*
Ngộ tánh luận: (luận về phép Kiến Tánh thành Phật).(tt)
* Thật tánh tham, sân, si là Phật Tánh.
Chánh văn:
Ba cõi đó chính là tham lam, sân hận và si mê. Khi chuyển hóa được tham, sân, si trở thành giới, định, huệ liền gọi là vượt thoát ngoài ba cõi.
Nhưng tham, sân, si cũng không có tánh thật, chỉ do nơi chúng sinh gọi tên. Nếu thường quay vào tự tâm soi rọi rõ biết sẽ thấy rằng tánh của tham, sân, si chính là tánh Phật. Ngoài tham, sân, si ra thật không riêng có tánh Phật nào khác.
Kinh dạy rằng: “Chư Phật xưa nay thường ngụ trong ba độc mà nuôi dưỡng các pháp thanh tịnh, thành bậc xuất thế.” Ba độc đó, chính là tham, sân, si.
+++++++++++++++++++++++++++
lượt giải:
. Như trong
kinh Văn Thù Sư Lợi Bản Tuyên có ghi mẫu chuyện sau đây:
....... Ngài Văn Thù Sư Lợi bạch Phật rằng:" Bạch Thế Tôn ! Trong vô số kiếp về trước, Phật Sư tử Âm Vương dùng 3 thừa giáo để độ chúng sanh. Quốc độ của Phật ấy gọi là Thiện Quang Minh. Ở nơi đây có những cây thọ mạng lâu dài, cây đều toàn bằng 7 thứ báu, phát ra vô lượng âm thanh thanh tịnh, như thuyết về các pháp Không, Vô tướng, Vô Tác, Bất sanh, bất diệt.... chúng sanh vừa nghe liền được giải thoát.
.......Lúc bấy giờ Phật Sư tử Âm Vương, ở trong chúng hội, nói pháp. Hội thứ nhất có 99 ức người được đạo A la Hán; có vô số Bồ tát được Vô sanh pháp nhẫn, vào được trong các Pháp Môn, thấy được vô lượng các Đức Phật, độ được vô lượng chúng sanh, được vô lượng các Đà la ni và Tam muội; lại có các vị Bồ tát sơ phát tâm, nhiều chẳng sao kể xiết được. Phật giáo hóa xong liền vào Vô Dư Niết Bàn. Lúc bấy giờ có 2 vị Bồ tát Tỷ kheo là Hỷ Căn và Thắng Ý.
....... Pháp Sư Hỷ Căn, dung mạo chánh trực, chẳng bỏ pháp Thế gian, chẳng có phân biệt Thiện ác (*). Đệ tử của Hỷ Căn đều thông minh, ưa nghe thâm nghĩa của các Pháp. Pháp Sư Hỷ Căn chẳng tán thán Thiểu dục, Tri túc, chẳng tán thán
hạnh đầu đà, chỉ nói về Thật tướng thanh tịnh của các pháp.
.......Ngài nói với các đệ tử rằng: " Tướng của dâm, nộ, si cũng là Thật Tướng Pháp"; ngài lại dùng đủ các phương tiện giáo hóa các đệ tử, dẫn họ vào nhất Thiết Trí. Các đệ tử của ngài, ở trong nhân gian mà tâm chẳng sanh, chẳng hối, tâm thường bất động như núi Tu Di, nên đều được Vô Sanh Pháp nhẫn.
....... Trong khi đó thì Pháp Sư Thắng Ý trì giới thanh tịnh, tu hạnh Đầu đà, được 4 Thiền, 4 Vô sắc đinh. Các đệ tử của Pháp sư Thắng Ý phần nhiều độn căn, thường phân biệt tịnh với uế, nên tâm thường lay động. Pháp sư Thắng Ý, khi vào các tụ lạc thường thuyết về hạnh Tri túc, Thiểu dục, khuyến tu hạnh Đầu đà, tu các Thiền định, lại chê trách pháp sư Hỷ Căn dẫn người theo tà kiến, nên mới nói các tướng của dâm, nộ, si đều Vô Quái Ngại.
Tư duy:
(*)chẳng bỏ pháp Thế gian, chẳng có phân biệt Thiện ác .
+ Chẳng bỏ pháp thế gian, nghĩa là vẫn gần gủi với thế tục, vận dụng khéo léo các pháp thế gian để dẫn chúng sanh vào Đạo.
+ Chẳng có phân biệt Thiện ác.- Nghĩa là Pháp Thiện cũng không chấp thủ, Pháp ác cũng không chấp thủ, người đáng dùng Thiện Pháp thì dùng Thiện Pháp để độ, người đáng dùng roi vọt, ác pháp để độ ,thì dùng ác pháp để độ, không cố chấp.
LUẬN:
....... Có vị đệ tử của Pháp Sư Hỷ Căn, lợi căn, lợi trí đã được Vô Sanh Pháp Nhẫn, đến thưa Pháp sư Thắng Ý rằng:"Thưa Đại Đức ! Tướng của pháp Dâm dục là gì ?
....... Pháp sư Thắng Ý đáp: Đó là tướng của phiền não.
.......Đệ tử ngài Hỷ Căn lại hỏi: Dâm dục, phiền não ở bên trong hay bên ngoài ?
.......Ngài Thắng Ý đáp: Chẳng ở trong, cũng chẳng ở ngoài.
.......Đệ tử ngài Hỷ Căn lại nói: Nếu Dâm dục, phiền não chẳng phải ở trong, chẳng phải ở ngoài, chẳng phải ở phương Đông, Tây, Nam, Bắc thì dù có cầu khắp cả 4 châu thiên hạ, cũng chẳng sao tìm được Thật Tướng
(*). Như vậy là pháp ấy chẳng có sanh, chẳng có diệt, thì làm sao có thể não loạn được ta ?
....... Pháp sư Thắng Ý nghe xong, tâm chẳng được vui, nhưng ngài chẳng có thể trả lời được, ngài từ tòa đứng dậy, nói: Pháp Sư Hỷ Căn đã lầm lạc, và dẫn đệ tử vào Tà đạo.
....... Pháp sư Thắng Ý, vì chưa được Âm thanh Đà la ni, nên nghe Phật dạy thì liền sanh tâm hoan hỷ, nghe ngoại đạo nói thì liền khởi sân nhuế, nghe nói đến 3 đường ác thì liền chẳng được vui, nghe nói đến 3 đường Thiện thì liền thấy an ổn, nghe nói đến sanh tử thì liền ưu phiền, nghe nói đến Niết bàn thì liền cảm thấy an lạc (**).
....... Sau cuộc đối thoại, Pháp sư Thắng Ý trở về tịnh xá nói với đệ tử của mình rằng:"Pháp sư Hỷ Căn lầm lạc, dẫn dắt người vào Tà đạo. Vì sao ? Vì Pháp sư Hỷ Căn đã khẳng định rằng tướng của dâm, nộ, si cùng tướng của hết thảy các pháp đều là Vô ngại cả".
Tư duy:
(*)
Dâm dục, phiền não chẳng phải ở trong, chẳng phải ở ngoài, chẳng phải ở phương Đông, Tây, Nam, Bắc thì dù có cầu khắp cả 4 châu thiên hạ, cũng chẳng sao tìm được Thật Tướng . Như vậy là pháp ấy chẳng có sanh, chẳng có diệt, thì làm sao có thể não loạn được ta ?
+ Dâm dục và phiền não cũng là pháp duyên hợp, do thủ chấp NGÃ tướng, huân tập vô minh tham ái mà sinh ra. Bản chất nó là Tánh Không, vì là Tánh Không, nên nó là "Dụng" của Tự Tánh. Vì vậy Dâm dục và Phiền não là như huyễn, như hóa thực Tướng là CHÂN NHƯ.
+ GIỚI - ĐỊNH - HUỆ cũng là pháp duyên hợp,do Pháp Phật biến hiện, là Pháp Đối trị Dâm, nộ, si. Bản chất nó là Tánh Không, vì là Tánh Không, nên nó cũng là "Dụng" của Tự Tánh. Vì vậy Giới - định - huệ cũng là như huyễn, như hóa thực Tướng là CHÂN NHƯ.
+ Do vậy mà Dâm ,nộ, si cùng với Giới - định -huệ đều "dụng" của Tự Tánh ( vì tự Tánh là Vô ngôn ,tuyệt lự, tịch diệt, vô sanh, đều là Pháp Bất sanh, bất diệt, là Như Như Niết Bàn Tướng ).
Suy ra Dâm, Nộ, Si Bình Đẳng với Giới Định Huệ. là Bình Đẳng Tánh Không.
(**)
.chưa được Âm thanh Đà la ni, nên nghe Phật dạy thì liền sanh tâm hoan hỷ, nghe ngoại đạo nói thì liền khởi sân nhuế, nghe nói đến 3 đường ác thì liền chẳng được vui, nghe nói đến 3 đường Thiện thì liền thấy an ổn, nghe nói đến sanh tử thì liền ưu phiền, nghe nói đến Niết bàn thì liền cảm thấy an lạc
+ Thường thì chúng ta,để tâm thức quen chạy theo vọng trần, bị thinh trần, sắc trần v.v... lừa phỉnh, nên phân biệt theo ngữ ngôn mà vọng tác ( lục căn, lục trần vọng tác vô biên chi tội...) .- Vì vậy, chưa được Ngữ ngôn đà la ni. Người được Ngữ Ngôn Đà la ni. - thì luôn luôn tỉnh thức trong 6 trần.
LUẬN:
....... Pháp Sư Hỷ Căn nghe nói như vậy, tự nghĩ rằng:"Bồ tát Thắng Ý bị các ác nghiệp che lấp tâm trí, ắt phải bị đọa vào ác đạo. Ta phải nên vì ngài, nói lên pháp thậm thâm. tuy đời này chẳng có được gì, nhưng đời sau sẽ làm nhân duyên dẫn vào Phật Đạo". Nghĩ như vậy rồi, Pháp Sư Hỷ Căn nói kệ rằng:
Dâm dục tức là Đạo,
Si nhuế cũng như vậy,
Vô lượng các Phật Đạo.
Chẳng khác ba pháp ấy.
Nếu có người phân biệt.
Dâm nộ si khác Đạo,
Người ấy xa các Phật,
Ví như Trời và Đất.
Đạo cùng Dâm, Nộ, Si.
Là một pháp bình đẳng,
Nếu nghe mà sợ hãi.
Cách Phật Đạo rất xa.
Pháp Dâm chẳng sanh diệt,
Chẳng thể não loạn tâm.
Nếu người chấp lấy Ta.
Dâm dẫn vào ác đạo.
Chấp CÓ khác với KHÔNG
Bị CÓ KHÔNG trói buộc
Nếu biết CÓ tức KHÔNG
Siêu thăng thành Phật Đạo.
....... Ngài Hỷ Căn vừa nói xong bài kệ, có 3 vạn thiên tử liền được Vô Sanh Pháp nhẫn, 1 vạn 8 ngàn Thanh Văn chẳng còn chấp hết thảy các pháp, đều được giải thoát.
....... Trong lúc đó, Bồ tát Thắng Ý bị sa vào địa ngục, thọ khổ. Khi trở lại làm người, trong 74 vạn đời, thường bị phỉ báng, và thường chẳng được nghe danh Phật. Rồi tội mỏng lần lần, lại trở lại nghe đựoc Phật Pháp, xuất gia hành Đạo, nhưng lại bị xã giới, trong vô lượng đời làm Sa Môn mà căn vẫn ám độn. Còn Bồ tát Tỳ kheo Hỷ Căn nay thành Phật ở phương Đông, hiệu là Bửu Nghiêm, ngài Văn Thù Sư Lợi bạch Phật:"Thắng Ý Tỳ Kheo là tiền thân của con vậy. Nếu có người cầu 3 thừa Đạo, thì chẳng nên phá các tướng của các Pháp, mà ôm lòng sân nhuế".
....... Phật hỏi ngài Văn Thù Sư Lợi:" Ông nghe bài kệ ấy thấy có được lợi ích gì ?"
.......Ngài Văn Thù Sư Lợi đáp:"Con nghe xong bài kệ liền vơi các khổ, được trí huệ lanh lợi, giải và nói được thâm nghĩa của Phật pháp. Nhờ vậy mà nay ở trong chúng Bồ tát con trở thành vị Thượng thủ".
....... Như vậy gọi là khéo thuyết các pháp tướng, cũng gọi là Như Thật Khéo Độ.
Tư duy:
* Dâm ,Nộ, Si vốn là Đạo.- Thế thì tại sao chúng sanh hành Dâm, nộ, si lại rơi vào Ác Khổ ?
Là vì:
Pháp Dâm chẳng sanh diệt,
Chẳng thể não loạn tâm.
Nếu người chấp lấy Ta.
Dâm dẫn vào ác đạo.
Thưa chỉ vì Chấp NGÃ, mà ra cớ sự.- Nếu Vô NGÃ, thì vào được TÁNH KHÔNG, khế hợp Tánh Không, thì Dâm Nộ Si, vốn vô hại.(không não loạn được tâm ta).
** Hàng nhị thừa vì Chấp Pháp, Ôm giữ CÓ và KHÔNG, nên còn cách xa với Đạo. Bồ tát biết rõ CÓ tức KHÔNG nên gần với Phật Đạo.
Chấp CÓ khác với KHÔNG
Bị CÓ KHÔNG trói buộc
Nếu biết CÓ tức KHÔNG
Siêu thăng thành Phật Đạo.
(Trích ĐT ĐL)
Vâng. Thưa các Bạn: Thấy được Tham, sân, si là Đạo tức là Kiến Tánh.