấy THÀNH ĐẠO.
 

Hoàng Mai

Registered
Phật tử
Tham gia
22/9/13
Bài viết
370
Điểm tương tác
188
Điểm
43



Ở đây "Làm điều lành, chăm việc Thiện" là tiêu chí sinh Thiên thứ nhất, ngoài ra còn rất nhiều tiêu chí khác, đơn cử như :

_ Thanh Tịnh.
_ Vô Vi.
_ "Thiểu dục tri túc" (ít muốn biết đủ)
_ Vô cầu.
_ Vô dục.
_ Buông xả.
_ Dừng đứng tâm ý.
_ Bất tranh.
_ Diệt trừ phàm tính, phiền não.
_ ......
_ ......


Kính bác Văn Học !

Con hãy còn phân vân, những tiêu chí mà bác nêu trên, theo con thì đúng là Phật pháp rồi. Mà sao bác nói như có ý bài bác ?

Kính thắc mắc.
 

nguyenvanhoc2006

Ban Cố Vấn Chủ Đạo Diễn Đàn
Phật tử
Tham gia
2/12/06
Bài viết
5,891
Điểm tương tác
1,535
Điểm
113
Kính bác Văn Học !

Con hãy còn phân vân, những tiêu chí mà bác nêu trên, theo con thì đúng là Phật pháp rồi. Mà sao bác nói như có ý bài bác ?

Kính thắc mắc.

Kính chào các bạn ! Chào Hoàng Mai !

Vì Con đường Nhất Thừa dung thông các Thừa, cho nên không chỉ có khuyến tấn mà còn khắt khe với hành giả _ như khi thấy một người trình độ căn cơ Nhân Thiên Thừa mà đi lý luận những chuyện cao xa của Đại Thừa - Tối Thượng Thừa _ liền nhắc nhở là phải "giữ kỹ Thân Khẩu Ý", "nghiêm trì Giới Luật" chứ không bài bác Thừa nào cả.

Sở dĩ có vẻ như bài bác là vì muốn "nâng cấp" cho hành giả (khi thích hợp), muốn "nhổ đinh tháo chốt" cho hành giả (khi thích hợp _ tức là đã "chín mùi").

Đơn cử như bài kệ của Ngài Thần Tú :

"Thân như cây Bồ Đề,
Tâm là đài gương sáng
Phải thường xuyên lau chùi
Chớ để dính bụi dơ".


Ngủ Tổ thấy bài kệ bèn bảo chúng : "Bài này hay đấy ! Các Ông nên học thuộc lòng, ráng thực hành theo, ắt sẽ không bị đoạ vào 3 đường ác".

Bài kệ này khuyên ta nên tích cực "Diệt trừ phàm tính, phiền não" thì đúng nó là Phật pháp rồi, (nhưng lời lẻ vẫn còn vướng mắc trong Nhân Thiên Thừa) cho nên Ngũ Tổ kêu TT Thần Tú vào phòng riêng bảo rằng : "Bài kệ này chưa được, ông hãy về làm lại !". Các bạn thấy không, Tổ đâu có bài bác bài kệ ấy, mà còn khuyên mọi người nên thắp hương, học thuộc lòng và thực hành nữa kia, nhưng "nhổ đinh tháo chốt" cho người đệ tử "trưởng tràng" thân yêu của mình thì chưa phải lúc.
Một vị Quốc sư (TT Thần Tú) có đám tang lớn nhất lịch sử Trung Hoa, thì rõ ràng Ngài đã "lên Tiên" từ khi còn tại thế rồi còn gì !

Xin nhắc lại, những tiêu chí sinh Thiên vẫn là Phật pháp, nhưng chỉ là phương tiện "quá độ", với Phật tử có đủ duyên học Phật pháp, "trăm ngàn muôn kiếp khó tìm cầu" mà, thì nên cố gắng "Nguyện giải Như Lai nghĩa nhiệm mầu", có như thế mới không phụ lòng đức Từ Phụ.

Mến !
 

Thế Hùng

Registered
Phật tử
Tham gia
20/9/12
Bài viết
422
Điểm tương tác
196
Điểm
43


Kính các bạn, kính Nguyên Chiếu !

Người tu Tiểu Thừa nếu cứ bám chặt vào con đường mình đã chọn thì sẽ có thể đến Giải Thoát Sinh Tử Luân Hồi, tức là đắc quả A La Hán, cũng gọi là vị Giác Ngộ (nhưng đạo Phật hãy còn từ Đại Giác Ngộ, để chỉ những vị Đại Bồ tát hay Phật _ Chánh Đẳng Chánh Giác).

Người tu Đại Thừa nếu cứ bám chặt vào con đường mình đã chọn thì vẫn sẽ có thể đến Giải Thoát Sinh Tử Luân Hồi, vẫn sẽ có thể đạt đến địa vị Bất Thối (tức là Bồ tát Thất Địa).

---------------

Thưa các bạn, vậy là chúng ta đã có một bản đồ khái quát về Hành trình Chân Lý của đạo Phật, hay nói khác đi là bản Đề Cương về Con Đường Nhất Thừa, bây giờ chúng ta bắt đầu vẽ bản đồ chi tiết các bạn nhé :


.........1. NHÂN THIÊN THỪA (NTT) :

Thưa các bạn vì đây là CÕI NHÂN (loài người) cho nên đa số chúng ta mang nặng "tính người", và vì thế NTT là thích hợp nhất để đạo Phật tiếp cận quảng đại quần chúng.

Thế nào là NHÂN THIÊN THỪA (NTT) ?

_ NTT là một trình Giáo lý thuần Thiện, nhẹ nhàng dễ tương thích với đa số loài người chúng ta.

* _ Nhân Thừa gồm những giáo điều : Hiếu kính cha mẹ, ông bà, thương yêu đùm bọc anh chị em, giúp đở người khó khăn hoạn nạn, nói năng thì khí sắc thường giữ thuận hoà ôn nhu .....v...v....

_ Giữ 5 Giới (Sát, Đạo, Dâm, Vọng Tữu), ăn chay kỳ 2 ngày, 4 ngày mỗi tháng.

_ Giáo lý thì tuỳ thích mà xem Kinh đọc sách, nghe thuyết pháp.

_ Nếu giữ đều đặn những điều trên thì khi "100 tuổi" sẽ được đầu thai trở lại cõi người, làm người khá giả, hạnh phúc.

** _ Thiên Thừa cũng gồm những Giáo điều trên nhưng tích cực hơn, thấy người khó khăn hoạn nạn thì tích cực giúp đở, quên mình (không đắn đo nhiều đến sự an nguy của mình) để giúp người.

_ Giữ 10 Giới, hành Thập Thiện; ăn chay mỗi tháng 6 ngày, 10 ngày, hoặc chay trường.

_ Về phần Giáo Lý thì gắng học và hành theo Bát Chánh Đạo.

_ Nếu tinh tấn vâng làm theo Phật dạy thì khi mãn phần dứt khoát sẽ sanh về các tầng Trời thấp.



Kính bác Văn Học !

Con thấy Bát Chánh Đạo rất hay, hành giả có thể chỉ áp dụng một bài pháp duy nhất này cho cả một đời học Phật của mình.

Nhưng con chưa hiểu, vì sao bác lại xếp Bát Chánh Đạo là Giáo Lý Nhân Thiên Thừa ?

Kính xin bác giải nghi cho con.

 

nguyenvanhoc2006

Ban Cố Vấn Chủ Đạo Diễn Đàn
Phật tử
Tham gia
2/12/06
Bài viết
5,891
Điểm tương tác
1,535
Điểm
113
Kính bác Văn Học !

Con thấy Bát Chánh Đạo rất hay, hành giả có thể chỉ áp dụng một bài pháp duy nhất này cho cả một đời học Phật của mình.

Nhưng con chưa hiểu, vì sao bác lại xếp Bát Chánh Đạo là Giáo Lý Nhân Thiên Thừa ?

Kính xin bác giải nghi cho con.


Chào các bạn ! Chào Thế Hùng !

Người chuyên tu Bát Chánh Đạo cải thiện được hành vi bất chính, tạo cho tự thân một đời sống chân chánh ích lợi và thiện mỹ.

Thế giới quan bên ngoài được hình thành từ tâm niệm, là kết quả của hành vi. Do đó, nếu thực hành theo Bát Chánh Đạo thì có thể tạo cho ta một tâm hồn trong sáng, một môi trường lành mạnh, một bầu không khí yên bình (quanh hành giả), một cuộc sống hạnh phúc.

Bát Chánh Đạo gồm :

1. CHÁNH KIẾN : Có kiến thức chân chánh không bị mê hoặc và lôi cuốn bởi ngoại đạo tà giáo.

2. CHÁNH TƯ DUY : Suy nghĩ chơn chánh sẽ giúp ta tránh được những lỗi lầm không mong muốn.

3. CHÁNH NGỮ : Lời nói chân chánh lợi mình lợi người.

4. CHÁNH NGHIỆP : Hành động chân chánh có ích cho mình và không làm thương tổn người khác.

5. CHÁNH MẠNG : Đời sống chân chánh không bị khinh rẽ, chê bai, được mọi người mến mộ, kính trọng.

6. CHÁNH TINH TẤN : Siêng năng chơn chánh sẽ thu được nhiều kết quả tốt đẹp.

7. CHÁNH NIỆM : Nhớ nghĩ chân chánh, không bị vương vấn những dằn vặt, ân hận, nuối tiếc, những nhớ nghĩ mông lung vô ích.

8. CHÁNH ĐỊNH : Thiền định chơn chánh là công cụ đắc lực bào mòn nghiệp chướng, giúp mở mang trí tuệ.

Thường khi tụng Kinh A Di Đà, chúng ta vẫn có nghe : Ngũ căn, Ngũ Lực, Thất Bồ Đề Phần, Bát Thánh Đạo Phận (Bát Chánh Đạo), ..v....v.... Bát Chánh Đạo nằm trong 37 phẩm trợ đạo, tức là những pháp môn trợ giúp vào cho cuộc đời tu hành, cho hành trình tìm về bến Giác của chúng ta được hanh thông, suông sẻ. Chớ không phải Bát Chánh Đạo là pháp môn "then chốt" để mở "cánh cửa" Phật pháp.

Hành giả nếu một đời chuyên tu Bát Chánh Đạo thì có thể nắm chắc phần "vãng sanh lên Thiên Đường".

Mến !
 

minhđịnh

Ban Đại Biểu nhiệm kỳ III (2015-2016)
Phật tử
Tham gia
18/9/11
Bài viết
1,036
Điểm tương tác
255
Điểm
63
Chào bác Nguyenvanhoc,chào các bạn.

Nhân tiện chủ để của bác Nguyenvanhoc,minh định xin muốn được đặt ra một câu hỏi như thế này : "Cái gì hay điều gì là gốc,là cốt lõi,là cái hồn để giúp cho những Giáo lý của Đạo Phật có giá trị bền vững,giúp cho chúng ta,những Phật tử,khỏi bị lạc lối trong quá trình tu học của mình,không khiến chúng ta đánh mất bản thân mình,giúp chúng ta vững bước trên con đường tu tập lâu dài của mình."

Điều này chúng ta hay được nghe,hay được khuyến khích thực hiện nhưng đôi khi chúng ta hay quên mất tầm quan trọng của nó(hoặc chúng ta chưa thấy được ý nghĩa thực sự của nó).
 

nguyenvanhoc2006

Ban Cố Vấn Chủ Đạo Diễn Đàn
Phật tử
Tham gia
2/12/06
Bài viết
5,891
Điểm tương tác
1,535
Điểm
113
Nhị Thừa

Chào bác Nguyenvanhoc,chào các bạn.

Nhân tiện chủ để của bác Nguyenvanhoc,minh định xin muốn được đặt ra một câu hỏi như thế này : "Cái gì hay điều gì là gốc,là cốt lõi,là cái hồn để giúp cho những Giáo lý của Đạo Phật có giá trị bền vững,giúp cho chúng ta,những Phật tử,khỏi bị lạc lối trong quá trình tu học của mình,không khiến chúng ta đánh mất bản thân mình,giúp chúng ta vững bước trên con đường tu tập lâu dài của mình."

Điều này chúng ta hay được nghe,hay được khuyến khích thực hiện nhưng đôi khi chúng ta hay quên mất tầm quan trọng của nó(hoặc chúng ta chưa thấy được ý nghĩa thực sự của nó).

Cám ơn minhđịnh đã hỏi đúng lúc !

Thưa các bạn, có đôi khi người học Phật sơ cơ muốn có một cái nhìn khái quát về đạo Phật, liền được giới thiệu TỨ DIỆU ĐẾ (KHỔ, TẬP, DIỆT, ĐẠO).

Về chữ KHỔ, thì người đời ai cũng thấm đẫm nó rồi, nhưng không nhận rõ nó lắm, được quý Thầy quý Sư diễn giải ra thì thấy rõ hơn, thấy chán đời hơn. Ba chữ kế tiếp cũng được Giảng Sư triễn khai đầy đủ, nhưng cái đọng lại trong tâm hồn người mới là một "đống" những "Phải thế này, phải thế nọ", nào là Tứ Diệu Đế, Bát Chánh đạo, Thập Nhị Nhân Duyên, ........tất cả Giáo lý Phật pháp được "nhét" vào lộn xộn.

Sao thế nhĩ ? Vì chính Giảng Sư cũng không xem trọng chuyện THÀNH ĐẠO, chuyện GIẢI THOÁT SINH TỬ LUÂN HỒI; vì chính Giảng Sư cũng nghĩ rằng "Thời buổi này, làm gì có chuyện THÀNH ĐẠO, chuyện GIẢI THOÁT SINH TỬ LUÂN HỒI". Mà G/s chỉ chú trọng : nói làm sao cho bài thuyết pháp của mình nó hoành tráng, nó bao quát (nó được dẫn chứng Tây Ta Tàu Pali Phạn ngữ đủ thứ), được nhiều người vỗ tay tán thưởng.

Cái Giáo lý "cốt lõi" nhất trong đạo Phật là gì ? Là VÔ NGÃ ! Cái VÔ NGÃ này là cái đức Phật đã chứng biết và khi "chuyển pháp luân" mục đích của đức Phật là muốn cho tất thảy những kẻ mê lầm Bản Ngã nhận ra Chân Lý này, để mà tự Giải Thoát Sinh Tử Luân Hồi (có thể nói là "không cần ai chứng minh cho sự tự Giải Thoát của hành giả").

Giáo Lý VÔ NGÃ gồm có 2 phần : Nhân vô ngãPháp vô ngã. Mà NHỊ THỪA là giúp đưa hành giả THỰC CHỨNG NHÂN VÔ NGÃ.

(Còn Đại Thừa sẽ giúp đưa hành giả THỰC CHỨNG PHÁP VÔ NGÃ).

Điều này là mục đích, là "cốt lõi" của đạo Phật, còn những Giáo Lý khác chỉ là trợ duyên, là Giáo lý Bổ Sung.

Cũng như vẽ tranh chân dung thì quan trọng nhất là bố cục, kế đến là cặp mắt truyền thần, nếu các bạn đã có bố cục và đã thể hiện được cặp mắt có thần thì có thể xem như là "tác phẫm" của bạn đã gần xong. (Phần còn lại chỉ là chuyện thời gian mà thôi).

Mến !
 

nguyenvanhoc2006

Ban Cố Vấn Chủ Đạo Diễn Đàn
Phật tử
Tham gia
2/12/06
Bài viết
5,891
Điểm tương tác
1,535
Điểm
113
Nếu vẽ chân dung của một người cả hai mắt đều chột thì có vẽ được chân dung người đó không?. hề hề. chẳng lẽ lại không vẽ được? hề hề. nói đến vẽ chân dung như bác nói thì hình như là chưa đủ. chưa nói đến chân dung mà chỉ nói một bức tranh thì gồm bố cục, ánh sáng , màu sắc ( nếu đen trắng là đậm nhạt ) đường nét cộng với chất liệu thể hiện ở mỗi chất liệu lại có hiệu ứng khác nhau...( đây là hội họa )

Chào bạn nhãn đầu mùa !
Chúng ta nên tập trung cho chủ đề, cho sự triễn khai từng phần của chủ đề. Những lời linh tinh của bạn sẽ làm mọi người mất tập trung, bàn những chuyện linh tinh có thể bị coi như là phá hoại. Mong bạn đừng tái phạm.


còn Đạo thì khác nhiều. cái cốt lõi là vô nhãn, nhĩ ,tỷ ,thiệt ,thân, ý thì vẽ cái gì, ai vẽ, cái gì vẽ...
Giáo lý của Đạo Phật là Phật Pháp thì Thì làm gì bị mất được hay cần có cái gì để nâng cao giá trị. nhà Phật còn mong chúng ta đánh mất bản thân còn không được , nay lại cố giữ bản thân thì có khác chi quỉ giữ xác chết ?( xin hiểu cho đúng hai chữ bản thân ) kẻo lại bắt bẻ

Đoạn này thì gọi là phát ngôn không đúng lúc, vì chúng ta đang thảo luận tìm hiểu về Nhị Thừa (tức là Tiểu Thừa và Quyền Thừa) chứ chưa đề cập đến Đại Thừa - Đốn giáo.

Nhắc nhở bạn lần cuối, sau này những "hạt sạn thóc" như vầy sẽ được nhặt ra, không thương tiếc.

Mến !

 

nguyenvanhoc2006

Ban Cố Vấn Chủ Đạo Diễn Đàn
Phật tử
Tham gia
2/12/06
Bài viết
5,891
Điểm tương tác
1,535
Điểm
113
Cái bị biết và cái biết (hay là Thức và Trí)

Kính chào quý đạo hữu !

Hôm nay chúng ta đi vào phần chính của NHỊ THỪA.

..........2. _ NHỊ THỪA gồm có 2 Thừa là Tiểu Thừa và Quyền Thừa.

Cả 2 Thừa này đều có điểm chung là :

a. Hướng "tiêu cực" :

Hành giả tu 2 thừa này đều có khuynh hướng không muốn đụng chạm với đời, cuộc sống càng đơn giản càng tốt, thích nơi vắng vẻ (thâm sơn cùng cốc), tránh nơi phồn hoa nào nhiệt, không hề mong muốn bả vinh hoa phú quý.

Chuyện độ sinh thì ai có duyên đến, cầu khẩn lắm, thấy căn cơ thích hợp thì mới được nhận làm đệ tử, nhận đệ tử rồi dạy dỗ được bao nhiêu thì dạy, không quan trọng cái chuyện đệ tử có thể thành tựu đạo nghiệp hay không ? Sư phụ biết được bao nhiêu dạy hết cho đệ tử trong một thời gian ngắn, rồi "đường ai nấy đi", "thân ai nấy giữ", "khôn sống mống chết".

b. Điểm đến :

Hành giả tu 2 Thừa này đều cùng đến đích cuối là Niết Bàn tịch tĩnh, vất bỏ phàm trần, nhân thế.


Nhưng phương tiện để đến Niết Bàn thì mỗi thừa mỗi khác :

a. Tiểu Thừa chủ yếu Quán Vô Ngã (không kể các pháp môn trợ đạo), mà nhận ra Bản Thể Tâm.

b. Quyền Thừa chủ yếu quán sự vận hành của các pháp từ sanh trụ đến di diệt _ Thập Nhị Nhân Duyên _ mà nhận ra "Cái không sanh trụ dị diệt".

-------------

A. _ Trước tiên chúng ta cùng khảo sát phương pháp quán Vô Ngã của Tiểu Thừa nhé :

Một đứa trẻ sơ sinh thì chưa biết gì, cái biết đầu tiên của nó là biết khóc để thở (theo nhu cầu của cơ thể), nếu không khóc đứa bé sẽ thiếu oxy mà chết, cái biết thứ hai là biết cái núm vú cung cấp sữa qua miệng làm cho bao tử cảm thấy dễ chịu (hết đói), rồi đứa bé lần lượt biết nhìn ngó, biết quơ quơ cử động tay chân. Tất cả mọi cái biết sẽ lần lượt được tiếp thu, tạo thành cái biết cá nhân : này mẹ này cha, này ông bà, này anh chị em, biết thương biết ghét biết thích thú biết giận hờn.

Vô Học gọi chung những tri thức _ cái biết này _ là CÁI BỊ BIẾT, tức là BIẾT có điều kiện _ sự tiếp xúc tương tác giữa lục căn (mắt tai mũi lưỡi thân ý) và lục trần (sắc thinh hương vị xúc pháp) mà sinh ra, nhà Phật gọi là THỨC. Cái THỨC hay CÁI BỊ BIẾT là cái đi từ 0 đến CÓ, rồi phát triễn dần lên.

Vì sao V/h gọi THỨC là CÁI BỊ BIẾT ?

_ Vì muốn dọn đường cho vế thứ 2 là CÁI TỰ BIẾT (tức là CÁI BIẾT KHÔNG LỆ THUỘC ĐIỀU KIỆN GÌ CẢ, cái đó gọi là Trí (một tên khác của A Lại Da Tâm).

[ Xin chú ý CÁI BỊ BIẾT mà V/h nói khác với CÁI BỊ BIẾT mà vodanhladanh hiểu. Phải chăng với vodanhladanh : Đối tượng của CÁI BIẾT là CÁI BỊ BIẾT ? Phải chăng với vodanhladanh CÁI BIẾT là chủ thể, là hữu tình; còn CÁI BỊ BIẾT là đối tượng (đối trọng, đối tác, ...) là vô tri ??? ]

CÁI BỊ BIẾT mà V/h nói vẫn là chủ thể, là cái THỨC (hay Thần Thức).

Trong Kinh Lăng Nghiêm, đức Phật phân tích cho Ngài A Nan biết : Cái Thấy thì phải có 3 điều kiện con mắt, ánh sáng, vật thể, không có 3 điều kiện đó thì Nhãn Thức không sinh; nhưng CÁI TÁNH THẤY thì không có điều kiện gì cả, không có ánh sáng, không có vật thể, không có mắt chúng ta vẫn thấy đó là "THẤY tối thui". CÁI TÁNH THẤY trong Kinh Lăng Nghiêm đức Phật dụ cho A Lại Da Tâm hay CÁI TỰ BIẾT (không cần điều kiện gì cả, không hề có sinh ra hay mất đi gì cả).

Cũng CÁI TỰ BIẾT này, trong bài này nó được gọi là A Lại Da Tâm, sau này lên cấp cao hơn, ở trình áp chót thì CÁI TỰ BIẾT này có tên gọi _tuỳ theo công năng _ là Diệu Quan Sát Trí, Bình Đẳng Tánh Trí hay là Nhất Thiết Chủng Trí.

Bài hôm nay tuy ngắn gọn nhưng nó bao quát lắm, là "then chốt" là "cốt tuỷ" của Nhị Thừa đó !

Để suy tư cho bài này, Vô Học có một bức ảnh :

[NEN="http://i485.photobucket.com/albums/rr217/giomuathu54/tam%20nhin3_zps3geexpfn.jpg"].































.
[/NEN]
Xin các bạn, bạn nào có thể cho Vô Học biết :

1. _ Bức ảnh trên nhằm diễn tả cái gì ?

2. _ Cái Trí (hay A Lại Da Tâm) nằm ở đâu trong bức ảnh trên ?

Mến !

 

minh thức

Cựu Thành Viên Diễn Đàn
Tham gia
6/1/14
Bài viết
158
Điểm tương tác
86
Điểm
28


Vì sao V/h gọi THỨC là CÁI BỊ BIẾT ?

_ Vì muốn dọn đường cho vế thứ 2 là CÁI TỰ BIẾT (tức là CÁI BIẾT KHÔNG LỆ THUỘC ĐIỀU KIỆN GÌ CẢ, cái đó gọi là Trí (một tên khác của A Lại Da Tâm).

[ Xin chú ý CÁI BỊ BIẾT mà V/h nói khác với CÁI BỊ BIẾT mà vodanhladanh hiểu. Phải chăng với vodanhladanh : Đối tượng của CÁI BIẾT là CÁI BỊ BIẾT ? Phải chăng với vodanhladanh CÁI BIẾT là chủ thể, là hữu tình; còn CÁI BỊ BIẾT là đối tượng (đối trọng, đối tác, ...) là vô tri ??? ]

CÁI BỊ BIẾT mà V/h nói vẫn là chủ thể, là cái THỨC (hay Thần Thức).

Trong Kinh Lăng Nghiêm, đức Phật phân tích cho Ngài A Nan biết : Cái Thấy thì phải có 3 điều kiện con mắt, ánh sáng, vật thể, không có 3 điều kiện đó thì Nhãn Thức không sinh; nhưng CÁI TÁNH THẤY thì không có điều kiện gì cả, không có ánh sáng, không có vật thể, không có mắt chúng ta vẫn thấy đó là "THẤY tối thui". CÁI TÁNH THẤY trong Kinh Lăng Nghiêm đức Phật dụ cho A Lại Da Tâm hay CÁI TỰ BIẾT (không cần điều kiện gì cả, không hề có sinh ra hay mất đi gì cả).

Cũng CÁI TỰ BIẾT này, trong bài này nó được gọi là A Lại Da Tâm, sau này lên cấp cao hơn, ở trình áp chót thì CÁI TỰ BIẾT này có tên gọi _tuỳ theo công năng _ là Diệu Quan Sát Trí, Bình Đẳng Tánh Trí hay là Nhất Thiết Chủng Trí.

Bài hôm nay tuy ngắn gọn nhưng nó bao quát lắm, là "then chốt" là "cốt tuỷ" của Nhị Thừa đó !

Để suy tư cho bài này, Vô Học có một bức ảnh :

[NEN="http://i485.photobucket.com/albums/rr217/giomuathu54/tam%20nhin3_zps3geexpfn.jpg"].































.
[/NEN]
Xin các bạn, bạn nào có thể cho Vô Học biết :

1. _ Bức ảnh trên nhằm diễn tả cái gì ?

2. _ Cái Trí (hay A Lại Da Tâm) nằm ở đâu trong bức ảnh trên ?

Mến !


Kính bác Văn Học !

Xin cho con hỏi : Khi đức Lục tổ Huệ Năng nói với Ngài Huệ Minh "Không nghĩ thiện, không nghĩ ác, đương lúc đó là cái Bản lai diện mục của Minh thượng toạ đó !"

Thưa bác, phải chăng lúc đó Ngài Huệ Minh thấy được "Cái Tự Biết" rồi sinh ra vui mầng hoan hỉ ?

Trong bức ảnh của bác, con không thấy "Cái Tự Biết" hay cái Trí (hay A Lại Da Tâm) ở đâu hết, con chỉ thấy 2 con mắt tượng trưng cho cái Thức hay "cái Bị Biết" mà thôi.

Kính !
 

nguyenvanhoc2006

Ban Cố Vấn Chủ Đạo Diễn Đàn
Phật tử
Tham gia
2/12/06
Bài viết
5,891
Điểm tương tác
1,535
Điểm
113


Kính bác Văn Học !

Xin cho con hỏi : Khi đức Lục tổ Huệ Năng nói với Ngài Huệ Minh "Không nghĩ thiện, không nghĩ ác, đương lúc đó là cái Bản lai diện mục của Minh thượng toạ đó !"

Thưa bác, phải chăng lúc đó Ngài Huệ Minh thấy được "Cái Tự Biết" rồi sinh ra vui mầng hoan hỉ ?

Chào minh thức !

Đúng vậy ! lúc đó Huệ Minh vui mừng vì đã "chạm mặt chủ nhân ông", tuy nhiên chuyện này khi kể lại đã làm cho vô số người hiểu lầm rằng cái "nhất thời hoang mang vô định" là Niết Bàn, là Bản Thể Tâm. Đây là cái sai lầm "chết người".

Không phải vậy đâu, cái "nhất thời hoang mang vô định" vẫn là CÁI SỐNG CỦA THỨC _ Ý Thức, sống với Thức thì chết mờ mịt, chứ nào phải chứng đắc gì.

Cái giây phút Huệ Minh "chạm mặt chủ nhân ông" là giây phút TẠM THỜI KHÔNG CÓ SỰ HIỆN DIỆN CỦA Ý THỨC _ VẮNG BẶT Ý THỨC (rồi sau đó Ý Thức trở lại vẫn là con người cũ). Đây mới là chứng ngộ, cái giây phút nghiêm trọng "bẻ ngoặc" cuộc đời của hành giả (hay còn gọi là "sang trang mới") ấy, có nhiều ấn tượng sâu sắc mà không nên kể ra (vì sẽ tạo nên vô số "chứng ngộ giả").

Huệ Minh chỉ nhất thời trải nghiệm khoảnh khắc "VẮNG MẶT Ý THỨC" là đủ để đi "hùng cứ" một phương.

Ở Việt Nam cũng có Ngài Minh Tịnh Thiền sư "nhất thời đắc pháp" như vậy ở Tây Tạng, về Việt Nam mở đạo tại Bình Dương (Tây Tạng Tự) là vị sơ Tổ.

http://www.diendanphatphap.com/diendan/showthread.php?8903-THỦ-LĂNG-NGHIÊM-KINH-TÔNG-THÔNG



Trong bức ảnh của bác, con không thấy "Cái Tự Biết" hay cái Trí (hay A Lại Da Tâm) ở đâu hết, con chỉ thấy 2 con mắt tượng trưng cho cái Thức hay "cái Bị Biết" mà thôi.

Kính !

Đúng vậy ! CÁI TỰ BIẾT (hay A Lai Da Tâm, cũng đã được gọi là Căn Bản Trí) thì vô hình vô tướng làm sao mà vẽ đây ?! Tuy nhiên bạn có thể chỉ định CÁI HÌNH NỀN (trắng xoá _ không màu) là ảnh minh hoạ của CÁI TỰ BIẾT.

Mến !
 

vodanhladanh

Registered
Phật tử
Tham gia
24/1/15
Bài viết
317
Điểm tương tác
274
Điểm
43
Kính chào quý đạo hữu !

Hôm nay chúng ta đi vào phần chính của NHỊ THỪA.

..........2. _ NHỊ THỪA gồm có 2 Thừa là Tiểu Thừa và Quyền Thừa.

Cả 2 Thừa này đều có điểm chung là :

a. Hướng "tiêu cực" :

Hành giả tu 2 thừa này đều có khuynh hướng không muốn đụng chạm với đời, cuộc sống càng đơn giản càng tốt, thích nơi vắng vẻ (thâm sơn cùng cốc), tránh nơi phồn hoa nào nhiệt, không hề mong muốn bả vinh hoa phú quý.

Chuyện độ sinh thì ai có duyên đến, cầu khẩn lắm, thấy căn cơ thích hợp thì mới được nhận làm đệ tử, nhận đệ tử rồi dạy dỗ được bao nhiêu thì dạy, không quan trọng cái chuyện đệ tử có thể thành tựu đạo nghiệp hay không ? Sư phụ biết được bao nhiêu dạy hết cho đệ tử trong một thời gian ngắn, rồi "đường ai nấy đi", "thân ai nấy giữ", "khôn sống mống chết".

b. Điểm đến :

Hành giả tu 2 Thừa này đều cùng đến đích cuối là Niết Bàn tịch tĩnh, vất bỏ phàm trần, nhân thế.


Nhưng phương tiện để đến Niết Bàn thì mỗi thừa mỗi khác :

a. Tiểu Thừa chủ yếu Quán Vô Ngã (không kể các pháp môn trợ đạo), mà nhận ra Bản Thể Tâm.

b. Quyền Thừa chủ yếu quán sự vận hành của các pháp từ sanh trụ đến di diệt _ Thập Nhị Nhân Duyên _ mà nhận ra "Cái không sanh trụ dị diệt".

-------------

A. _ Trước tiên chúng ta cùng khảo sát phương pháp quán Vô Ngã của Tiểu Thừa nhé :

Một đứa trẻ sơ sinh thì chưa biết gì, cái biết đầu tiên của nó là biết khóc để thở (theo nhu cầu của cơ thể), nếu không khóc đứa bé sẽ thiếu oxy mà chết, cái biết thứ hai là biết cái núm vú cung cấp sữa qua miệng làm cho bao tử cảm thấy dễ chịu (hết đói), rồi đứa bé lần lượt biết nhìn ngó, biết quơ quơ cử động tay chân. Tất cả mọi cái biết sẽ lần lượt được tiếp thu, tạo thành cái biết cá nhân : này mẹ này cha, này ông bà, này anh chị em, biết thương biết ghét biết thích thú biết giận hờn.

Vô Học gọi chung những tri thức _ cái biết này _ là CÁI BỊ BIẾT, tức là BIẾT có điều kiện _ sự tiếp xúc tương tác giữa lục căn (mắt tai mũi lưỡi thân ý) và lục trần (sắc thinh hương vị xúc pháp) mà sinh ra, nhà Phật gọi là THỨC. Cái THỨC hay CÁI BỊ BIẾT là cái đi từ 0 đến CÓ, rồi phát triễn dần lên.

Vì sao V/h gọi THỨC là CÁI BỊ BIẾT ?

_ Vì muốn dọn đường cho vế thứ 2 là CÁI TỰ BIẾT (tức là CÁI BIẾT KHÔNG LỆ THUỘC ĐIỀU KIỆN GÌ CẢ, cái đó gọi là Trí (một tên khác của A Lại Da Tâm).

[ Xin chú ý CÁI BỊ BIẾT mà V/h nói khác với CÁI BỊ BIẾT mà vodanhladanh hiểu. Phải chăng với vodanhladanh : Đối tượng của CÁI BIẾT là CÁI BỊ BIẾT ? Phải chăng với vodanhladanh CÁI BIẾT là chủ thể, là hữu tình; còn CÁI BỊ BIẾT là đối tượng (đối trọng, đối tác, ...) là vô tri ??? ]

CÁI BỊ BIẾT mà V/h nói vẫn là chủ thể, là cái THỨC (hay Thần Thức).

Trong Kinh Lăng Nghiêm, đức Phật phân tích cho Ngài A Nan biết : Cái Thấy thì phải có 3 điều kiện con mắt, ánh sáng, vật thể, không có 3 điều kiện đó thì Nhãn Thức không sinh; nhưng CÁI TÁNH THẤY thì không có điều kiện gì cả, không có ánh sáng, không có vật thể, không có mắt chúng ta vẫn thấy đó là "THẤY tối thui". CÁI TÁNH THẤY trong Kinh Lăng Nghiêm đức Phật dụ cho A Lại Da Tâm hay CÁI TỰ BIẾT (không cần điều kiện gì cả, không hề có sinh ra hay mất đi gì cả).

Cũng CÁI TỰ BIẾT này, trong bài này nó được gọi là A Lại Da Tâm, sau này lên cấp cao hơn, ở trình áp chót thì CÁI TỰ BIẾT này có tên gọi _tuỳ theo công năng _ là Diệu Quan Sát Trí, Bình Đẳng Tánh Trí hay là Nhất Thiết Chủng Trí.

Bài hôm nay tuy ngắn gọn nhưng nó bao quát lắm, là "then chốt" là "cốt tuỷ" của Nhị Thừa đó !

Để suy tư cho bài này, Vô Học có một bức ảnh :

[NEN="http://i485.photobucket.com/albums/rr217/giomuathu54/tam%20nhin3_zps3geexpfn.jpg"].































.
[/NEN]
Xin các bạn, bạn nào có thể cho Vô Học biết :

1. _ Bức ảnh trên nhằm diễn tả cái gì ?

2. _ Cái Trí (hay A Lại Da Tâm) nằm ở đâu trong bức ảnh trên ?

Mến !

Kính bác vanhoc!

[ Xin chú ý CÁI BỊ BIẾT mà V/h nói khác với CÁI BỊ BIẾT mà vodanhladanh hiểu. Phải chăng với vodanhladanh : Đối tượng của CÁI BIẾT là CÁI BỊ BIẾT ? Phải chăng với vodanhladanh CÁI BIẾT là chủ thể, là hữu tình; còn CÁI BỊ BIẾT là đối tượng (đối trọng, đối tác, ...) là vô tri ??? ]
Như bác nói, theo vodanhladanh: đối tượng của cái biết chính là cái bị biết, cái biết là chủ thể hữu tình, còn cái bị biết là đối tượng (đối trong, đối tác...) nhưng không hẳn là vô tri. Vì cái bị biết bao gồm chính ta: thân thể của ta (bao gồm cả mắt mũi tai....), cảm xúc của ta, ý nghĩ của ta...
Tuy nhiên vodanh có thể biết cảm xúc của mình từ đâu ra, chứ suy nghỉ của mình từ đâu ra thì chịu, không thể biết nó từ đâu ra....Cái bị biết gồm cả chủ thể nhưng chỉ tới mức cảm xúc. Còn cái chủ thể sinh ra ý nghĩ như thế nào thì chịu. Đây là điểm mù của vodanh. Cái tự biết vodanh không mắm bắt được.
Khoa học ngày nay có thể giúp những người mù có trải nghiệm về sự thấy, họ quay phim cảnh vật và chuyển thành tín hiệu điện, truyển vào cơ quan cảm thụ sau điểm vàng, tín hiệu truyền lên não và người mù có trải nghiệm của sự thấy, như vậy tính thấy và con mắt không phải là một. Tuy nhiên tính thấy là như thế nào thì chưa được rõ.
Vì ý nghĩ sinh ra như thế nào, cái gì sinh ra ý nghĩ vodanh không hiểu được nên đề tài này đến đây đành đứng nhìn chứ không có ý kiến gì.
Kính!
 

Hoàng Mai

Registered
Phật tử
Tham gia
22/9/13
Bài viết
370
Điểm tương tác
188
Điểm
43
nguyenvanhoc2006 nói:
A. _ Trước tiên chúng ta cùng khảo sát phương pháp quán Vô Ngã của Tiểu Thừa nhé :

Một đứa trẻ sơ sinh thì chưa biết gì, cái biết đầu tiên của nó là biết khóc để thở (theo nhu cầu của cơ thể), nếu không khóc đứa bé sẽ thiếu oxy mà chết, cái biết thứ hai là biết cái núm vú cung cấp sữa qua miệng làm cho bao tử cảm thấy dễ chịu (hết đói), rồi đứa bé lần lượt biết nhìn ngó, biết quơ quơ cử động tay chân. Tất cả mọi cái biết sẽ lần lượt được tiếp thu, tạo thành cái biết cá nhân : này mẹ này cha, này ông bà, này anh chị em, biết thương biết ghét biết thích thú biết giận hờn.

Vô Học gọi chung những tri thức _ cái biết này _ là CÁI BỊ BIẾT, tức là BIẾT có điều kiện _ sự tiếp xúc tương tác giữa lục căn (mắt tai mũi lưỡi thân ý) và lục trần (sắc thinh hương vị xúc pháp) mà sinh ra, nhà Phật gọi là THỨC. Cái THỨC hay CÁI BỊ BIẾT là cái đi từ 0 đến CÓ, rồi phát triễn dần lên.

Vì sao V/h gọi THỨC là CÁI BỊ BIẾT ?

_ Vì muốn dọn đường cho vế thứ 2 là CÁI TỰ BIẾT (tức là CÁI BIẾT KHÔNG LỆ THUỘC ĐIỀU KIỆN GÌ CẢ, cái đó gọi là Trí (một tên khác của A Lại Da Tâm).

[ Xin chú ý CÁI BỊ BIẾT mà V/h nói khác với CÁI BỊ BIẾT mà vodanhladanh hiểu. Phải chăng với vodanhladanh : Đối tượng của CÁI BIẾT là CÁI BỊ BIẾT ? Phải chăng với vodanhladanh CÁI BIẾT là chủ thể, là hữu tình; còn CÁI BỊ BIẾT là đối tượng (đối trọng, đối tác, ...) là vô tri ??? ]

CÁI BỊ BIẾT mà V/h nói vẫn là chủ thể, là cái THỨC (hay Thần Thức).

Trong Kinh Lăng Nghiêm, đức Phật phân tích cho Ngài A Nan biết : Cái Thấy thì phải có 3 điều kiện con mắt, ánh sáng, vật thể, không có 3 điều kiện đó thì Nhãn Thức không sinh; nhưng CÁI TÁNH THẤY thì không có điều kiện gì cả, không có ánh sáng, không có vật thể, không có mắt chúng ta vẫn thấy đó là "THẤY tối thui". CÁI TÁNH THẤY trong Kinh Lăng Nghiêm đức Phật dụ cho A Lại Da Tâm hay CÁI TỰ BIẾT (không cần điều kiện gì cả, không hề có sinh ra hay mất đi gì cả).

Kính bác Văn Học đoạn văn bản trên, con thấy bác nói "chúng ta cùng khảo sát phương pháp quán Vô Ngã của Tiểu Thừa", mà đọc tới đọc lui con chưa thấy cái gì Vô Ngã cả, con chỉ thấy nói CÁI BỊ BIẾT và CÁI TỰ BIẾT mà thôi, con không biết 2 cái đó, cái nào Vô Ngã ?

Kính !
 

nguyenvanhoc2006

Ban Cố Vấn Chủ Đạo Diễn Đàn
Phật tử
Tham gia
2/12/06
Bài viết
5,891
Điểm tương tác
1,535
Điểm
113


Kính bác Văn Học đoạn văn bản trên, con thấy bác nói "chúng ta cùng khảo sát phương pháp quán Vô Ngã của Tiểu Thừa", mà đọc tới đọc lui con chưa thấy cái gì Vô Ngã cả, con chỉ thấy nói CÁI BỊ BIẾT và CÁI TỰ BIẾT mà thôi, con không biết 2 cái đó, cái nào Vô Ngã ?

Kính !

Cám ơn Hoàng Mai đã nhắc nhở.

Quả thật, Vô Học đã chưa nói rõ, vậy Hoàng Mai hay các bạn khác "bổ sung" chỗ này đi.

Ở đây là Diễn Đàn Thảo Luận, chúng ta cùng tìm hiểu vấn đề, bạn nào có ý hay, hoặc đọc được ở đâu đó một bài hay, thì cứ chia sẻ, chúng ta sẽ cùng nhau dòm lại để học hỏi thêm, chỉ có 5 điều cần lưu ý :

1. Không lạc đề.

2. Đúng lúc (hợp thời cơ).

3. Khi trích dẫn của ai, ở đâu nhớ ghi link, không quá dài (người đọc chỉ nên đọc 1 bài dài tối đa là 15 phút _ đọc chậm), vì người đọc sẽ bị "hết pin" hay "ăn không tiêu" với những bài quá dài (đọc cả tiếng đồng hồ vẫn chưa xong), chúng ta hãy chỉ đăng đoạn quan trọng, cần thiết (hoặc phải tách bài trích dẫn ra).

4. Chúng ta không là văn sĩ hay triết gia mà cần phải viết bài cho cầu kỳ, chỉ cần bài viết
rõ ràng, trong sáng là đủ.

5.
Đừng nghĩ Vô Học là Giảng sư, mà hãy xem Vô Học là người Dẫn chương trình nhé các bạn !

Nào, Hoàng Mai hay các bạn có gì chia sẻ ở chỗ này hay không ?

Mến !

 

Chiếu Thanh

Ban Đại Biểu nhiệm kỳ III (2015-2016)
Phật tử
Tham gia
26/10/06
Bài viết
1,343
Điểm tương tác
592
Điểm
113
Kính Bác Văn Học.
CT tự thấy mình mình rất là non kém so với nhiều vị trong D Đ, nói chi đến Pháp Phật.
Để cùng tìm hiểu, CT xin được thưa thốt:
Văn Học viết : Vô Học gọi chung những tri thức _ cái biết này _ là CÁI BỊ BIẾT, tức là BIẾT có điều kiện _ sự tiếp xúc tương tác giữa lục căn (mắt tai mũi lưỡi thân ý) và lục trần (sắc thinh hương vị xúc pháp) mà sinh ra, nhà Phật gọi là THỨC.
Theo CT thì:
Sáu căn tương tác với 6 trần chưa đủ đk sinh lục thức. Thức chỉ có khi mà đem so sánh cùng với bao thức khác trước đó đã lưu (save) và cố tình lưu.
Căn (1) + trần (1) = Ảnh (1), ảnh (1) nầy có trở thành thức (1) hay không khi ta só sánh với quá khứ (1') hoặc ta lưu giử nó để khi cần có cái mà đối chứng. Việc so sánh đối chứng hay lưu giữ, nhà Phật gọi là Hành

Bậc có chút đỉnh "Giác" bỏ túi thủ thân thì cũng so sánh, cũng đối chứng nhưng dừng việc lưu. Thủ diệt thì Hửu diệt, Hửu diệt thì Ái diệt, ...

Đó là chứng Vô ngã của nhị thừa vậy.

CT, nói không biết có đúng không, xin được lời chỉ giáo Giáo nghĩa Đại Thừa.

Kính.
 

nguyenvanhoc2006

Ban Cố Vấn Chủ Đạo Diễn Đàn
Phật tử
Tham gia
2/12/06
Bài viết
5,891
Điểm tương tác
1,535
Điểm
113
Kính Bác Văn Học.
CT tự thấy mình mình rất là non kém so với nhiều vị trong D Đ, nói chi đến Pháp Phật.
Để cùng tìm hiểu, CT xin được thưa thốt:
Văn Học viết : Vô Học gọi chung những tri thức _ cái biết này _ là CÁI BỊ BIẾT, tức là BIẾT có điều kiện _ sự tiếp xúc tương tác giữa lục căn (mắt tai mũi lưỡi thân ý) và lục trần (sắc thinh hương vị xúc pháp) mà sinh ra, nhà Phật gọi là THỨC.
Theo CT thì:
Sáu căn tương tác với 6 trần chưa đủ đk sinh lục thức. Thức chỉ có khi mà đem so sánh cùng với bao thức khác trước đó đã lưu (save) và cố tình lưu.
Căn (1) + trần (1) = Ảnh (1), ảnh (1) nầy có trở thành thức (1) hay không khi ta só sánh với quá khứ (1') hoặc ta lưu giử nó để khi cần có cái mà đối chứng. Việc so sánh đối chứng hay lưu giữ, nhà Phật gọi là Hành

Bậc có chút đỉnh "Giác" bỏ túi thủ thân thì cũng so sánh, cũng đối chứng nhưng dừng việc lưu. Thủ diệt thì Hửu diệt, Hửu diệt thì Ái diệt, ...

Đó là chứng Vô ngã của nhị thừa vậy.

CT, nói không biết có đúng không, xin được lời chỉ giáo Giáo nghĩa Đại Thừa.

Kính.

Cám ơn những quan kiến rất hay của Chiếu Thanh !

Bài phát biểu của Chiếu Thanh làm cho Vô Học liên tưởng đến một bài thơ trong Thiền sử :

“Nhạn quá trường không.
Ảnh trầm hàn thủy.
Nhạn vô di tích chi ý.
Thủy vô lưu ảnh chi tâm”


(Chim bay ngang trời,
bóng chìm đáy nước.
Chim không cố ý để lại dấu trong nước,
Nước cũng chẳng quan tâm ghi lại bóng chim)


Nếu quả thật C/T có ý nghĩ đó "như tấm gương trong sáng, có ảnh thì hiện, không hình cũng chẳng sao" thì chuyện này ta hãy tạm gát lại, vì chưa phải lúc để bàn sâu vào chuyện này.

Bây giờ cho Vô Học hỏi Chiếu Thanh câu này nhé :

_ Giả sử điện thoại di động của C/T đã bị "bệnh nặng" (rất nhiều lỗi), C/T định thay cái máy mới, tiền thì đã sẵn (chỉ chưa đi mua mà thôi). Bây giờ có một tin nhắn rác xuất hiện, hỏi vậy Chiếu Thanh có cần thiết "save" hay xóa nó không ?

Mến !
 

vodanhladanh

Registered
Phật tử
Tham gia
24/1/15
Bài viết
317
Điểm tương tác
274
Điểm
43


Cám ơn những quan kiến rất hay của Chiếu Thanh !

Bài phát biểu của Chiếu Thanh làm cho Vô Học liên tưởng đến một bài thơ trong Thiền sử :

“Nhạn quá trường không.
Ảnh trầm hàn thủy.
Nhạn vô di tích chi ý.
Thủy vô lưu ảnh chi tâm”


(Chim bay ngang trời,
bóng chìm đáy nước.
Chim không cố ý để lại dấu trong nước,
Nước cũng chẳng quan tâm ghi lại bóng chim)


Nếu quả thật C/T có ý nghĩ đó "như tấm gương trong sáng, có ảnh thì hiện, không hình cũng chẳng sao" thì chuyện này ta hãy tạm gát lại, vì chưa phải lúc để bàn sâu vào chuyện này.

Bây giờ cho Vô Học hỏi Chiếu Thanh câu này nhé :

_ Giả sử điện thoại di động của C/T đã bị "bệnh nặng" (rất nhiều lỗi), C/T định thay cái máy mới, tiền thì đã sẵn (chỉ chưa đi mua mà thôi). Bây giờ có một tin nhắn rác xuất hiện, hỏi vậy Chiếu Thanh có cần thiết "save" hay xóa nó không ?

Mến !

Kính bác vanhoc!
Nếu là vodanh!
vodanh chẳng quan tâm việc save hay xóa tin nhắn rác, nhưng cũng xem nó là dạng tin rác gì. Tuy chẳng quan tâm đến cái điện thoại cũ nhưng quan tâm đến cái điện thoại mới.
Liệu cái điện thoại mới có chặn được dạng tin rác này hay không?
Hay dù có thay điện thoại mới thì cũng phải sẵn sàng đón nhận tin rác.
Kính!
 

Thanh Trúc

Registered
Phật tử
Tham gia
18/10/13
Bài viết
390
Điểm tương tác
187
Điểm
43
Việc so sánh đối chứng hay lưu giữ, nhà Phật gọi là Hành

Bậc có chút đỉnh "Giác" bỏ túi thủ thân thì cũng so sánh, cũng đối chứng nhưng dừng việc lưu. Thủ diệt thì Hửu diệt, Hửu diệt thì Ái diệt, ...

Đó là chứng Vô ngã của nhị thừa vậy.



Kính.

dut%20xich_zpsfeg66e4e.jpg



dut%20xich%202_zpsffiwszty.jpg

Kính !
 
GÓP PHẦN LAN TỎA GIÁ TRỊ ĐẠO PHẬT

Ủng hộ Diễn Đàn Phật Pháp không chỉ là đóng góp vào việc duy trì sự tồn tại của Diễn Đàn Phật Pháp Online mà còn giúp cho việc gìn giữ, phát huy, lưu truyền và lan tỏa những giá trị nhân văn, nhân bản cao đẹp của đạo Phật.

Mã QR Diễn Đàn Phật Pháp

Ngân hàng Vietcombank

DUONG THANH THAI

0541 000 1985 52

Nội dung: Tên tài khoản tại diễn đàn - Donate DDPP (Ví dụ: thaidt - Donate DDPP)

Top