Đây là đoạn văn Kinh tại Quyển 4 bị thiếu mất trong hầu hết các bản dịch Phạn - Hán, Hán - Việt (cho nên không xuất hiện trong bản dịch Kinh của cư sĩ Tâm Minh, hòa thượng Nhẫn Tế; cũng như bản Kinh giảng của hòa thượng Tuyên Hóa, pháp ngữ của hòa thượng Hư Vân và sớ giải của Ngài Hàm Thị - ht Thanh Từ dịch), hiện tại chỉ thấy có bản dịch của Hòa thượng Duy Lực là có đoạn văn này:
"... cái vốn chẳng đồng dị của bản giác mới thật là pháp vô vi.
Bản giác tánh không, chẳng minh chẳng vô minh, tùy theo nghiệp thức biến hiện nên vô minh bắt đầu; một niệm vô minh bỗng khởi, thì bản giác lìa tánh không mà sanh vọng minh, tánh không cũng lìa bản giác mà sanh ám muội. "
PS: Ngài Bách Trượng Hoài Hải dạy chúng:
Cố gắng! Nhằm hiện nay cố tìm xét lấy, đừng đợi mắt mờ, tai điếc, tóc bạc, mặt nhăn, già khổ đến thân, buồn thảm triền miên mắt hằng rơi lệ, trong tâm hoảng sợ không còn một nơi y cứ, chẳng biết chỗ đi.
Đến khi ấy, muốn nghiêm chỉnh tay chân cũng không thể kiềm được, dù có phúc trí, danh dự lợi dưỡng trọn không cứu được. Vì mắt tâm chưa mở, chỉ nhớ các cảnh, không biết phản chiếu, lại chẳng thấy Phật đạo. Một đời có tạo việc thiện ác đều thảy hiện ở trước, hoặc vui hoặc sợ, Lục đạo Ngũ uẩn cả đều hiện tiền.
Trang sức, nhà cửa, ghe thuyền, xe cộ đẹp đẽ hiển hách, đều từ tham ái của mình hiện ra, tất cả cảnh ác đều biến thành cảnh thù thắng. Chỉ tuỳ tâm tham ái chỗ nào nặng, nghiệp thức dẫn đến thụ sinh, hoàn toàn không có phần tự do, rồng súc tốt xấu trọn chưa định được