B
bangtam
Guest
CHUYỆN THẬT NGỠ NHƯ ĐÙA
TỨC PHI kể : Tôi có người bạn tên là CHU KỲ THUỶ , người NAM HẢI , hiện ở tại phía tây thôn QUẢNG XUYÊN , lúc nhỏ rất thông minh ,
học đâu nhớ đó , sách chỉ cần đọc qua một lần là nhớ như in , nên được mọi người rất kính trọng , khi lớn lên ông được mời đến thị trấn TÂY NAM để làm việc , nhờ thông
minh , cộng thêm siêng năng cần mẫn , nên được ông chủ đề bạt lên đến chức phó tổng giám đốc . Tuy công việc rất bận rộn , nhưng ông CHU vẫn dành thời gian nghiên
cứu kinh PHẬT , bởi ông rất tâm đắc nhừng lời vàng ngọc trong kinh , cho nên kinh PHẬT đã trở thành món ăn hằng ngày không thể thiếu
đối với ông .
Ông định phát tâm ăn chay trường , nhưng do công việc bắt buộc phải mời đối tác đi nhà hàng , đi giao lưu với đối tác ở nước ngoài ... không thể giữ trai giới tinh nghiêm
được , cho nên ông chỉ trì trai vào ngày sóc vọng [ mùng 1 , 15 ] và ngày vía của chư PHẬT và chư BỒ - TÁT , những ngày này
ông chỉ ăn đậu hủ và rau ,
mặt khác những ngày trai giới ông thường mua rùa,cá,lươn,trạch... phóng sinh . Chẳng bao lâu sau , ông lại phát tâm mỗi tháng trì trai sáu ngày , cho nên mọi người gọi ông
là "người ăn chay" . Tất cả mọi người trong công ty đều rất kính trọng tài đức của tiên sinh , nhờ đó công việc của ông như diều gặp gió . Ông làm ở đây hơn 20 năm ,
cho đến khi nhà nước sát nhập công ty vào hợp tác xã , ông mới xin nghỉ việc về quê . Lúc nầy ĐẠI
LÃO HOÀ THƯỢNG HƯ VÂN
đang giảng đạo tại quê tiên sinh , nhân đó ông đến đảnh lể xin quy y , ông dành phần lớn thời gian để nghiên cứu , đọc tụng kinh PHẬT . Lúc mới đến thị trấn Tây Nam ,
thì đường Quảng Tam Thiết chưa thể đi được , nên từ Quảng Châu muốn vào thị trấn Tây Nam đều phải đi đò .
Một hôm nọ ,
ông Chu trên đường từ thị trấn Tây Nam trở về Quảng Châu , lúc sắp đến bờ , tất cả mọi người đều muốn lên trước , nên họ chen lấn xô đẩy nhau , do ông Chu nhường cho
mấy cụ già lên trước , nên bị những người phía sau hất ngã xuống sông , bình thường ông đã không biết bơi lội , cộng thêm bị nước kéo ra xa nên không thể kêu cứu ,
ông chỉ chí thành mặc niệm thánh hiệu BỒ - TÁT QUÁN THẾ ÂM , đột nhiên cảm thấy hình như có vật gì dưới nước nâng ông lên , rồi tự nhiên ông có thể đứng được trên mặt nước ,
những người trên đò và trên bờ thấy lạ quá liền xúm nhau lại xem và đở ông lên bờ .
Sau khi lên bờ , mọi người hỏi ông học được phép thuật gì mà có thể đứng được trên mặt nước , tiên sinh cười và nói tôi chẳng có phép thuật gì cả , đây là phước báo có được nhờ tôi phóng sinh .
Về già ông rất khoẻ mạnh , không có bệnh tật , năm ông 78 tuổi , sau khi từ biệt mọi người , ông nằm nghiên bên phải , niệm PHẬT và vảng sanh CỰC LẠC .
KÍNH
bangtam
TỨC PHI kể : Tôi có người bạn tên là CHU KỲ THUỶ , người NAM HẢI , hiện ở tại phía tây thôn QUẢNG XUYÊN , lúc nhỏ rất thông minh ,
học đâu nhớ đó , sách chỉ cần đọc qua một lần là nhớ như in , nên được mọi người rất kính trọng , khi lớn lên ông được mời đến thị trấn TÂY NAM để làm việc , nhờ thông
minh , cộng thêm siêng năng cần mẫn , nên được ông chủ đề bạt lên đến chức phó tổng giám đốc . Tuy công việc rất bận rộn , nhưng ông CHU vẫn dành thời gian nghiên
cứu kinh PHẬT , bởi ông rất tâm đắc nhừng lời vàng ngọc trong kinh , cho nên kinh PHẬT đã trở thành món ăn hằng ngày không thể thiếu
đối với ông .
Ông định phát tâm ăn chay trường , nhưng do công việc bắt buộc phải mời đối tác đi nhà hàng , đi giao lưu với đối tác ở nước ngoài ... không thể giữ trai giới tinh nghiêm
được , cho nên ông chỉ trì trai vào ngày sóc vọng [ mùng 1 , 15 ] và ngày vía của chư PHẬT và chư BỒ - TÁT , những ngày này
ông chỉ ăn đậu hủ và rau ,
mặt khác những ngày trai giới ông thường mua rùa,cá,lươn,trạch... phóng sinh . Chẳng bao lâu sau , ông lại phát tâm mỗi tháng trì trai sáu ngày , cho nên mọi người gọi ông
là "người ăn chay" . Tất cả mọi người trong công ty đều rất kính trọng tài đức của tiên sinh , nhờ đó công việc của ông như diều gặp gió . Ông làm ở đây hơn 20 năm ,
cho đến khi nhà nước sát nhập công ty vào hợp tác xã , ông mới xin nghỉ việc về quê . Lúc nầy ĐẠI
LÃO HOÀ THƯỢNG HƯ VÂN
đang giảng đạo tại quê tiên sinh , nhân đó ông đến đảnh lể xin quy y , ông dành phần lớn thời gian để nghiên cứu , đọc tụng kinh PHẬT . Lúc mới đến thị trấn Tây Nam ,
thì đường Quảng Tam Thiết chưa thể đi được , nên từ Quảng Châu muốn vào thị trấn Tây Nam đều phải đi đò .
Một hôm nọ ,
ông Chu trên đường từ thị trấn Tây Nam trở về Quảng Châu , lúc sắp đến bờ , tất cả mọi người đều muốn lên trước , nên họ chen lấn xô đẩy nhau , do ông Chu nhường cho
mấy cụ già lên trước , nên bị những người phía sau hất ngã xuống sông , bình thường ông đã không biết bơi lội , cộng thêm bị nước kéo ra xa nên không thể kêu cứu ,
ông chỉ chí thành mặc niệm thánh hiệu BỒ - TÁT QUÁN THẾ ÂM , đột nhiên cảm thấy hình như có vật gì dưới nước nâng ông lên , rồi tự nhiên ông có thể đứng được trên mặt nước ,
những người trên đò và trên bờ thấy lạ quá liền xúm nhau lại xem và đở ông lên bờ .
Sau khi lên bờ , mọi người hỏi ông học được phép thuật gì mà có thể đứng được trên mặt nước , tiên sinh cười và nói tôi chẳng có phép thuật gì cả , đây là phước báo có được nhờ tôi phóng sinh .
Về già ông rất khoẻ mạnh , không có bệnh tật , năm ông 78 tuổi , sau khi từ biệt mọi người , ông nằm nghiên bên phải , niệm PHẬT và vảng sanh CỰC LẠC .
KÍNH
bangtam