Tắc 21
TẮC 21
TRÍ MÔN: HOA SEN, LÁ SEN
LỜI DẪN
Dựng pháp tràng, lập tông chỉ, trên gấm thêm hoa. Lột dây dàm, tháo yên cương là thờI tiết thái bình Hoặc là biện được câu cách ngoạI, nêu một rõ ba, bằng chưa được như thế, lắng nghe phân xử.
CÔNG ÁN :
Tăng hỏI Trí Môn:
- Khi hoa sen chưa ra khỏI nược thì thế nào?
Trí Môn đáp :
- Hoa sen.
Tăng hỏI :
- Sau khi ra khỏI nước thì thế nào?
Trí Môn đáp :
- Lá sen.
GIẢI THÍCH :
Trí Môn nếu là ứng cơ tiếp vật , còn xa đôi phần. Nếu là cắt đứt các dòng thì ngàn dặm, muôn dặm. Hãy nói hoa sen ra khỏI nước cùng chưa ra hỏI nước là một, là hai ? Nếu thế ấy thấy được, hứa ông có chỗ vào. Tuy nhiên như thế, nếu nói là một thì lẫn lộn Phật tánh, lộn xộn chân như . Nếu nói là hai thì tâm - cảnh chưa quên, rơi vào đường tri giảI, chạy mãi biết bao giờ dừng? Thử nói ý cổ nhân thế nào? Kỳ thật không có nhiều việc.( Ra khỏi nước cùng chưa ra khỏi nước thì nó vẫn vậy)
Đầu Tử nói “ Ông chỉ chớ kẹt danh số, ngôn cú , nếu rõ các việc thì tự nhiên chẳng kẹt, tức không có nhiều vị thứ chẳng đồng. Ông nhiếp tất cả pháp, tất cả pháp nhiếp ông chẳng được. Vốn không được – mất, mộng huyễn danh mục nhiều như thế, không nên gắng gượng vì nó an lập danh tự , dối gạt các ông được chăng? Vì các ông hỏi nên có nói nếu các ông chẳng hỏi, bảo tôi nhằm các ông nói cái gì? Chính được tất cả việc đều do các ông đem được đến, trọn chẳng can gì việc của ta. “
Cổ nhân nói “ Muốn biết nghĩa Phật tánh phải xem thời tiết nhân duyên “.
Vân Môn nhắc việc tăng hỏi Linh Vân “ Khi Phật chưa ra đời thì thế nào? Linh Vân dựng đứng cây phất tử. Tăng hỏi : Sau khi Phật ra đời thì thế nào? Linh Vân cũng dựng cây phất tử. Vân Môn nói “ Đầu trước đánh được, đầu sau đánh chẳng được.” Lại nói : Chẳng nói ra đời cùng chẳng ra đời. Nếu ông tìm lời, theo câu trọn không có liên quan gì. Nếu ông trong lời thấu được lời, trong ý thấu được ý, trong cơ thấu được cơ, tự tại buông bỏ khiến được thảnh thơi, mới thấy chỗ đáp thoại của Trí Môn.
Những câu như “ Khi Phật chưa ra đời thì thế nào?” , “ Khi Ngưu Đầu chưa gặp Tứ Tổ thì như thế nào?” , “ Khi cha mẹ chưa sanh thì thế nào?”. Vân Môn nói : “ Từ xưa tới nay chỉ là một đoạn sự, không phải - không quấy, không được- không mất , không sanh cùng chưa sanh. Cổ nhân đến trong ấy tung một đường, có ra có vào. Nếu là người chưa liễu thì nương cây - gá cỏ, sờ rào - mò vách. Lúc đó hoặc là dạy y buông sạch đi, hoặc là đánh cho y chạy vào rừng rậm mênh mang. Nếu là người suốt mười hai giờ (24 giờ) chẳng gá nương một vật, tuy chẳng gá nương một vật, mà bày một cơ, một cảnh làm sao mò tìm?”.
Ông tăng này hỏi : Khi hoa sen chưa ra khỏi nước thì thế nào?
Trí Môn đáp : Hoa Sen . Lời đáp đó chỉ để ngăn hỏi. Quả là một câu đáp kỳ đặc. Các nơi thường gọi là lời điên đảo. Nham Đầu nói " Quí ở chỗ trước khi mở miệng vẫn còn so sánh đôi phần. Cổ nhân chỗ bày cơ đã là ló đuôi rồi. Hiện nay học giả chẳng hiểu ý cổ nhân , chỉ cần lý luận. Đã ra khỏi nước cùng chưa ra khỏi nước có dính dáng chút nào?"
Có người hỏi Giáp Sơn " Khi hoa sen chưa ra khỏi nước thì thế nào?"
Giáp Sơn đáp " Cột cái, lồng đèn".
Hãy nói cùng hoa sen là đồng, là khác?
Tăng hỏi " Sau khi ra khỏi nước thì thế nào"
Đáp " Đầu gậy khêu nhật nguyệt, dưới chân sình rất sâu".
Ông thử nói phải hay chẳng phải. Chớ theo một chuẩn mực cố định nào.
Tuyết Đậu tụng
TỤNG
Liên hoa, hà diệp báo quân tri
Xuất thủy hà như vị xuất thì
Giang Bắc, Giang Nam vấn Vương Lão
Nhất hồ nghi liễu nhất hồ nghi.
NGHĨA
Hoa sen, lá sen bảo anh biết
Xuất thủy chẳng như chửa xuất thì
Giang Bắc, Giang Nam hỏi Vương Lão
Hồ nghi này để giải một hồ nghi.
Người học hiện nay chỉ nhằm trên ngôn cú. Ông hãy nói khi chưa ra khỏi nước là thời tiết gì? Khi ra khỏi nước là thời tiết gì? Nếu ông thấu được thì thân thấy Trí Môn. Nếu chưa thấu thì đến Giang Nam, Giang Bắc tìm các bậc tôn túc mà hỏi.
Hoa sen dụ cho Phật tánh. Ra khỏi nước dụ cho tỏ ngộ. Vậy Phật tánh khi chưa tỏ ngộ va sau khi tỏ ngộ có gì khác nhau không?
Vân Môn nói : “ Từ xưa tới nay chỉ là một đoạn sự, không phải - không quấy, không được- không mất , không sanh cùng chưa sanh"
TẮC 21
TRÍ MÔN: HOA SEN, LÁ SEN
LỜI DẪN
Dựng pháp tràng, lập tông chỉ, trên gấm thêm hoa. Lột dây dàm, tháo yên cương là thờI tiết thái bình Hoặc là biện được câu cách ngoạI, nêu một rõ ba, bằng chưa được như thế, lắng nghe phân xử.
CÔNG ÁN :
Tăng hỏI Trí Môn:
- Khi hoa sen chưa ra khỏI nược thì thế nào?
Trí Môn đáp :
- Hoa sen.
Tăng hỏI :
- Sau khi ra khỏI nước thì thế nào?
Trí Môn đáp :
- Lá sen.
GIẢI THÍCH :
Trí Môn nếu là ứng cơ tiếp vật , còn xa đôi phần. Nếu là cắt đứt các dòng thì ngàn dặm, muôn dặm. Hãy nói hoa sen ra khỏI nước cùng chưa ra hỏI nước là một, là hai ? Nếu thế ấy thấy được, hứa ông có chỗ vào. Tuy nhiên như thế, nếu nói là một thì lẫn lộn Phật tánh, lộn xộn chân như . Nếu nói là hai thì tâm - cảnh chưa quên, rơi vào đường tri giảI, chạy mãi biết bao giờ dừng? Thử nói ý cổ nhân thế nào? Kỳ thật không có nhiều việc.( Ra khỏi nước cùng chưa ra khỏi nước thì nó vẫn vậy)
Đầu Tử nói “ Ông chỉ chớ kẹt danh số, ngôn cú , nếu rõ các việc thì tự nhiên chẳng kẹt, tức không có nhiều vị thứ chẳng đồng. Ông nhiếp tất cả pháp, tất cả pháp nhiếp ông chẳng được. Vốn không được – mất, mộng huyễn danh mục nhiều như thế, không nên gắng gượng vì nó an lập danh tự , dối gạt các ông được chăng? Vì các ông hỏi nên có nói nếu các ông chẳng hỏi, bảo tôi nhằm các ông nói cái gì? Chính được tất cả việc đều do các ông đem được đến, trọn chẳng can gì việc của ta. “
Cổ nhân nói “ Muốn biết nghĩa Phật tánh phải xem thời tiết nhân duyên “.
Vân Môn nhắc việc tăng hỏi Linh Vân “ Khi Phật chưa ra đời thì thế nào? Linh Vân dựng đứng cây phất tử. Tăng hỏi : Sau khi Phật ra đời thì thế nào? Linh Vân cũng dựng cây phất tử. Vân Môn nói “ Đầu trước đánh được, đầu sau đánh chẳng được.” Lại nói : Chẳng nói ra đời cùng chẳng ra đời. Nếu ông tìm lời, theo câu trọn không có liên quan gì. Nếu ông trong lời thấu được lời, trong ý thấu được ý, trong cơ thấu được cơ, tự tại buông bỏ khiến được thảnh thơi, mới thấy chỗ đáp thoại của Trí Môn.
Những câu như “ Khi Phật chưa ra đời thì thế nào?” , “ Khi Ngưu Đầu chưa gặp Tứ Tổ thì như thế nào?” , “ Khi cha mẹ chưa sanh thì thế nào?”. Vân Môn nói : “ Từ xưa tới nay chỉ là một đoạn sự, không phải - không quấy, không được- không mất , không sanh cùng chưa sanh. Cổ nhân đến trong ấy tung một đường, có ra có vào. Nếu là người chưa liễu thì nương cây - gá cỏ, sờ rào - mò vách. Lúc đó hoặc là dạy y buông sạch đi, hoặc là đánh cho y chạy vào rừng rậm mênh mang. Nếu là người suốt mười hai giờ (24 giờ) chẳng gá nương một vật, tuy chẳng gá nương một vật, mà bày một cơ, một cảnh làm sao mò tìm?”.
Ông tăng này hỏi : Khi hoa sen chưa ra khỏi nước thì thế nào?
Trí Môn đáp : Hoa Sen . Lời đáp đó chỉ để ngăn hỏi. Quả là một câu đáp kỳ đặc. Các nơi thường gọi là lời điên đảo. Nham Đầu nói " Quí ở chỗ trước khi mở miệng vẫn còn so sánh đôi phần. Cổ nhân chỗ bày cơ đã là ló đuôi rồi. Hiện nay học giả chẳng hiểu ý cổ nhân , chỉ cần lý luận. Đã ra khỏi nước cùng chưa ra khỏi nước có dính dáng chút nào?"
Có người hỏi Giáp Sơn " Khi hoa sen chưa ra khỏi nước thì thế nào?"
Giáp Sơn đáp " Cột cái, lồng đèn".
Hãy nói cùng hoa sen là đồng, là khác?
Tăng hỏi " Sau khi ra khỏi nước thì thế nào"
Đáp " Đầu gậy khêu nhật nguyệt, dưới chân sình rất sâu".
Ông thử nói phải hay chẳng phải. Chớ theo một chuẩn mực cố định nào.
Tuyết Đậu tụng
TỤNG
Liên hoa, hà diệp báo quân tri
Xuất thủy hà như vị xuất thì
Giang Bắc, Giang Nam vấn Vương Lão
Nhất hồ nghi liễu nhất hồ nghi.
NGHĨA
Hoa sen, lá sen bảo anh biết
Xuất thủy chẳng như chửa xuất thì
Giang Bắc, Giang Nam hỏi Vương Lão
Hồ nghi này để giải một hồ nghi.
Người học hiện nay chỉ nhằm trên ngôn cú. Ông hãy nói khi chưa ra khỏi nước là thời tiết gì? Khi ra khỏi nước là thời tiết gì? Nếu ông thấu được thì thân thấy Trí Môn. Nếu chưa thấu thì đến Giang Nam, Giang Bắc tìm các bậc tôn túc mà hỏi.
Hoa sen dụ cho Phật tánh. Ra khỏi nước dụ cho tỏ ngộ. Vậy Phật tánh khi chưa tỏ ngộ va sau khi tỏ ngộ có gì khác nhau không?
Vân Môn nói : “ Từ xưa tới nay chỉ là một đoạn sự, không phải - không quấy, không được- không mất , không sanh cùng chưa sanh"