T

Bài học từ cuộc sống

Tình trạng
Không mở trả lời sau này.

tanphuqm

Cựu Thành Viên Diễn Đàn
Tham gia
27/10/06
Bài viết
1,775
Điểm tương tác
90
Điểm
48
Khi sử dụng xe gắn máy lưu thông trên đường đôi khi chúng ta bắt gặp hình ảnh: đèn xe máy của người đi hướng ngược lại, hay chống xe của kẻ đi cùng chiều chưa gạt,..Theo thói quen đôi khi chúng ta thầm trách: " lãng phí quá", và nếu có thể chúng ta sẽ nhắc người đi cùng chiều:"gạt chống lên"; Thế nhưng tuy thấy rõ việc thiên hạ nhưng trong chúng ta có mấy ai quay lại nhìn xe mình xe xem đã gạt, chống tắt đèn chưa,? Chắc là hiếm có! !!! Và vì vậy đã có lần chúng ta chứng kiến cảnh: Người vừa nhắc người "gạt chân chống xe", đã té lăn ra đường vì cái chống xe của mình... chưa gạt. Nghe ra thật buồn cười nhỉ !!!

Bài học rút ra :
"Hãy tự làm cho mình
Như điều mình dạy người"
 
GÓP PHẦN LAN TỎA GIÁ TRỊ ĐẠO PHẬT

Ủng hộ Diễn Đàn Phật Pháp không chỉ là đóng góp vào việc duy trì sự tồn tại của Diễn Đàn Phật Pháp Online mà còn giúp cho việc gìn giữ, phát huy, lưu truyền và lan tỏa những giá trị nhân văn, nhân bản cao đẹp của đạo Phật.

Mã QR Diễn Đàn Phật Pháp

Ngân hàng Vietcombank

DUONG THANH THAI

0541 000 1985 52

Nội dung: Tên tài khoản tại diễn đàn - Donate DDPP (Ví dụ: thaidt - Donate DDPP)

tanphuqm

Cựu Thành Viên Diễn Đàn
Tham gia
27/10/06
Bài viết
1,775
Điểm tương tác
90
Điểm
48
Các cơn bão thi nhau hoành hoành khắp nơi. Trước tình hình đó để bảo vệ tài sản và tính mạng của
ngư dân nhà nước đã dùng mọi biện pháp nghiêm cấm tất cả tàu thuyền ra khơi.Thế nhưng vẫn có tàu ra khơi, bất chấp mọi biện pháp của chính phủ, vì theo ngư dân ra biển mùa này mới "trúng đậm". Điều gì đến đã phải đến, tất cả những ngư dân chấp hành yêu cầu của chính phủ đều được an toàn, và một số các ngư dân ra khơi đã không thể về...đất mẹ!!!

Bài học rút ra:
Muốn nhiều thì đau khổ nhiều. Nỗi khổ sanh tử đều do tham muốn mà ra, nếu biết đủ thì thân tâm được tự tại.
 

tanphuqm

Cựu Thành Viên Diễn Đàn
Tham gia
27/10/06
Bài viết
1,775
Điểm tương tác
90
Điểm
48
Một ngọn nến được đốt cháy đến tận tim. Một ngọn nến khác được đốt từ ánh nến sắp tàn đó, rồi lại tàn đi, rồi một ngọn nến khác lại được thắp sáng lên. Rõ ràng là đã có ngọn nến khác, nhưng còn ngọn lửa, đó có phảỉ là ngọn lửa cũ tiếp tục được đốt hay là ngọn lửa mới? Nếu làm một cuộc trưng cầu ý kiến thì chắc chăn có ngừoi bảo đó là cũ, có người bảo đó là mới?!? Sự thật thì chẳngai đúng cả. Vì ở đây chỉ là sự tiếp nối năng lượng. Sức nóng đã được chuyển tiếp, sức nóng đó là năng lượng.

Bài học rút ra:
Sức nóng đó là năng lượng, điều đó cũng như luân hồi đối với chúng ta vậy (lòng ham muốn chính là năng luợng). Những gì luân hồi, tái sinh sẽ là một đồ hoạ di truyền, một đồ hoạ của nghiệp, hoàn toàn không phân biệt.
Đức Phật nói: "Thật là sai lầm khi nghĩ rằng người tạo nghiệp và người lãnh nghiệp báo là một; mà nghĩ rằng khác cũng sai. Sự thật là cả hai. Có một sự kế thừa nhưng không có thực thể. Không có một cá nhân nào gây nhân và lãnh quả, nhưng có sự tiếp nối của nghiệp
 
Last edited by a moderator:

tanphuqm

Cựu Thành Viên Diễn Đàn
Tham gia
27/10/06
Bài viết
1,775
Điểm tương tác
90
Điểm
48
Khi chúng ta được đối xử ân cần bởi những người chưa quen biết và có thể mở rộng lòng mình nói những điều có thể, chúng ta hãy tin sâu mọi điều tất cả đều là quyến thuộc của chúng ta, nếu chúng ta đến với người bằng trái tim chân thật và thiện ý.

Nhìn những bài đăng trên báo
Làm sao tin Phật trong người
Chỉ thấy hùm beo chồn cáo
Cuộc đời lửa cháy dầu sôi.

Tìm những lòng nhân tuyệt vọng
Mênh mông b iển khổ không thôi
Có được chút tình bé bỏng
Là mừng như phước bảy đời.

Ta đi ươm nềm tin lại
Trái tim rỉ máu khôn nguôi
Vẫn chắc có ngày kết trái
Lòng người sẽ ấm lên thôi.

Mở mắt ra nhìn thiên hạ
Thấy người sao quá đỗi điên
Nhắm mắt lại thầm bảo dạ
Hãy thương bằng cả trái tim.

Mở mắt ra cười với nắng
Và cười với gió cùng mây
Cứ vui chẳngcần cố gắng
Vì vui là sống tràn đầy
(Sưu tầm)

Bài học rút ra:
Tất cả đều là quyến thuộc
 

tanphuqm

Cựu Thành Viên Diễn Đàn
Tham gia
27/10/06
Bài viết
1,775
Điểm tương tác
90
Điểm
48
Trong một khu vườn khi cỏ dại mọc quanh khóm hồng thì bao nhiêu phân bón cho khóm hồng đều trở nên...vô ích: khóm hồng không thể cho hoa, và dần dần cỏ dại sẽ mọc tràn cả khóm hoa hồng.
Trái tim ta cũng thế: khóm hoa hồng là lòng từ đang được ươm trồng;cỏ dại chính là lòng sân si,... Nếu chúng ta không nhổ cỏ dại để cây có thể ra hoa, thì dần dần cây "từ" trong ta cũng sẽ tàn lụi.

Bài học rút ra:
Hãy luôn mở rộng lòng từ để cuộc đời bớt khổ.
 

tanphuqm

Cựu Thành Viên Diễn Đàn
Tham gia
27/10/06
Bài viết
1,775
Điểm tương tác
90
Điểm
48
RÁC

Những đống rác kinh tởm đang tràn vào các căn hộ của một chung cư, ngay lúc người Tổng quản lý đi vắng. Trong khi mọi người cùng hiến kế để ngăn chặn tình trạng tồi tệ này mà thì một người trong số họ đề nghị mọi người nên... bình tĩnh với lý luận thật ... dễ thương: cứ từ từ đừng lo, rồi đây Người Tổng quản lý về thì hiện tượng này chắc chắn.. sẽ được giải quyết ...nhanh chóng, anh ta khuyên mọi người đừng nên cuống cuồng... như rắn mất đầu làm gì.
Và kết quả là dù cho mọi người cùng tổng vệ sinh .. dội nước rửa nhà cho sạch, trồng thêm nhiều hoa, cây xanh ... thì căn hộ của người ấy cũng...vũ như cẩn, đầy rác dơ bẩn, vì theo người ấy... đó là chuyện bình thường, sẽ được ...người có thẩm quyền giải quyết !!!

Bài học rút ra:
Người ngu si thiếu trí
Tự ngã thành kẻ thù
(PC 66)
 

coldhearthurt

Registered
Phật tử
Tham gia
9/11/06
Bài viết
145
Điểm tương tác
0
Điểm
16
Địa chỉ
H� N?i
Bệnh thờ ơ
Có lần CHH cùng mẹ đi trên đường, gặp một người bị tai nạn, đang bất tỉnh trên đường, liền đỗ lại xem tình hình thế nào. Thực lạ là người thì nguy cấp tới nơi, nhưng lúc đó là ngoại thành, nên dù có gọi thì cũng phải chờ một lúc khá lâu mới có xe cứu thương. Lúc đó một chiếc xe ô tô con đi qua, táp lại xem, mọi người ngỏ ý mượn xe đưa người đó vào viện, thì anh ta nói bận, rồi cuống cuồng đi ngay.
Anh ta nghĩ tới sợ máu bẩn xe? Anh ta biện minh chờ xe cứu thương sẽ đầy đủ dụng cụ? Anh ta và kẻ lạ mặt có gì quan hệ mà phải giúp?
Nhưng điều quan trọng nhất thì anh ta quên mất. Anh ta chưa nghĩ được "Rồi có một ngày anh ta nằm trên đường như vậy...". Rồi có một ngày con cái anh ta hì hục nấu cơm rồi ra cổng chờ bố về...Rồi có một ngày bà mẹ anh ta còn dặn con mau về sớm ướm thử cái áo mẹ may....Nhưng anh ta thì chẳng bao giờ về được nữa.
Nhưng giá kể chỉ cần một người chịu dừng lại, đưa anh ta vào viện sớm 5' thôi, anh ta có thể được cứu sống.
Trong cuộc sống, thỉnh thoảng khi cảm thấy ái ngại vì giúp một người xa lạ, cứ thử đặt mình vào vị trí người đó, thì mọi chuyện sẽ khác. Chịu dừng lại nhìn xung quanh một chút, ta có thể giật mình, vì biết bao nhiêu lần mải nói chuyện ăn uống với bạn, mà lắc đầu "không có tiền lẻ" với một đứa bé bán báo hay ông lão mù bán tăm. Không có tiền lẻ thì mua hẳn tờ báo hay gói tăm đó đắt hơn 1000, 2000, thì đã sao, chỉ bằng đúng một cốc nước chè khi ăn xong và chưa bằng 1/100 số tiền ta có thể bỏ ra đãi bạn bữa ăn đó. Nhưng với ông lão hay đứa bé đó, đó đã là cơm một ngày rồi đó.
Hãy suy nghĩ cái này
"Tại sao 10.000 khi vào siêu thị thì cực kỳ, cực kỳ nhỏ, nhưng khi cho một ông già ăn xin thì là cực kỳ, cực kỳ lớn?"
 

zelda

Registered
Phật tử
Tham gia
20/10/06
Bài viết
291
Điểm tương tác
0
Điểm
16
Địa chỉ
Ph?t Gi�o Nguy�n Thu?
Tặng cát MẠN ĐÀ LA TARA TRẮNG cho mọi người !

Zelda có 1 câu chuyện :
ANh nay đi ngoại thành công tác khi về trời đã khuya thì thấy 1 người nằm sống soài dưới đât hình như là có máu , anh ta hoảng quá ( tu mà ) đã nhảy xuống cứu và vừa nhảu xuống bị đâm 1 dao chết tươi . Nhưng anh này chết xong sinh ngay vào nơi nhàn cảnh vì trước khi chết anh đã tạo được kiết sinh giới nơi nhàn cảnh .
GIa đình anh này buồn khóc mà than dạy các con " từ nay về sau thấy cảnh này các con đừng như cha mày nữa nha , nó chết kệ nó còn hơn mình chết nha con "
Vậy là từ đó xả hội chúng ta đã tạo nên rất nhiều con người kô có lòng thương người nữa .
Vậy sao giờ ta ???
Thôi thì giúp nơi nào mà đông người nơi nào kô đông người thì nó chết mặc nó chứ sao .

Thưa các bạn con người chúng ta đã tạo nên xả hội chúng ta bây giờ ít nguời tốt nhiều người xấu . VÌ họ sợ làm ơn mắc oán .
Họ làm vậy nói đúng kô đúng nói sai kô sai .
Làm phước thì lúc nào làm cũng được mà phai chánh niệm quán xét xem có nguy hiểm kô đã , mình sinh nơi nhàn cảnh đã đành nhưng con cháu người thân nhận bài học gì khi ta đã thiệt thân như anh chàng kia ??
 

coldhearthurt

Registered
Phật tử
Tham gia
9/11/06
Bài viết
145
Điểm tương tác
0
Điểm
16
Địa chỉ
H� N?i
Nhắc nhở tí, không qua diễn đàn bên zelda nhá! Zelda hứa đó, nhưng bài viết zelda thuộc dạng khá "chân thực", nhưng CHH có đồng ý là trong cuộc sống giúp được ai thì giúp, quá khả năng thì thôi. Nhưng khi giúp nên hết mình, không so đo thiệt hơn. Nếu thực sự ngộ được nhâ quả, thực sự ngộ được vô thường, hoặc yêu người hơn cả yêu mình thì sẽ không còn cảm thấy tiếc nuối cái thân này, và sẽ làm được việc phi thường quên mình cứu người, còn mình nếu vẫn là người bình thường thì nên chọn những việc giúp đỡ đơn giản, không nên chọn công việc cứu người nguy hiểm tính mạng
Nhưng có một câu truyện thế này:
Một ông thấy con bọ cạp sắp chết đuối liền đưa tay ra, nhưng con bọ cạp cắn ông ta một nhát, theo bản năng ông ta rụt tay lại, nhưng rồi lại chìa ngay tay ra cứu con bọ cạp để mặc nó cắn ông nhát thứ 2.
Bạn bè chê ông ngốc nhưng ông nói,
_Bản năng của tôi là cứu nó, nhưng bản năng của nó là cắn, vì sao tôi phải từ bỏ bản năng của mình, vì bản năng con bọ cạp
Zelda tin không?
 

zelda

Registered
Phật tử
Tham gia
20/10/06
Bài viết
291
Điểm tương tác
0
Điểm
16
Địa chỉ
Ph?t Gi�o Nguy�n Thu?
Zelda chỉ tham gia vui là chinh chẳng ý gì đâu .
Nhưng mà cái ông kia nói đúng đó bản năng con bọ cạp là đụng vào là cạp . Vậy mà đưa tay cho nó cạp vậy ông này bị chửi khùng cũng đúng luôn .
Ông này chắc làm màu mè cho bạn bè đệ tử ý là " ta đây từ bi , đắc rồi kô biết đau đâu kakaka " .
Người có trí chút thì đã biết đeo bao tay hoặc là lấy cây que hoậc là cho nó chết luôn .
Bò cạp nó cạp mà kô chết ông này đắc được bàn tay kô có máu này .

Bản năng của con chó là kô biết nghe chánh pháp mà có 1 vị tỳ kheo ngồi giảng pháp cho 1 con chó . ( việc làm này Zelda thấy mắc cười lắm hơn chuyện bò cạp mà 2 chuyện y hệt nhau )
CÙng thời gian ấy tỳ kheo đã giảng pháp cho hơn 1000 người mà tại sao lại bỏ thời gian tế độ 1 con chó ta ???
À tỳ kheo đắc cái ảo tưởng chăng ( Zelda nói vui vì biết chẳng có tỳ kheo nào làm vậy mà làm vậy ắc kô phải là tỳ kheo vì vô trí quá sao mà gọi là tỳ kheo được )

CHH thấy Zelda nói chuyện vui kô ta ???
CHH ơi hiểu Zelda nói gì kô vậy ??????????Thăm sâu lắm y như là 1 cục đá để trên núi vậy đó . :smt006
 

coldhearthurt

Registered
Phật tử
Tham gia
9/11/06
Bài viết
145
Điểm tương tác
0
Điểm
16
Địa chỉ
H� N?i
Hì hì, thôi, box ai nấy viết đi, zelda về Nam Tông đi, CHH nói rồi, với CHH thì zelda nói gì thì CHH vẫn là CHH thôi. CHH cũng hay niệm Phật cho con mèo lắm, chắc cũng khùng tới nơi rồi, he he
Đường ai nấy đi, zelda về bên Nam tông đi nhá. CHH xin tự nhận là "điên".
 

lele

Trưởng Ban Tin Tức
Quản trị viên
Tham gia
19/10/06
Bài viết
1,365
Điểm tương tác
76
Điểm
48
- Thân mình là giả tạm. đem thân này hết lòng phụng sự cho giả thân của cha mẹ, cái hiếu đó kông giả. Nó có sức cảm động cả đất trời; Hay trái lại, đem giả thân này mà cư xử tệ bạc với cha mẹ, cái bất hiếu đó không giả, tội đoạ đến địa ngục.
- Mình đem tiền bạc, vật phẩm, .v.v làm từ thiện: Thân mình và thân người nhận là giả thân, tiền bạc vật phẩm là giả của. Thế mà cái phước thì chơn thật

Bài học rút ra:
Như vậy trong cái giả có cái chơn, ngoài cái giả không thể có cái chơn.

CÁI CHÂN GIẢ​

[align=justify:b365be8487]Muời lăm năm cái chân giả không rời tôi; nó đã trở thành mộ phần thân thể của tôi. Nó gãy tôi mang đi sửa,thấy người ta lấy búa đóng "binh binh", chợt đau nhói cái chân bại liệt hàng mấy chục năm nay không cảm giác.

Lấy điện thoại nhắn tin cho em: "Anh bị gãy chân". Em hốt hoảng:"Đang ở bệng viện nào, em vào thăm". Tôi phì cười:"Gãy cái chân giả".Em vừa giận vừa tức cười. Tôi thấy yêu em hơn bao giờ hết, thì ra với em, tôi chưa bao giờ là người khuyết tật.
Bạn tin không? Cái chân giả nếu có tình thương thì cũng là một cái chân thật.
[/align:b365be8487]
(Tác giả:phan Manh Tân - Bài viết Giải nhất cuộc thi viết "Cửa sổ tâm hồn" do báo Tuổi Trẻ tổ chức)
 

tanphuqm

Cựu Thành Viên Diễn Đàn
Tham gia
27/10/06
Bài viết
1,775
Điểm tương tác
90
Điểm
48
KIẾP ĐỜI SÂU BỌ

[align=justify:281f290178]Hai vị sư, là bạn thân của nhau, nhiều năm sống chung trong tịnh xá. Sau đó hai vị qua đời cách nhau một vài tháng.
Một vị tái sinh lên trời, một vị tái sinh làm con bọ trong đống phân.

Vị sư ở cõi trời sống an vui, hưởng trọn lạc thú ở thiên cảnh. Ông chợt nhớ đến bạn:'Không biết anh bạn cũ của mình giờ đã đi về đâu?". Vị sư ấy bèn dò khắp cõi trời nhưng chẳng thấy dấu vết của bạn mình. Rồi ông lại dò tìm nơi cõi người, cũng chẳng thấy tăm hơi.Vậy là ông nhìn vào cảnh giới súc sinh rồi lại tìm trong cảnh giới giòi bọ. Cuối cùng ông nhìn thấy bạn mình tái sinh làm con bọ trong một đống phân. . .

Chao ôi! Ông ta nghĩ:"Mình sẽ gíup bạn mình mới được. Mình sẽ xuống đống phân đó đưa anh ta lên cõi trời để cùng anh ta hưởngnhững lạc thú tiên cảnh, và niềm cực lạc được hưởng cảnh giới tuyệt vời nơi đây."
Thế là ông ta đi xuống đống phân và cất tiếng gọi bạn. Con bọ bé nhỏ nhoi ra hỏi:"ông là ai" - "Tôi là bạn của huynh đây mà. Kiếp trước chúng ta đã từng tu chung với nhau, hôm nay tôi đến đây để đưa huynh lên cõi trời, ở đó đời sống thật tuyệt vời". Nhưng con bọ nói:" Ông đi đi, xéo ngay đi" . "Tôi là bạn huynh kia mà, tôi đang sống trên thiên giới".Rồi ông mô tả cõi trời cho bạn nghe. Nhưng con bọ bảo:'Thôi cảm ơn ông. Tôi ở đống phân này hạnh phúc lắm rồi. Xin mời ông đi đi"

Bấy giờ, vị trên thiên giới nghĩ:"Chà! Cứ chi mình nắm được anh ta, đưa anh ta lên cõi trời cho anh ta thấy tận mắt" Ông bèn chụp lấy con bọ lôi nó đi, nhưng càng kéo chặt bao nhiêu thì con bọ lại càng bám chặt vào đống phân"

Các bạn có hiểu được bài học rút ra từ câu chuyện này không?
Bao nhiêu kẻ trong chúng ta cứ tham luyến bám vào đống phân chúng ta đang sống?[/align:281f290178]
 

phivan

Registered
Phật tử
Tham gia
15/6/06
Bài viết
1,138
Điểm tương tác
1
Điểm
38
tanphuqm đã viết:
Một ngọn nến được đốt cháy đến tận tim. Một ngọn nến khác được đốt từ ánh nến sắp tàn đó, rồi lại tàn đi, rồi một ngọn nến khác lại được tha91p sáng lên. Rõ ràng là đã có ngọn nến khác, nhưng còn ngọn lửa, đó có phảỉ là ngọn lửa cũ tiếp tục được đốt hay là ngọn lửa mới? Nếu làm một cuộc trưng cầu ý kiến thì chắc chăn có ngừoi bảo đó là cũ, có người bảo đó là mới?!? Sự thật thì chẳngai đúng cả. Vì ở đây chỉ là sự tiếp nối năng lượng. Sức nóng đã được chuyển tiếp, sức nóng đó là năng lượng.

Bài học rút ra:
Sức nóng đó là năng lượng, điều đó cũng như luân hồi đối với chúng ta vậy (lòng ham muốn chính là năng luợng). Những gì luân hồi, tái sinh sẽ là một đồ hoạ di truyền, một đồ hoạ của nghiệp, hoàn toàn không phân biệt. Đức Phật nói thật là sai lầm khi nghĩ rằng người tạo nghiệp và người lãnh nghiệp báo là một; mà nghĩ rằng khác cũng sai. Sự thật là cả hai. Có một sự kế thừa nhưng không có thực thể. Không có một cá nhân nào gây nhân và lãnh quả, nhưng có sự tiếp nối của nghiệp


tanphuqm viết:

....................Đức Phật nói thật là sai lầm khi nghĩ rằng người tạo nghiệp và người lãnh nghiệp báo là một; mà nghĩ rằng khác cũng sai. .............................
có thể gây hiểu lầm, theo tôi tanphuqm nên viết như sau:

......... Đức Phật nói: Thật là sai lầm khi nghĩ rằng người tạo nghiệp và người lãnh nghiệp báo là một; mà nghĩ rằng khác cũng sai............................

Mến,
 

tanphuqm

Cựu Thành Viên Diễn Đàn
Tham gia
27/10/06
Bài viết
1,775
Điểm tương tác
90
Điểm
48
Cảm ơn Phivan, chúng con đã khinh suất trong việc post bài.
---------------
CẶP LÔNG MÀY

Một hôm đôi mắt lỗ mũi, cái miệng của một người nọ họp bàn với nhau. Trước tiên, đôi mắt nói:'Chúng tôi, đôi mắt giữ phần quan trọng bậc nhất trong cơ thể. Mọi thứ phải được tôi nhìn thấy mới biết được nó đẹp hay xấu, to hay nhỏ, cao hay thấp. Không có đôi mắt việc đi lại sẽ rất khó khăn. Vậy đôi mắt chúng tôi là quan trọng nhất. Thế nhưng chúng tôi lại bị đặt ở vị trí bất xứng bên dưới cặp lông mày là thứ vô dụng.Thật bất công.

Tiếp đến lỗ mũi nói:'Tôi lỗ mũi là quan trọng nhất. chỉ có tôi mới có thể phân biệt được mùi thơm với mùi xú uế. Động tác thở cũng tuỳ thuộc vào tôi. Nếu tôi không cho hơi thở đi qua, người nào cũng phải chết. Vậy tôi quan trọng nhất. Tuy tôi quan trọng thế mà vẫn bị đặt một cách bất công bên dưới cặp lông mày vô dụng. Tôi rất lấy làm buồn"

Đến lượt cái miệng lên tiếng:'Tôi là bộ phận quan trong nhất cơ thể con người. Tôi có thể nói được, nếu không có tôi thì sẽ không có sự giao tiếp giữa người này vơi người kia. Tôi nhận thức ăn vào; nếu không có tôi mọi người sẽ chết đói. Một bộ phận quan trong như tôi thế mà lại bị đặt ở phần thấp nhất của khuôn mặt. Trong khi đó cặp lông mày vô dụng lại ở phần cao nhất trên khuôn mặt. Điều này tôi không thể chấp nhận! .

Sau khi các bên kia lến tiếng cặp lông mày từ tốn phát biểu:'Xin đừng tranh chấp nhau nữa. Chúng tôi, cặp lông mày là thứ vô dụng nhất, chúng tôi xin chấp nhận phần thua. Chúng tôi, sẵn lòng ở bên dưới các vị" .Nói xong, cặp lông mày dời vị trí, xuống nằm bên dưới đôi mắt. Khốn nỗi, con người nọ không giống con người nữa. Kế đó cặp lông mày xuống nằm phía dưới lỗ mũi. Thế vẫn còn xấu xí dị hợm, chẳng giống người. cặp lông mày lúc đó bèn xuống nằm bên dưới cái miệng. Thế này thì càng trông rùng rợn hơn!

Đôi mắt, cái mũi, cái miệng xúm nhau lại thảo luận một lần nữa. chúng kết luận rằng tốt nhất cặp lông mày trở về vị trí cũ ở trên mặt; nơi đó là điểm thích hợp nhất cho chúng. khi cặp mày trở về chỗ cũ, hình dạng khuôn mặt trở lại giống như người .Qua câu chuyện này chúng ta thấy rằng cái gì tưởng vô dụng nhất có khi thực ra lại hữu ích nhất.
(Châu văn Thuận dịch)

Bài học rút ra

Vạn pháp do duyên sanh, nên đã ổn định (theo duyên đã sanh ra nó: lông mày nằm trên đoi mắt). Nếu bạn thay đổi nó (di chuyển cặp lông mày?!?) Thì lập tức duyên diệt sẽ xuất hiện, và điều tất yếu là . . . cái mới ra đời (những khuôn mặt chẳng giống ... người - Thật dị hợm) . ..
 

tanphuqm

Cựu Thành Viên Diễn Đàn
Tham gia
27/10/06
Bài viết
1,775
Điểm tương tác
90
Điểm
48
Trong bất cứ trường học nào trên thế giới, chúng ta đều có thể tìm thấy ba loại học trò, sau khi ông thầy ra một bài toán:

1. Loại I: Tự mình tìm được cách giải bài toán
2. Loại II: "sao y bản chính" của người khác mà không cần suy nghĩ, thắc mắc gì cả
3. Loại ba: Nhờ người khác hướng dẫn, chỉ cách và tự giải được bài toán

Thông thường ba loại học trò trên đều có thể đạt điểm số giống nhau, nhưng đến lúc đi thi thì sẽ có các kết quả khác nhau:

Hạng I: Nhờ có khả năng giải bài một mình, nên sẽ nhanh chóng giải dẽ dàng
Hạng II: Do thường xuyên làm việc "sao y bản chính", không động não, nên đến lúc thi là . . .. nộp giấy trắng !
Hạng III:Tuy không có khả năng cao như Hạng I, nhưng do có tập tư duy giải bài nên đôi khi giải ra nhanh, đôi khi . . . giải rất chậm; nhưng vẫn có khả năng tự tìm ra kết quả sau cùng .

Bài học rút ra
Cuộc đời vốn là bài toán nan giải của tất cả chúng ta .
Đức Phật và chư vị Bồ tát là hạng người thứ Nhất, vì các Ngài đã tự giải được bài toán cuộc đời của mỉnh .
Chư Tổ hiền Thánh Tăng tiền bối, có thể ví như hạng học trò thứ III .
Còn đa phần chúng ta là hạng người học trò thứ II, do chuyên môn "sao y bản chính" lời Phật, lời Tổ do vậy có thể hiểu vì sao rất nhiều người , nói rất hay về lời Phật, ý Tổ, nhưng lại luôn tìm cách chốn chui chốn nhủi, và . . . oà khóc khi bát phong lảng vãng đến gần !!!​
 

tanphuqm

Cựu Thành Viên Diễn Đàn
Tham gia
27/10/06
Bài viết
1,775
Điểm tương tác
90
Điểm
48
Có một vị thương gia lập nghiệp từ tay trắng, sau kiếm được rất nhiều tiền nhưng vì buôn bán trong thời kinh tế không ổn định, khiến anh ta trở nên phá sản, nợ nần chồng chất. Nghĩ mãi không tìm ra cách giải quyết, anh ta bèn ra bờ sông tự tử.Vào lúc canh ba một đêm nọ, anh ta đến trước bờ sông, bỗng nhiên nhìn thấy một thiếu nữ đang ngồi khóc thảm thiết, anh bèn đến hỏi cô gái:

- Có chuyện gì mà đêm hôm khuya khoắt cô ngồi khóc một mình ở đây?

Cô gái buồn bã nói:

- Tôi bị người yêu ruồng bỏ, tôi không muốn sống nữa, bởi vì không có anh ấy tôi không thể tiếp tục sống.

Vị thương gia vừa nghe xong lập tức nói:

- Ồ! Lạ nhỉ, sao lúc chưa có bạn trai, cô có thể tự sống được.

Cô gái vừa nghe xong liền bừng tỉnh và bỏ ngay ý định tự tử.

Ngay lúc đó vị thương gia nọ cũng chợt nhận ra rằng: Khi chưa giàu có ta vẫn sống bình thường, ta cũng tay trắng làm nên mà!

Lúc đó cô gái quay sang hỏi vị thương gia:

- Đêm hôm lạnh lẽo như vậy, anh ra đây để làm gì?

Vị thương gia ậm ừ trả lời:

- Ừ… đâu có làm gì, chỉ là tản bộ chút vậy thôi.

(Theo Hoa Linh Thoại, Như Nguyện dịch)

Bài học rút ra:

Trước khi ta có được bất cứ điều gì như tài sản, danh vọng, sự nghiệp thì đó là một con số không to tướng. Người xưa nói “Ai giàu ba họ, ai khó ba đời” nhằm chỉ ra rằng hiếm người khi mới sinh ra đã đầy đủ phước phần, dư ăn dư để mà phần lớn những người thành đạt đều đi lên từ khó nhọc của quá khứ hàn vi, thậm chí từ tay trắng. Ấy vậy mà khi có được rồi họ thường nghĩ cách làm cho được nhiều thêm. Nếu rủi thời không đủ phước duyên khiến mất đi những gì đã có thì họ đau khổ cùng cực, một số người đã tìm đến cái chết.

Nếu bình tâm mà nhìn lại thì tuy có tổn hại, mất mát thật đấy nhưng điều đó có nghiêm trọng đến mức phải tìm đến cái chết không? Vì trước đây khi chưa có gì ta vẫn sống khỏe, sống vui trong hy vọng nữa là khác. Ngày xưa lúc ở mức số không, tay trắng ta vẫn vui thì nay lui về với số không thì quá lắm cũng bằng ngày xưa chứ đâu đã đến nỗi nào! Thấy được như vậy thì chắc chắn ta sẽ không dại dột mà tìm đến cái chết. Nếu không đủ sức để “thua keo này, bày keo khác” thì ta vẫn tìm được sự quân bình, sống thanh thản và nhẹ nhàng.

Thì ra, dù đã mất tất cả nhưng thực sự thì cũng bằng lúc ta chưa có mà thôi. Phần lớn chúng ta từng sinh ra trong chiến tranh, lớn lên trong giai đoạn đói nghèo, gia sản chỉ gói gọn trong một chiếc ba lô nhưng vẫn yêu đời, tin tưởng vào tương lai tươi sáng thì sau này dẫu có thất thế sa cơ đến tay trắng cũng chẳng đến nỗi nào, vì trước đây ta có cái gì đâu! Ai thấy được điều này là có tuệ giác. Vì khổ đau, vật vã, thù hận thậm chí quyên sinh khi mất mát xảy ra, xét cho cùng cũng chỉ thiệt cho mình.

Người con gái trong câu chuyện trên khi mất người yêu nghĩ rằng không có người yêu thì không sống nổi. Chợt nhớ rằng trước khi chưa gặp "kẻ phản bội” kia thì ta vẫn sống vui, lập tức đổi ý. Người thương gia trắng tay cũng đổi ý khi ngộ ra rằng trước đây ta cũng từ tay trắng mà nên.

Con người sinh ra đời với hai bàn tay trắng và trở về cát bụi với hai bàn tay không, vậy thì sá gì với được mất, có không, vì vô thường thay đổi vốn là bản chất của cuộc đời này. Hãy quán chiếu thật sâu sắc vào sự chuyển biến vô thường của cuộc đời để sống bình thường trước mọi biến động có thể xảy đến với ta bất cứ lúc nào.

(Tâm Văn - GNO)
 

tanphuqm

Cựu Thành Viên Diễn Đàn
Tham gia
27/10/06
Bài viết
1,775
Điểm tương tác
90
Điểm
48
Những người bạn tốt

Có một gia đình chim ưng sống trên một hòn đảo ở giữa một cái hồ gần một ngôi rừng lớn. Sống ở phía bắc của bờ hồ là một con sư tử, vua của loài thú. Sống ở phía đông của bờ hồ là một con chim bói cá và ở phía nam của bờ hồ là nơi cư trú của một con rùa biển.

Một hôm, vợ chim ưng hỏi chồng: “Chàng có nhiều bạn sống quanh đây không?
Chim ưng trả lời, “Không, ta chẳng có người bạn nào trong vùng này cả.”

Vợ chim ưng bảo chồng, “Chàng phải tìm một vài người bạn. Chúng ta phải có ai đó để giúp đỡ chúng ta khi nguy hiểm hoặc khó khăn.”

Chim ưng hỏi vợ, “ Nàng nghĩ xem ta nên kết bạn với những ai?”

Chim vợ nói, “Chàng nên kết bạn với chim bói cá hiện đang sống tại bờ hồ phía đông, với vua sư tử đang sống ở bờ hồ phía bắc và ông rùa đang sống ở bồ hồ phía nam.”

Chim ưng y theo lời vợ dặn tìm đến sư tử, chim bói cá và rùa để kết bạn.

Một ngày nọ, có một nhóm người đi săn trong khu rừng lớn từ sáng cho đến tối nhưng không bắt được một con vật nào. Do không muốn quay về nhà với tay không, họ bơi thuyền ra hòn đảo xem thử có thể săn được con vật nào không.

Họ bảo nhau, “Chúng ta hãy ở lại hòn đảo này đêm nay để xem sáng mai chúng ta có thể săn được con vật nào không.”

Nói rồi họ gom lá khô lại để làm một tấm đệm ngay dưới chân cái cây mà vợ chồng chim ưng làm tổ trên đó để ngủ. Nhưng những người thợ săn không thể ngủ được vì ruồi và muỗi thi nhau quấy rầy và tấn công họ. Cuối cùng, những người thợ săn quyết định ngồi dậy nhóm lửa trên bờ hồ, dùng khói để đuổi ruồi và muỗi đi nơi khác. Khói đánh thức gia đình chim ưng và những con chim non bắt đầu khóc, kêu chiêm chiếp.

Một gã thợ săn hỏi đồng bọn: “Chúng mày có nghe gì không? Lũ chim non kêu đấy! Chúng nó sẽ là bữa ăn sáng ngon lành của chúng ta. Có những con chim non ở trong tổ trên cây kia kìa.” Và bọn thợ săn nhặt củi bỏ thêm vào đống lửa, làm cho ngọn lửa cháy bùng lên.

Nghe vậy, vợ chim ưng nói với chồng: “ Những gã đó tính ăn thịt con của chúng ta. Chúng ta phải nhờ các bạn cứu chúng ta thôi. Chàng hãy bay đến gặp chim bói cá và nói cho chú ấy biết chúng ta đang gặp nguy hiểm.”

Chim ưng bay hết tốc lực đến tổ của chim bói cá và đánh thức chim bói cá dậy.

Chim bói cá hỏi, “ Tại sao bạn lại đến đây trong đêm hôm khuya khoắt này?”

Chim ưng thuật lại cho chim bói cá nghe tòan bộ sự tình. Chim bói cá nói:”Đừng sợ, hãy bay về tổ để bảo vệ cho vợ và con của bạn, hãy nói với họ rằng tôi sẽ bay đến để giúp ngay tức khắc.”

Khi chim ưng bay về tổ, chim bói cá lập tức bay tới hòn đảo, đến bờ hồ nơi bọn thợ săn đang nhóm lửa.

Trong khi chim ưng bay đến tổ của chim bói cá, một trong những gã thợ săn đã leo lên cây. Khi hắn vừa leo gần đến tổ chim thì may mắn thay chim bói cá cũng vừa kịp trờ tới. Chim bói cá dùng đôi cánh của mình đập mạnh vào mặt nước để nước bắn vào ngọn lửa và dập tắt nó.

Gã thợ săn vội leo xuống và nhóm lên một đám lửa khác. Khi ngọn lửa cháy lên, gã lại leo lên cây, và một lần nữa, chim bói cá lại dùng cánh đập nước để dập tắt ngọn lửa.

Vợ chim ưng thấy vậy liền bảo chồng, “Chim bói cá đã kiệt sức rồi, chàng hãy đến tìm ông rùa bảo ông đến giúp chúng ta để cho chim bói cá nghỉ mệt.”

Chim ưng liền bay xuống hồ nói với chim bói cá: “Bạn hãy nghỉ mệt đi. Tôi sẽ bay đến gặp ông rùa để nhờ ông giúp đỡ.”

Nói xong chim bói cá liền bay đến phía nam của bờ hồ và đáng thức lão rùa.

Rùa hỏi: “ Chuyện gì khẩn câp vậy anh bạn?”

“Chúng tôi đang gặp nguy hiểm.” Chim ưng kể cho rùa nghe chuyện đang xảy ra và nói: “ Chim bói cá đã làm việc để giúp chúng tôi trong nhiều giờ liền và bạn ấy đang kiệt sức, vì vậy tôi đến nhờ ông cứu giúp.”

Rùa nghe xong liền nói, “Tôi sẽ đến giúp gia đình của bạn ngay.”

Rùa liền bơi tới hòn đảo nơi gia đình chim ưng đang sống. Rùa lặn xuống nước, lấy bùn để dập tắt lửa. Dập tắt lửa xong, rùa nằm bất động.

Bọn thợ săn thấy vậy la lên, “Việc gì mà chúng ta phải mất công bắt lũ chim non kia? Hãy tóm lấy con rùa, nó sẽ là bữa điểm tâm ngon lành cho tất cả chúng ta. Hãy cẩn thận kẻo nó cắn chúng ta. Hãy quăng một tấm lưới lên mình nó và lật ngược nó lại!”

Do không mang theo lưới, bọn thợ săn liền lấy một ít dây leo, xé quần áo của mình thành những dãi dài và kết lại thành một tấm lưới.

Nhưng khi họ vừa chụp tấm lưới lên lưng con rùa, họ không thể lật ngược con rùa được vì con rùa bất thình lình lặn sâu xuống dưới mặt nước. Do không muốn mất con rùa, bọn thợ săn không đành buông tấm lưới ra, vì vậy, bọn họ bị con rùa lôi tuột xuống nước.

Khi leo được lên bờ, bọn thợ săn nói, “Con chim bói cá suốt nữa đêm qua đã dập tắt lửa của bọn ta. Bọn ta lại phải xé nát cả quần áo và bây giờ lại bị ướt như chuột lột vì con rùa khốn kiếp này. Bọn ta sẽ nhóm một ngọn lửa khác và khi bình minh tới, bọn ta sẽ ăn thịt hết lũ chim non này. Hãy đợi đấy!”

Và chúng bắt đầu nhóm một ngọn lửa khác.

Vợ chim ưng thấy vậy liền bảo chồng, “ Sớm muộn gì thì những người này sẽ bắt được con của chúng ta thôi. Chàng hãy bay đến cầu cứu sư tử đi.”

Ngay lập tức, chim ưng bay đến nhà của sư tử.

Sư tử hỏi, “ Tại sao bạn đến nhà tôi vào lúc giữa khuya này?”

Chim ưng thuật cho sư tử nghe toàn bộ câu chuyện. Sư tử nói: “ Tôi sẽ đến nhà bạn ngay lập tức. Bạn hãy bay về để bảo vệ cho vợ và con của bạn đi.” Nói xong sư tử phóng về phía khu rừng và gầm vang.

Bọn thợ săn nghe tiếng gầm của sư tử, chúng sợ hãi và kêu khóc, “ Bây giờ thì đến lượt cả bọn chúng ta sẽ bị giết!” và chúng cùng nhau bỏ chạy bán sống bán chết.

Khi sư tử chạy đến nơi cây nơi gia đình chim ưng làm tổ, chẳng còn thấy bóng một gã thợ săn nào ở đó cả. Chim bói cá và rùa cũng đến, chim ưng mừng rỡ cám ơn rối rít những người bạn tốt của mình:“Cám ơn các bạn đã cứu gia đình chúng tôi, các bạn đã không quản ngại giúp đỡ chúng tôi trong đêm hôm khuya khoắt, các bạn quả là những người bạn tốt!”

Bài học rút ra :
Người bạn giúp đỡ ta trong lúc ta gặp khó khăn là một người bạn thật sự.


(Người dịch: Quảng Hiền
Theo: Buddhist Jataka Tales
Nguồn: The Baldwin Project
)
 

tanphuqm

Cựu Thành Viên Diễn Đàn
Tham gia
27/10/06
Bài viết
1,775
Điểm tương tác
90
Điểm
48
CÂY GIỮ PHIỀN MUỘN

CÂY GIỮ PHIỀN MUỘN​

Người thợ tôi thuê để tu bổ lại nông trại, vừa hoàn tất một ngày làm việc đầu tiên vất vả. Anh đến làm việc trễ hơn hai giờ vì xe bị bể bánh, mất điện, chiếc xe tải của anh ta không thể khởi động được. Nét mặt anh lộ rõ vẻ căng thẳng vì chưa hoàn tất công việc như dự định. Tôi lái xe mời anh về nhà mình ăn tối. Trên đường về, tôi ngỏ ý muốn ghé thăm gia đình anh ấy. Khi chúng tôi đến cửa, anh chợt dừng lại ở một cây nhỏ cạnh cửa, đưa tay chạm nhẹ vào những cành cây.

Khi mở cửa, anh thay đổi thái độ của mình thật ngạc nhiên. Khuôn mặt anh giãn ra với nụ cười tươi tắn, nụ cười đầu tiên trong ngày. Anh ôm hai đứa trẻ vào lòng và ân cần hỏi thăm mẹ và vợ của mình. Sau đó anh ta đi với tôi ra xe, chúng tôi đi ngang qua cây nhỏ trước cửa và trí tò mò của tôi nổi lên. Tôi hỏi anh ta về những gì tôi mới thấy lúc nãy.

- Ồ, đó là cây trút phiền muộn của tôi - Anh giải thích - Tôi biết tôi không thể tránh được những lo toan rắc rối trong công việc, nhưng tôi chắc một điều là những rắc rối đó không thuộc về ngôi nhà nhỏ của tôi. Chính vì vậy tôi đã treo nó lên cây vào mỗi buổi tối khi tôi về đến nhà. Rồi mỗi buổi sáng tôi sẽ mang chúng đi.

- Thật là một điều buồn cười! - Anh ta mỉm cười - Khi tôi ra khỏi nhà vào mỗi buổi sáng và đem chúng theo, hầu như những điều phiền muộn ấy không còn nhiều như đêm hôm trước.

(Kể theo Ralph Waldo Emerson)

BÀI HỌC RÚT RA:

Kể ra cũng thật buồn cười khi nói rằng ngoài chức năng thông thường, cây còn có khả năng biết giữ hộ những điều phiền muộn giúp cho con người. Người chủ của cây nếu không có một tình cảm đặc biệt yêu thiên nhiên cây cỏ thì làm sao coi cái cây mình trồng trước cửa như một người bạn tâm tình, một người cộng sự thân thiết để tin tưởng gửi gắm những điều phiền muộn của mình một cách dễ dàng như vậy. Chỉ cần vuốt ve nhẹ nhàng lên cành lá là cây sẽ gật đầu đồng ý cất giữ hộ những nỗi niềm cay đắng muộn phiền, cái điều mà trên thế giới này không một ai dám cất giữ hộ. Cây cỏ thật đáng yêu!

Trong cuộc mưu sinh, không phải lúc nào công việc cũng dễ dàng, cũng có lúc chúng ta phải đối mặt với những khó khăn vất vả. Những lúc như thế chúng ta không thể tránh được phiền muộn khó có thể trút bỏ cho ai, thường thì chúng ta mang theo bộ mặt buồn thảm cau có ấy về nhà không thể cất giấu vào đâu được. "Một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ". Người chủ gia đình phiền muộn thì thử hỏi cả nhà gồm mẹ vợ và các con của anh ta làm sao có thể vui vẻ được?

Cách làm của anh thợ trong câu chuyện trên xứng đáng là một bài học để cho ta suy ngẫm. Dù có phiền muộn đến đâu, chúng ta hãy tìm cách cất giấu hoặc gửi gắm nó ở đâu đó bên ngoài, đừng có vụng về và dại dột mang nó về căn nhà ấm cúng hạnh phúc. Bởi ở đó có những người thân yêu của mình, họ đang chờ chia sẻ những niềm vui và nụ cười...

Câu chuyện nhắn nhủ chúng ta rằng: "Không ai có thể đem đến sự yên bình thanh thản cho mình, ngoài sự nỗ lực chuyển hóa của chính mình".


LÊ ĐÀN
 

tanphuqm

Cựu Thành Viên Diễn Đàn
Tham gia
27/10/06
Bài viết
1,775
Điểm tương tác
90
Điểm
48
Cây đào nhìn thấy một con chim bay tới, nó cất giọng ngọt ngào mời chào: - Này bạn, đào của tôi chín tới thơm lừng nè, hãy ghé vào mà ăn cho thỏa đi chứ! Chim mỉm cười: - Ồ không! Cảm ơn. Tôi phải bay lên tận đỉnh núi, trên ấy cũng có nhiều thức ăn lắm.

- Sao thế? Sao lại phải bay xa đến tận đỉnh núi trong khi gần bên miệng bạn đã có thức ngon? Bạn xem này! Tôi có gì không bằng cây trái trên núi? Đào của tôi ngon đáo để nhá! Cành nào cũng trĩu quả to, vừa bổ vừa ngon… lẽ nào bạn lại không thèm ăn mà cứ đòi bay lên núi cho mỏi nhừ đôi cánh?

Chim cười to:

- Anh bạn thật khéo nói! Nhưng tôi không có ngốc - Vì sao ư? Anh hãy nhìn kỹ mà xem, dưới chân anh cỏ mọc héo úa, xác côn trùng phơi đầy. Tôi không muốn số phận mình giống thế đâu!

Cây đào bật cười:

- Ôi chao! Anh khéo lo xa! Tôi nghe chủ vườn nói, ba cái thuốc trừ sâu diệt cỏ này đối với cây hoàn toàn vô hại, chỉ diệt côn trùng nhỏ thôi, chứ làm sao mà hại mạng anh được.

Chim bảo:

- Đã là chất độc thì đối với cỏ cây, côn trùng, người hay chim chóc gì đều có thể gây tổn hại, gieo ảnh hưởng xấu cả. Ngay cả đất ở đây cũng bị nhiễm độc rồi. Trông anh bề ngoài cành nhánh trĩu quả hấp dẫn vậy chứ thực chất bên trong trái đã bị nhiễm độc, tôi dại gì ăn? Thôi! Cứ để đấy cho con người hưởng, loài chim chúng tôi quý mạng sống của mình lắm. Nói thiệt nghe, ngay cả đậu trên mình anh để nghỉ ngơi, tôi còn không dám nữa là…

Nói xong, chim vỗ cánh bay thẳng.

Suốt mấy ngày, đào không ngừng réo gọi các loài chim ghé vào ăn trái ngon quả quý của nó, nhưng chẳng con nào chịu đậu lại. Năm tháng trôi qua, chủ vườn thu hoạch đã mấy mùa đào rồi, vậy mà không có bóng dáng con chim nào mò tới ăn trái, thậm chí đậu tạm một chút cũng không!

Cây đào ngộ ra một điều:

- Loài chim biết quý mạng sống hơn loài người, nó có tài phân biệt chất độc giỏi hơn con người.

(Kể theo Nhân sinh phương hướng của Lâm Thanh Huyền)

BÀI HỌC RÚT RA:

Hiện nay cây trái chúng ta ăn có màu sắc và kích cỡ thật bắt mắt và quyến rũ.

Rất nhiều chủ nông trại trái cây lẫn các nhà trồng rau xanh đều thú nhận rằng vì muốn rau củ tươi tốt, trái quả to tròn, họ đã dùng rất nhiều thuốc trừ sâu, thuốc diệt cỏ lẫn các hóa chất kích thích cây trái tăng trưởng. Tất nhiên, họ không hề ăn những rau quả này mà trồng riêng rau xanh, cây quả ở một góc trong khu vườn, không dùng đến thuốc kích thích hay hóa chất độc hại, thực phẩm lành này để dành cho gia đình ăn hoặc biếu tặng thân hữu.

Điều lạ lùng là tới mùa quả chín, chim chóc thường bu lại thưởng thức những trái quả không có chất độc này và hiếm khi bén mảng tới vùng cây trái có xài thuốc.

Chủ vườn không hề thông báo hay loan tin gì cho loài chim. Vậy mà chúng đều biết rõ khu vực cây trái nào vô hại và có hại.

Còn con người, dù ngay cổng vườn đã dán thông báo thật to, ghi hàng chữ thiệt bự: "TRÁI ĐÃ XỊT THUỐC, KHÔNG NÊN HÁI ĂN”. Vậy mà người ta vẫn bất chấp, nhào vô hái trộm. Kể cả lúc mang trái ra chợ bán, quả nào nhờ xài thuốc kích thích nhiều, có hình dáng mập to, đẹp đẽ, bóng mướt... thì thiên hạ lại càng ưa chuộng, xúm xít mua.

Rõ ràng loài chim khôn hơn con người về mặt này, chúng biết phân biệt chất độc hại, biết quý tính mạng hơn loài người. Con người dù biết trái có xài hóa chất, đã bị xịt thuốc độc diệt cỏ diệt sâu, nhưng vẫn liều mạng ăn. Còn loài chim mà biết trái có độc thì bay né thiệt xa - thà chịu đói chứ nhất quyết không tới ăn.

Ai bảo loài vật kém thông minh hơn con người nào ?


[align=right:dad9783f03]HẠNH ĐOAN[/align:dad9783f03]
 
GÓP PHẦN LAN TỎA GIÁ TRỊ ĐẠO PHẬT

Ủng hộ Diễn Đàn Phật Pháp không chỉ là đóng góp vào việc duy trì sự tồn tại của Diễn Đàn Phật Pháp Online mà còn giúp cho việc gìn giữ, phát huy, lưu truyền và lan tỏa những giá trị nhân văn, nhân bản cao đẹp của đạo Phật.

Mã QR Diễn Đàn Phật Pháp

Ngân hàng Vietcombank

DUONG THANH THAI

0541 000 1985 52

Nội dung: Tên tài khoản tại diễn đàn - Donate DDPP (Ví dụ: thaidt - Donate DDPP)

Tình trạng
Không mở trả lời sau này.

TOP 5 Tài Thí

Bên trên