- Tham gia
- 15/7/10
- Bài viết
- 2,819
- Điểm tương tác
- 838
- Điểm
- 113
Quả Báo Như Tên Bắn!
Thưa! lúc còn ở Việt-Nam thì nhà bangtam có cái sân rộng, chung quanh là nhà lối xóm khích vách nhau, nhất là những buổi chiều mọi người hay tụ họp nói chuyện bàn tán đủ thứ, nên có đôi khi bangtam ngồi ôn lại chỉ trên 1 diện tích chửng 3 mét vuông sân nhà mình thôi, mà nó đã chứa đựng biết bao nhiêu chuyện Nhân, Quả trên đời, thí dụ như câu chuyện "Quả Báo Như Tên Bắn" tuy đã lâu dữ lắm rồi, mà nhắc lại bangtam có cảm tưởng như mới hôm nay...
Cách nhà bangtam chỉ có ba căn thôi, có chị B tuổi mới ngoài hai mươi mà đã qua hai, ba đời chồng, mỗi đời chồng là 1 đứa con, nhất là gặp thời điểm "7 ký sắn, bổ bằng 1 ký thịt bò !!!", gạo đỏ hôi móc còn không có ăn, cho nên lủ con chị cứ nhao nháo khóc hoài vì đói, nhưng chính bản thân chị cũng đói mà, nên chuyện lá nát đùm lá rách của xóm làng kể ra cũng vô cùng đắm đuối.
Bangtam vì đi làm suốt, có khi qua cả tuần cũng không thấy mặt trời mặt trăng thì đâu có hay biết gì, nếu không được nghe làng xóm nói chuyện với nhau. Mọi người nói: " Bây giờ nó khá rồi, nhờ làm bé cho ông chủ trong Chợ-Lớn mà đổi đời, đàn bà con gái được có chút nhan sắc
cộng thêm xạo xạo cái miệng là ăn tiền. Nghe đâu vợ cả cũng thương lắm, từ đây có chỗ nương nhờ rồi, kể cũng có phước".
Đang ngồi lượm sạn thóc trong thao gạo đỏ thì bangtam nghe tiếng dép lẹp xẹp, mà bangtam cũng không buồn ngước lên coi là ai, chỉ hay là mọi người gọi người đó là "bà chủ" rồi rủ " bà chủ" quýnh tứ sắc, rồi thì nghe chị B là "bà chủ" khoe mới được ông chủ cho sợi dây chuyền có gắn hột xoàn, rồi thì " hõng biết vàng bữa nay bao nhiêu hé?. Bất ngờ chị B thọc cái bàn tay đầy nhẩn vàng vào trong thao gạo của bangtam chơi, khiến cho bộ simen 7,8 chiếc vòng vàng khua lên rổn rảng. Chị B nói: " Tui nói thiệt hõng phải chê nhe! Chớ bây giờ tui ăn gạo đỏ lại hỏng được, tối ngày tui hỏng nấu cơm, thà ra ngoài ăn hàng hà, chớ bắt tui ăn gạo đỏ chắc tui ói liền quá!". Mấy người chung quanh ai nấy cũng nín thinh, còn bangtam thì thiệt tình không biết nói gì nữa. Nhưng chỉ vài giây yên lặng thôi, thì cả đám 4,5 người kéo nhau lên gác đậu chếnh rồi. Thao gạo bangtam cũng vơi dần theo ánh nắng cuối ngày đang đong đưa trên mấy vạt áo củ sờn phơi bên vạt cửa. Bangtam định bưng gạo vô nhà thì thình lình bangtam thấy người em trai của chị B hớt hơ hớt hãi chạy vội đến bangtam hỏi nhỏ rằng chị B có trên gác không, vì lúc đó chỉ có 1 mình bangtam ngồi lượm gạo, còn chung quanh không có ai hết, sau đó bangtam thấy chị B mặt mày cũng thất sắc cùng leo xuống gác rồi theo người em trai vội chạy đi đâu đó liền.
Đến tối đi làm về thì bangtam đang ngồi làm khuy nút mà nghe chị B nói 1 câu khiến bangtam không còn tin vào lổ tai mình là chị B khẻ đập cửa nhà một người nọ mà nói là: " Chị S ơi! cho em xin thêm 1 miếng cơm nữa đi, đói quá" Thì bangtam thấy chị S cầm cái nồi cơm ra nại từng miếng cơm cháy cho chị B ăn, chị B vừa ăn vừa nói: đói đến nổi ê ẩm cái bụng luôn, còn trên mặt chị B thì bầm tím, còn tay chân vàng vòng đâu mất tiêu, trên người chị B sạch trơn không còn 1 phân vàng, có còn là bộ đồ đang mặc còn mới mà thôi. Chị vừa khóc vừa nói: " Ổng vừa tắt thở là bả kêu tui lên nói để chia gia tài theo tờ di chúc, ai ngờ mẹ con bả dí tui vô buồng trong đánh chửi [ xin lổi bangtam không thể lập lại lời chửi rủa thô tục khó nghe] rồi lột hết vàng vòng trên người tui liền, không cho tui để tang, mà còn cấm không cho tui được tới đó nữa". kể lể xong, chị bóc miếng cơm cháy gạo đỏ độn bobo lên ăn trong hai hàng nước mắt.
Chuyện nầy theo bangtam thấy thiệt là Quả Báo Như Tên Bắn, mới hồi trưa thì chị nói " ăn gạo đỏ hôi móc bị ói" đến tối thì không có đủ cơm gạo đỏ để ăn. Nghĩ Nhân, quả thật đáng kinh sợ quá !.
Kính
bangtam
Thưa! lúc còn ở Việt-Nam thì nhà bangtam có cái sân rộng, chung quanh là nhà lối xóm khích vách nhau, nhất là những buổi chiều mọi người hay tụ họp nói chuyện bàn tán đủ thứ, nên có đôi khi bangtam ngồi ôn lại chỉ trên 1 diện tích chửng 3 mét vuông sân nhà mình thôi, mà nó đã chứa đựng biết bao nhiêu chuyện Nhân, Quả trên đời, thí dụ như câu chuyện "Quả Báo Như Tên Bắn" tuy đã lâu dữ lắm rồi, mà nhắc lại bangtam có cảm tưởng như mới hôm nay...
Cách nhà bangtam chỉ có ba căn thôi, có chị B tuổi mới ngoài hai mươi mà đã qua hai, ba đời chồng, mỗi đời chồng là 1 đứa con, nhất là gặp thời điểm "7 ký sắn, bổ bằng 1 ký thịt bò !!!", gạo đỏ hôi móc còn không có ăn, cho nên lủ con chị cứ nhao nháo khóc hoài vì đói, nhưng chính bản thân chị cũng đói mà, nên chuyện lá nát đùm lá rách của xóm làng kể ra cũng vô cùng đắm đuối.
Bangtam vì đi làm suốt, có khi qua cả tuần cũng không thấy mặt trời mặt trăng thì đâu có hay biết gì, nếu không được nghe làng xóm nói chuyện với nhau. Mọi người nói: " Bây giờ nó khá rồi, nhờ làm bé cho ông chủ trong Chợ-Lớn mà đổi đời, đàn bà con gái được có chút nhan sắc
cộng thêm xạo xạo cái miệng là ăn tiền. Nghe đâu vợ cả cũng thương lắm, từ đây có chỗ nương nhờ rồi, kể cũng có phước".
Đang ngồi lượm sạn thóc trong thao gạo đỏ thì bangtam nghe tiếng dép lẹp xẹp, mà bangtam cũng không buồn ngước lên coi là ai, chỉ hay là mọi người gọi người đó là "bà chủ" rồi rủ " bà chủ" quýnh tứ sắc, rồi thì nghe chị B là "bà chủ" khoe mới được ông chủ cho sợi dây chuyền có gắn hột xoàn, rồi thì " hõng biết vàng bữa nay bao nhiêu hé?. Bất ngờ chị B thọc cái bàn tay đầy nhẩn vàng vào trong thao gạo của bangtam chơi, khiến cho bộ simen 7,8 chiếc vòng vàng khua lên rổn rảng. Chị B nói: " Tui nói thiệt hõng phải chê nhe! Chớ bây giờ tui ăn gạo đỏ lại hỏng được, tối ngày tui hỏng nấu cơm, thà ra ngoài ăn hàng hà, chớ bắt tui ăn gạo đỏ chắc tui ói liền quá!". Mấy người chung quanh ai nấy cũng nín thinh, còn bangtam thì thiệt tình không biết nói gì nữa. Nhưng chỉ vài giây yên lặng thôi, thì cả đám 4,5 người kéo nhau lên gác đậu chếnh rồi. Thao gạo bangtam cũng vơi dần theo ánh nắng cuối ngày đang đong đưa trên mấy vạt áo củ sờn phơi bên vạt cửa. Bangtam định bưng gạo vô nhà thì thình lình bangtam thấy người em trai của chị B hớt hơ hớt hãi chạy vội đến bangtam hỏi nhỏ rằng chị B có trên gác không, vì lúc đó chỉ có 1 mình bangtam ngồi lượm gạo, còn chung quanh không có ai hết, sau đó bangtam thấy chị B mặt mày cũng thất sắc cùng leo xuống gác rồi theo người em trai vội chạy đi đâu đó liền.
Đến tối đi làm về thì bangtam đang ngồi làm khuy nút mà nghe chị B nói 1 câu khiến bangtam không còn tin vào lổ tai mình là chị B khẻ đập cửa nhà một người nọ mà nói là: " Chị S ơi! cho em xin thêm 1 miếng cơm nữa đi, đói quá" Thì bangtam thấy chị S cầm cái nồi cơm ra nại từng miếng cơm cháy cho chị B ăn, chị B vừa ăn vừa nói: đói đến nổi ê ẩm cái bụng luôn, còn trên mặt chị B thì bầm tím, còn tay chân vàng vòng đâu mất tiêu, trên người chị B sạch trơn không còn 1 phân vàng, có còn là bộ đồ đang mặc còn mới mà thôi. Chị vừa khóc vừa nói: " Ổng vừa tắt thở là bả kêu tui lên nói để chia gia tài theo tờ di chúc, ai ngờ mẹ con bả dí tui vô buồng trong đánh chửi [ xin lổi bangtam không thể lập lại lời chửi rủa thô tục khó nghe] rồi lột hết vàng vòng trên người tui liền, không cho tui để tang, mà còn cấm không cho tui được tới đó nữa". kể lể xong, chị bóc miếng cơm cháy gạo đỏ độn bobo lên ăn trong hai hàng nước mắt.
Chuyện nầy theo bangtam thấy thiệt là Quả Báo Như Tên Bắn, mới hồi trưa thì chị nói " ăn gạo đỏ hôi móc bị ói" đến tối thì không có đủ cơm gạo đỏ để ăn. Nghĩ Nhân, quả thật đáng kinh sợ quá !.
Kính
bangtam