- Tham gia
- 10/7/16
- Bài viết
- 679
- Điểm tương tác
- 414
- Điểm
- 63
Làm lại từ đầu, để khỏi "tránh né đề tài", hề hề.
1. Mình nói: Cái gì vô thường gọi là khổ.
Bạn cho rằng: khổ không phải là cái gì vô thường.
Mà Khổ là "trạng thái phiền não của con người" sinh ra do "gặp phải những vấn đề mình chán ghét mà không giải quyết được". Tức là cái được sinh ra. Phàm có sinh ắt có diệt, tức thay đổi ?
Trong khi cả hai cùng thống nhất hiểu "vô thường" là: thay đổi, chịu sự biến hoại.
Vậy mà bạn vẫn cho rằng: "Cái gì vô thường gọi là khổ" là không đúng, bởi vì theo bạn Khổ là cái gì ( như trạng thái phiền não, cảm giác bị bò đá, cảm giác bị kiến cắn...[tức là Thọ]) và nó đâu có vô thường ?!
Mình tối kiến, xin bạn xoáy sâu thêm vào chủ đề này !
Ủa, tôi tưởng bạn đã hiểu ra chỗ sai của mình rồi chứ. Giờ tôi nói lại nhé:
Cái gì vô thường gọi là khổ
Ví dụ bạn bị bồ bỏ làm cho bạn đau khổ. Sự đau khổ này có vô thường hay không? Có, do vô thường, tức là do nó sẽ thay đổi, mất đi nên chính vì nó vô thường nên bạn mới hết khổ.
Như vậy thì thấy rõ rằng câu nói 'Cái gì vô thường gọi là khổ' của bạn là sai!
Còn tôi nói 'khổ khác với vô thường' chứ không hề nói 'khổ thì không vô thường', bạn không nên chơi trò áp chữ vào mồm tôi như vậy chứ
2. Mình nói rằng: Cái gì vô thường gọi là vô ngã.
Bạn cho rằng: Vô ngã là không có bản ngã. Vô ngã không phải là cái gì vô thường.
Và "không có bản ngã" chẳng phải là cái gì vô thường, khác với cái gì vô thường. Nghĩa là "không có bản ngã" là thường còn, chẳng phải vô thường.
Giống như "không có Thượng đế", "không có ông Kẹ". Tức "bản ngã" này là sản phẩm của "trí tưởng tượng" của con người [Tưởng], như Thượng đế, ông Kẹ...; và "không có bản ngã" chính là quan niệm của con người ! [Thức]
Vậy thì cái gì tạo ra trí tưởng tượng đó ? Và quan niệm này có sinh ra, rồi diệt đi không hay là bất diệt ? Quan niệm này xuất hiện là vì nghe về Thượng đế, ông Kẹ rồi tìm kiếm chẳng thấy, nên sinh ra quan niệm này hay là vừa mới ra đời đã có quan niệm này trong đầu sẵn rồi ? Bạn có thể phát sinh quan niệm này nếu lìa thân [Sắc] bạn được không ?
Lại giống như phần trên, thì ra bạn hiểu sai như thế này:
1. Vạn vật đều có tính chất vô thường.
2. Vạn vật gọi là (tức là) vô thường.
Hai câu này khác nhau, câu 1 đúng còn câu 2 sai. Do bạn nói theo 2. nên tôi mới chỉ cho bạn thấy nói vậy là sai. Bạn lại tìm cách bào chữa câu 2. bằng cách chứng minh theo câu 1.
Ví dụ cho bạn nhìn ra vấn đề nhé:
_ Cái cây đang nở hoa.
Tất nhiên ai cũng biết hoa 'sớm nở tối tàn' nhưng không vì vậy mà cho rằng 'hoa gọi là vô thường' cả. Tại sao? Tại vì 'hoa' thì khác với 'vô thường' nên phải nói cho đúng là 'hoa có tính vô thường'.
Ví dụ tiếp: Anh A hay đổi ý. Nói vậy nghĩa là 'đổi ý' là tính cách của anh A. Chẳng ai lại nói 'anh A tức là đổi ý' cả, vì 'anh A' và đổi ý' là hai thứ khác nhau.
Cũng vậy, nói 'khổ có tính vô thường' thì đúng, còn nói ' khổ tức là vô thường' thì sai, vì 'khổ' và 'vô thường' là hai thứ khác nhau.
Giải thích rõ vậy mà bạn vẫn không hiểu thì mình xin thua
Xin bạn nói rõ thêm !
Đưa thêm chút ít lý thuyết, để cho bạn khỏi "bối rối":
Căn (mắt, tai,...) tiếp xúc Trần ( hình ảnh, lời nói...), phát sinh ra Thức (tức là quan niệm như: không có ông kẹ, không có bản ngã, không có thượng đế...)
Tai bạn nghe người khác nói "Có ông kẹ", "Có thượng đế", "Có bản ngã"... rồi tìm kiếm không thấy ông Kẹ, Thượng đế, bản ngã.. bèn phát sinh ra quan niệm "không có bản ngã".
Bạn cho rằng quan niệm "không có bản ngã" là thường còn ?! Hề hề.
Trong khi không có tai nghe, không có tiếng nói, không có sự tìm kiếm thì làm sao sinh ra được quan niệm "không có bản ngã" ấy. Tức là nếu lìa thân ngũ uẩn thì danh từ "bản ngã" còn chẳng biết tới, nói gì tới "không có bản ngã" !
Ps: Ở đây không phải luận bàn để lấy hơn thua, mà để xây dựng nên một khái niệm căn bản, phổ quát, "tương đối đúng đắn" về mặt nhận thức, lý thuyết; cho những bạn ham thích tìm hiểu Phật giáo mà thôi !
[/SIZE]
Phần này thì bạn lạc đề rồi, tốt hơn là bạn dùng để chứng minh cho lý duyên khởi 'cái này có là do cái kia có'. Nó chẳng ăn nhập gì với vấn đề chúng ta đang bàn luận