A di đà Phật!
Có những kiếp lâu xa về trước khi đạo Phật chưa phát triển rộng thì tôi là một con người sống trong một xã hội tôn thờ Thần Linh, cái thằng phapchieumt này nó tôn thờ nhiều vị thần lắm, nó tôn thờ thần núi, tôn thờ thần sông, tôn thờ thần sấm, tôn thờ thần lửa, cái gì mà nó thấy mạnh mẽ và linh thiên thì nó đều tôn thờ, và những người xung quanh nó cũng như nó. Nó không dám làm điều gì ác, làm đều gì có tội với người khác vì nó sợ những vị thần của nó sẽ giết nó chết. Nó sẵn sàng chết để chứng tỏ mình là một người con tôn sùng các vị Thần, nó sẵn sàng bảo vệ đức tin của nó, nó sẵn sàng chửi rủa đánh đập, phỉ báng và sẵn sàng giết hại dám xâm phạm vào các vị thần của nó, dám có lời lẽ bất kinh các vị thần của nó. Đối với nó các vị thần của nó là quyền năng trên tất cả các ton giáo khác hay các vị thần linh khác. Sao nó vô minh quá vậy, một kẻ ngoan đạo một cách mù quáng. Ôi sao tôi lại u mê quá vậy.
Có những kiếp tôi lại chẳng thờ ai cả, tôi chẳng theo tôn giáo nào. Tôi sống trong một ngôi làng hẻo lánh làm nông nghiệp, tôi chỉ thờ ông bà tôi thờ cha mẹ tôi, tôi nghe theo lời dạy của các bậc cao niên trong làng, nghe theo lời day ong bà cha mẹ, sống ăn hiền ở lành, đối xử với mọi người đầy lòng yêu thương. Tôi rất ghét ai mà thờ thần linh lắm, những người đó mà nói chuyện với tôi là tôi không thèm nghe đâu, nhiều khi tôi chửi lại thần linh của ông dạy ông đánh vợ đánh con, giết mổ trâu bò tế lễ mà là thần linh cái gì. Tôi cứ nghĩ tôi ăn hiền ở lành là được tôi sẵn sáng phỉ báng, xem thường những người đó, sẵn sáng đi đập phá những nơi thờ tự đó, đánh đuổi những ai trong làng tôi mà đi thờ thần linh. Sao tôi nói tôi sống ăn hiền ở lành là được mà sao tôi hung dữ và độc ác quá vậy. Sao kỳ vậy ta?
Có những kiếp tôi sinh ra lớn lên và học tập trưởng thành từ đạo Nho, tôi học tứ thư ngũ kinh, học triết lý về tu thân, tề gia, trị quốc bình thiên hạ của Khổng Phu Tử. Tôi thấy mình là một người quân tử thông hiểu cách sống ở đời, cách đối nhân xử thế. Tôi kịch liệt bác bỏ các thầy bà, thầy pháp nhập cốt nhập đồng làm mê tín dị đoan gây ra nhiều thủ tục lạc hậu. Tôi cho rằng cái đạo Nho mình đang học tập đó là đạo cao nhất không thua kém ai. Khổng Phu tử trong tôi như một vị thánh, đức cao vọng trọng tôi xem thường tất cả đạo khác là mê tín dị đoan kể cả đạo Phật cũng vậy. Ôi có phải suy nghĩ của tôi như trên là đúng không?
Oái ăm thay lại có kiếp tôi là thầy bùa thầy pháp, đúng là ghét của nào trời trao của ấy, tôi dùng bùa chú, phép thuật, luyện ngãi luyện binh để cứu đời, cứu giúp bá tánh khổ nạn do bọn ma quỷ phá hoại. Tôi rất ghét bọn ma quỷ hại người, gặp bọn chúng là tôi bắt nhốt, đánh đập, tôi rất tàn ác có những con ma con quỷ ngang bướng tôi dùng phép thuật Ngũ Lôi đánh cho chúng hồn siêu phách tán. Tôi rất có năng lực thần thông nên tôi lúc nào cũng cho mình là nhất, quyền năng sinh sát ở trong tay tôi, tôi muốn cho ai sống thì sống ai chết thì chết, chỉ cần có người nào làm tôi phật ý là tôi dùng bùa ngãi thư yếm họ đau bệnh mà tới van xin lạy lục tôi. Tôi thấy tôi là giỏi nhất, cái môn phái tu tập của tôi là vô địch thiên hạ, tôi sẵn sáng phỉ báng các đạo khác, phỉ báng các tăng trong chùa là bọn chẳng có một chút năng lực nào chỉ biết tụng kinh gõ mõ, lấy tiền cúng dường của bá tánh mà không giúp được gì? Ôi tôi giỏi như vậy đó, ngã mạn như vậy đó? Nhưng đời ai biết chữ ngờ, một ngày kia tôi bị chính những vong linh ma quỷ mà tôi bắt bớ đánh đập đó họ quay qua đánh tôi, những âm binh tôi luyện đó cũng quay qua đánh tôi, ôi mà sao các pháp thuật tôi luyện đó bây giờ chẳng có một tác dụng nữa, những là bùa bây giờ chỉ là đống giấy lộn. Trời ơi phép thuật của tôi đâu, quyền năng của tôi đâu, tôi bị điên khủng chết trong sầu thảm bi ai, không con không cái không một bà con đưa tiễn, khi có một cái hòm để chứa cái thân xác hôi thúi của tôi. Tôi chết đi tôi bị đọa ở địa ngục xung quanh là bốn bức tường nghiệp do tôi tạo nên. Lúc nào tôi cũng đa khổ sân hận, tự thiêu đốt chính tôi, bao quanh tôi là sự đau khổ, sân si, một màn đêm hôi thối. Trời ơi sao tôi lại thê thảm như vậy? Có ai trả lời tôi không?
Và kiếp này đây tôi may mắn tôi là một người theo đạo Phật, tôi lại xem đạo Phật là đạo hay nhất trong các đạo như Thiên Chúa Giáo, Cao đài giáo, Hồi giáo, Ấn Độ giáo... Tôi thấy đạo Phật là hay nhất vì chỉ ra con đường giải thoát nên tôi xem thường phỉ báng những đạo nào không phải là đạo Phật. Tôi thường dùng những giáo lý, đạo Phật, kinh điển đạo Phật mà đi phản bác các đạo khác, tôi sẵn sàng khinh khi, nói xấu cả vị giáo chủ của đạo khác, dùng những lời lẽ thâm tệ để châm biếm đả kích các đạo khác. Những ai mà chỉ cần tôi nghe có 1 câu hay 1 từ mà nhắc đến chúa, mohamed là tôi xem là bọn ngoại đạo, là bọn căn cơ thấp kém, tôi sẵn gạt bỏ họ ra khỏi trong đầu tôi, chẳng cần kiên nhẫn để nghe xong họ nói gì. Cái gì không phải là đạo Phật mắc mớ gì tôi phải lắng nghe, tôi đang tu cái đạo hay nhất thì hà cớ gì lắng nghe cái tư tưởng của cái đạo thấp kém kia, cần thiết gì phải làm bạn với những bọn người ngu si kia, bọn người mê tín kia? Ôi đạo Phật của tôi là vĩ đại trên cả tuyệt vời?
Sao kỳ vậy ta, tôi cứ tu theo đạo nào là xem cái đạo mình nhất sẵn sàng phỉ báng khinh khi cái đạo khác, không thèm giao lưu tiếp xúc ai hoặc nghe ngoại đạo nói chuyện. Tôi đang rối quá? Vậy là đạo Phật tôi cũng từng tu, đạo Khổng cũng từng tu, Bùa Chú cũng từng tu, đạo Lão cũng từng tu, thần đạo cũng từng tu. Đạo nào tôi cũng cho là nhất? Vậy đạo nào là Nhất Nhất trong các đạo Nhất đó. Ôi sao mà rối quá vậy? Tôi cũng từng là một tín đồ Thần đạo, tôi từng là một nho sinh, tôi từng là một tín đồ Tiên đạo, tôi từng là con chiên, tôi từng là một thầy pháp, tôi từng là một đồng cốt, bây giờ tôi là một Phật tử....Vậy rốt cuộc tôi là ai đây? Trời ơi có ai giải thích cho tôi hiểu tôi là ai đây? Sao kỳ vậy ta.
A Di đà Phật!