Cần phải tịnh tâm, niệm Ma Ha Bát Nhã Ba La Mật "cần phải tịnh tâm", sao phải tịnh tâm ? Vì Ma ha Bát Nhã lưu xuất từ tự tánh vô phân biệt, nếu tâm niệm lăng xăng thì ngay nơi lăng xăng cần phải nhiếp niệm trở về tự tánh; nhiếp niệm chính là "tinh tâm". Nhiếp niệm là thế nào ? là ngay nơi niệm mà trở về, chẳng theo niệm nữa, chứ chẳng phải đè nén tâm tư chẳng cho niệm khởi; nếu đè nén tâm tư chẳng cho niệm khởi, thì dừng tất cả niệm vẫn còn niệm đè nén này vậy;
Ngay chỗ niệm niệm, thì trở về nơi năng niệm, cũng là tự tánh vô niệm; đấy gọi là tịnh tâm, khi ấy niệm Ma Ha Bát Nhã Ba La Mật tự tại lưu xuất, tùy duyên phát khởi !
trí bồ đề Bát Nhã của chúng sanh vốn tự có, chỉ vì tâm mê chẳng thể tự ngộ, phải nhờ đại thiện tri thức khai thị dẫn dắt để đi đến kiến tánh. vốn sẵn có trí bồ đề, vì trí này tùy duyên khởi dụng, chỉ cần nương tánh liền phát sanh trí này; tánh này nơi Phật không tăng, nơi chúng sanh không giảm; nên nói là "vốn tự có".
"chỉ vì tâm mê", mê cái gì ? mê lầm theo niệm niệm sanh diệt nương cảnh, nên chẳng nhân ra nguồn gốc của niệm này; nguồn này chẳng mê chẳng ngộ, biết rằng chẳng theo niệm duyên cảnh thì chỗ mê liền ngộ; chỗ ngộ cũng chẳng còn; từ đây lưu xuất "trí bồ đề Bát nhã".
"phải nhờ đại thiện tri thức khai thị dẫn dắt", khai thị chuyện gì ? này quý vị, quý vị đọc lời này phải chăng theo danh theo tự mà hiện tướng hiện nghĩa; đấy là mê lầm vậy; Quý vị nếu ngưng nghỉ sự này, liền thấy nơi tự tánh vô phân biệt, đây là chỗ "dẫn dắt, khai thị".
Thiện tri thức, người đời suốt ngày miệng niệm BÁT NHÃ, chẳng nhận được TỰ TÁNH BÁT NHÃ suốt ngày niệm niệm sanh diệt,theo niệm xoay chuyển, tạo tác đủ thứ, mà chẳng nhận được tự tánh.
như nói ăn mà chẳng no, miệng chỉ thuyết KHÔNG, muôn kiếp chẳng được KIẾN TÁNH, rốt cuộc vô ích. biết được mê lầm, theo niệm duyên cảnh, mà chẳng hành cái pháp "nhiếp tâm", thì cũng như "nói ăn mà chẳng no, miệng chỉ thuyết không", muốn kiếp chẳng thấy được chỗ "không" ấy !
Có ngộ có nhập, ngộ rồi thì phải siêng hành pháp này thì mới thể nhập được bản tâm; khi ấy diệu dụng vô cùng chẳng lìa tự tánh; chẳng phải nay nhiếp mai buông, lúc tăng lúc giảm, lúc mê lúc tỉnh; chỗ nhập này chính là "công phu", nhưng nếu nhập rồi thì "chỗ nhập cũng không", nếu còn sự nhập thì sự nhập đó là do chấp tâm dụng "công phu" mới nhập được. Có nhập có lìa, thì là trí sanh diệt, chưa phải trí bát nhã; ngay đây ngăn trệ diệu trí tự tại, chỗ này cần phải chú ý.
(hôm nay đọc tới đây, tạm ngưng)