- Tham gia
- 15/7/10
- Bài viết
- 2,819
- Điểm tương tác
- 838
- Điểm
- 113
Thân Chó Đầu Rùa, Quả Báo Hiện Tiền______________
Lương-Kim-Yến
Tại tỉnh An-Huy, việc ăn chay rất được thịnh hành, hầu hết mọi người trong tỉnh đều ăn chay. Có hai vị phu nhân, một người họ Đinh và một người họ Vương, cùng lập hội Quán Âm Đại Sĩ, cả hai đều phát tâm trường trai, niệm Phật, còn tu thêm giới không sát sinh. Người họ Đinh, ăn chay rất tinh nghiêm, cần cù tận tuỵ , trải qua thời gian ba mươi năm, không dám bỏ sót một ngày. Đôi khi vì công việc gì đó phải ra ngoài, nếu không mua được thức ăn chay, thà chịu đói chứ quyết không ăn mặn. Hễ gặp chỗ nào sát sinh hại vật, bà liền nhất tâm niệm Phật, nguyện cho con vật cùng người giết không oán thù lẫn nhau. Lúc bình thường, bà luôn kính Thần thờ Phật, tu nhân tích đức, không khởi ý niệm tà. Còn bà họ Vương ăn chay cũng rất tinh nghiêm, hễ gặp thức ăn có thịt cá, cùng những loại thực vật mà trong luật cấm bà cũng đều không ăn. Nhưng ý nghĩ của bà và ý nghĩ của phu nhân họ Đinh không giống nhau. Bà chỉ lập nguyện ăn chay cho riêng mình , còn đối với mọi người, bà không khuyến khích họ ăn chay, còn làm những việc khuyến khích họ ăn mặn. Bà nấu ăn rất khéo, có cách nấu ăn khác người, nên được rất nhiều người mời làm đầu bếp trưởng cho các bữa tiệc lớn, hoặc nhờ chỉ cách nấu. Bà cũng thừa cơ hội nầy, trổ hết kỹ thuật nấu ăn của mình, do đó kiếm được rất nhiều tiền. Vì nhu cầu của món ăn, bà nuôi rất nhiều động vật như gà, vịt...,mỗi khi có người thuê đến nấu ăn, bà cũng nhân cơ hội bán đươc rất nhiều gà vịt, với giá cả cũng rất hấp dẫn.
Bà Vương thường bị bệnh, còn bà Đinh luôn khoẻ mạnh, bà Vương nghĩ:"Mình ăn chay, bà ta cũng ăn chay, tại sao mình thường bị bệnh mà bà ta lúc nào cũng được bình an, khoẻ mạnh?" Đố kỵ, thừa cơ hội lúc ăn chung, bà Vương lén lấy gân gà trộn chung với bún và đem xào rồi mời bà Đinh ăn, bà Đinh ăn nhưng không biết gì cả. Ăn xong bà Đinh vẫn bình an vô sự, bà Vương không ăn, thế mà bà bị nôn mửa liên tục. Bị như vậy, bà vẫn không chịu tỉnh ngộ, lại còn cho rằng trai giới của bà Đinh đã bị huỷ hoại, nhất định sẽ gặp tai ách. Không ngờ bà Đinh càng ngày càng khoẻ mạnh, hồng hào, bà Vương bình thường vốn đã nhiều bệnh, mà từ khi lén cho bà Đinh ăn thịt thì bệnh càng nặng thêm. Nhưng bà không biết sai lầm của mình, trái lại còn nghi ăn chay không có lợi ích. Bà nghĩ:" Bà Đinh ăn chay, đã bị mình phá, thế mà bà ta vẫn khoẻ mạnh; còn mình ăn chay trì giới thanh tịnh như vậy, trái lại bị bệnh tật liên tục, vậy Phật, Bồ-Tát có linh không?" Vì vậy, bà quyết định không ăn chay nữa, bắt đầu ăn thịt cá. Bà Đinh biết chuyện, thường khuyên:
-Chị Vương à! Chị nên kiên nhẫn một chút, chớ có phá giới. Ba mươi năm trì trai giữ giới, công đức rất lớn, nếu phá bỏ thật đáng tiếc! Con người khi sinh ra không ai tránh khỏi bệnh khổ, sở dĩ mình chịu thống khổ là do những nhân xấu mình đã tạo ở đời nầy hoặc đời trước. Hãy tin chuyện nầy là nhân duyên quả báo. Hôm nay chúng ta giữ giới, ăn chay, niệm Phật, sau khi chết chắc chắn được vãng sanh Tịnh-Độ, vui sướng biết chừng nào, xin hiền chị hãy nghe lời em, chớ bị trần cảnh làm mê hoặc.
- Bà Vương liền nói: Thần Thánh không có linh, điều nầy không phải đã thấy rồi đó sau? Còn sau khi chết vãng sinh Cực-Lạc, điều nầy hoàn toàn giả dối, lừa bịp người ta. Tôi tự xét lương tâm, hơn ba mươi năm qua , tôi trì trai rất nghiêm mật, không một chút nhiễm tạp, vậy mà thường xuyên đau ốm, còn người ăn thịt, trái lại thân thể khoẻ mạnh, vui vẻ quanh năm; do đây, nhìn lại bản thân, nếu nói trì trai được phước, chẳng phải hư dối là gì? Tôi quyết định không ăn chay nữa.
Từ đó bà phá giới ăn mặn, bất kể động vật gì cũng đều ăn hết. Từ ngày ăn thịt, bệnh của bà quả nhiên ngày một giảm, sức khoẻ tốt lên. Bà tự nghĩ may là mình ăn mặn bằng không mình đã chết oan vì ăn chay rồi, ngày nay thân thể được khoẻ mạnh, bệnh tình thuyên giảm, đều là nhờ thịt cá; từ nay về sau mình phải chọn những món ăn có nhiều chất bổ như thịt, cá, tất nhiên sức khoẻ càng ngày càng tốt. Nghe người ta chỉ ăn chó có thể bổ dương, ăn rùa có thể bổ âm, hai loại thịt nầy rất bổ, bà liền nhờ người đi mua về giết ăn, để bồi bổ thân thể suy nhược hơn mấy mươi năm. Sau đó, thấy da chó ấm, bèn lấy trải lên giường thế nệm; lại vì mai rùa trừ bệnh tê thấp, bèn lấy để lên đầu giường thế gối. Một ngày nọ, khi vừa thức dậy, bà vô cùng kinh hãi khi tấm da chó dính nơi thân, phủi thế nào nó củng không rơi; còn mai rùa dính trên đầu, gỡ hoài cũng không xuống, bà trở thành người kỳ quái thân chó đầu rùa. Nói năng bình thường, nhưng lúc đi thì kéo da chó lê thê dưới đất, đầu bị trì xuống vì cái mai rùa quá nặng, thường làm nhân vật chính cho mọi người vui cười, kéo dài hơn ba tháng mới chết. Đây là câu chuyện có thật nói về quả báo hiện tiền, đã xảy ra vào năm Dân Quốc thứ 7 (1917) tại tỉnh An-Huy.
Qua đây chúng ta có thể biết:" Tâm ăn chay mới là gốc, còn miệng ăn chay chỉ là ngọn. Ăn chay bằng miệng chỉ có thể bảo vệ thân thể khoẻ mạnh, Còn ăn chay bằng tâm và miệng, thì ích lợi không thể nghĩ bàn".
Nguyện mọi người trên thế giới lấy ăn chay bằng tâm làm gốc, sau đó hãy ăn chay bằng miệng làm ngọn, gốc, ngọn đều hổ trợ lẩn nhau, chắc chắn thế giới sẽ được thái bình, mọi người sẽ được hạnh phúc .
Kính
bangtam
Bà Vương thường bị bệnh, còn bà Đinh luôn khoẻ mạnh, bà Vương nghĩ:"Mình ăn chay, bà ta cũng ăn chay, tại sao mình thường bị bệnh mà bà ta lúc nào cũng được bình an, khoẻ mạnh?" Đố kỵ, thừa cơ hội lúc ăn chung, bà Vương lén lấy gân gà trộn chung với bún và đem xào rồi mời bà Đinh ăn, bà Đinh ăn nhưng không biết gì cả. Ăn xong bà Đinh vẫn bình an vô sự, bà Vương không ăn, thế mà bà bị nôn mửa liên tục. Bị như vậy, bà vẫn không chịu tỉnh ngộ, lại còn cho rằng trai giới của bà Đinh đã bị huỷ hoại, nhất định sẽ gặp tai ách. Không ngờ bà Đinh càng ngày càng khoẻ mạnh, hồng hào, bà Vương bình thường vốn đã nhiều bệnh, mà từ khi lén cho bà Đinh ăn thịt thì bệnh càng nặng thêm. Nhưng bà không biết sai lầm của mình, trái lại còn nghi ăn chay không có lợi ích. Bà nghĩ:" Bà Đinh ăn chay, đã bị mình phá, thế mà bà ta vẫn khoẻ mạnh; còn mình ăn chay trì giới thanh tịnh như vậy, trái lại bị bệnh tật liên tục, vậy Phật, Bồ-Tát có linh không?" Vì vậy, bà quyết định không ăn chay nữa, bắt đầu ăn thịt cá. Bà Đinh biết chuyện, thường khuyên:
-Chị Vương à! Chị nên kiên nhẫn một chút, chớ có phá giới. Ba mươi năm trì trai giữ giới, công đức rất lớn, nếu phá bỏ thật đáng tiếc! Con người khi sinh ra không ai tránh khỏi bệnh khổ, sở dĩ mình chịu thống khổ là do những nhân xấu mình đã tạo ở đời nầy hoặc đời trước. Hãy tin chuyện nầy là nhân duyên quả báo. Hôm nay chúng ta giữ giới, ăn chay, niệm Phật, sau khi chết chắc chắn được vãng sanh Tịnh-Độ, vui sướng biết chừng nào, xin hiền chị hãy nghe lời em, chớ bị trần cảnh làm mê hoặc.
- Bà Vương liền nói: Thần Thánh không có linh, điều nầy không phải đã thấy rồi đó sau? Còn sau khi chết vãng sinh Cực-Lạc, điều nầy hoàn toàn giả dối, lừa bịp người ta. Tôi tự xét lương tâm, hơn ba mươi năm qua , tôi trì trai rất nghiêm mật, không một chút nhiễm tạp, vậy mà thường xuyên đau ốm, còn người ăn thịt, trái lại thân thể khoẻ mạnh, vui vẻ quanh năm; do đây, nhìn lại bản thân, nếu nói trì trai được phước, chẳng phải hư dối là gì? Tôi quyết định không ăn chay nữa.
Từ đó bà phá giới ăn mặn, bất kể động vật gì cũng đều ăn hết. Từ ngày ăn thịt, bệnh của bà quả nhiên ngày một giảm, sức khoẻ tốt lên. Bà tự nghĩ may là mình ăn mặn bằng không mình đã chết oan vì ăn chay rồi, ngày nay thân thể được khoẻ mạnh, bệnh tình thuyên giảm, đều là nhờ thịt cá; từ nay về sau mình phải chọn những món ăn có nhiều chất bổ như thịt, cá, tất nhiên sức khoẻ càng ngày càng tốt. Nghe người ta chỉ ăn chó có thể bổ dương, ăn rùa có thể bổ âm, hai loại thịt nầy rất bổ, bà liền nhờ người đi mua về giết ăn, để bồi bổ thân thể suy nhược hơn mấy mươi năm. Sau đó, thấy da chó ấm, bèn lấy trải lên giường thế nệm; lại vì mai rùa trừ bệnh tê thấp, bèn lấy để lên đầu giường thế gối. Một ngày nọ, khi vừa thức dậy, bà vô cùng kinh hãi khi tấm da chó dính nơi thân, phủi thế nào nó củng không rơi; còn mai rùa dính trên đầu, gỡ hoài cũng không xuống, bà trở thành người kỳ quái thân chó đầu rùa. Nói năng bình thường, nhưng lúc đi thì kéo da chó lê thê dưới đất, đầu bị trì xuống vì cái mai rùa quá nặng, thường làm nhân vật chính cho mọi người vui cười, kéo dài hơn ba tháng mới chết. Đây là câu chuyện có thật nói về quả báo hiện tiền, đã xảy ra vào năm Dân Quốc thứ 7 (1917) tại tỉnh An-Huy.
Qua đây chúng ta có thể biết:" Tâm ăn chay mới là gốc, còn miệng ăn chay chỉ là ngọn. Ăn chay bằng miệng chỉ có thể bảo vệ thân thể khoẻ mạnh, Còn ăn chay bằng tâm và miệng, thì ích lợi không thể nghĩ bàn".
Nguyện mọi người trên thế giới lấy ăn chay bằng tâm làm gốc, sau đó hãy ăn chay bằng miệng làm ngọn, gốc, ngọn đều hổ trợ lẩn nhau, chắc chắn thế giới sẽ được thái bình, mọi người sẽ được hạnh phúc .
Kính
bangtam