TH xin tham gia một chút, có gì thiếu xót xin chỉ bảo cho!
BRAHMAN (ĐẠI NGÃ) theo quan điểm tôn thờ của đạo Bà La Môn thì là cái ngã có chủ thể ( có huyền năng theo suy nghĩ của họ). Đại Ngã đó sinh ra các thứ hiện hữu trên thế gian ( đến cả sinh ra con người theo giai cấp phân biệt đang tồn tại ). Quan niệm này cũng không khác mấy quan điểm của giáo lý Công giáo!.
Nên Đại Ngã này không thể được hiểu là NGÃ trong THƯỜNG, LẠC , NGÃ, TỊNH mà Đức Phật "buộc" phải dùng từ diễn đạt trong khi nói đến.
Đức Phật vì tình thường mà cố gắng dùng từ thế gian để diễn tả cái xuất thế gian cho chúng ta hiểu mà tin nhận.
Ngày xưa có rất nhiều vị tu học muốn hỏi Đức Phật ý này một cách rõ ràng để tin nhận và hiểu. Đức Phật cũng vì lòng từ bi mà diễn đạt và chấp nhận danh từ thế gian để diễn đạt ý nghĩa của nó.
Các vị nghe hiểu, tin nhận nhưng không rốt ráo " sống " trong cái THƯỜNG LẠC NGÃ TỊNH mà Đức Phật đã cố tình diễn đạt. Chỉ có những vị đã thực chứng đắc rốt ráo mới hiểu đúng ý nghĩa của nó. Chứ sự " tin nhận " và " cảm thấy " của chúng ta và các chư vị chưa rốt ráo ngày ấy thì có khác gì nhau, chỉ là sâu cạn khác nhau thôi.
Đức Phật vì sợ chúng ta chấp vào cái KHÔNG như ngoại đạo nên nói bốn chữ THƯỜNG LẠC NGÃ TỊNH.
Chứ kỳ thật ta đang tin vào cái bóng mà Đức Phật đã cố tình thương xót diễn giải bằng danh từ thế gian để chúng ta theo đó sẽ nhận thấy "hình" của nó.
Có vị hỏi Đức Phật - " Bạch Thế Tôn, Niết Bàn ( có thể hiểu là danh từ khác để mô tả THƯỜNG LẠC NGÃ TỊNH ) là gi?"
Đức Phật đã dạy rằng " - Như củi hết lửa tắt, đừng hỏi đi về đâu!".
Chúng ta thấy củi hết thì lửa tắt. Nhưng lửa có mất thật đâu! ( .... )
Các bạn đừng quá nghiêng về luận sâu, càng giải chúng ta càng chỉ cố làm thỏa mãn cái tri kiến tò mò của chúng ta. Biến chúng ta thành kẻ học hiểu nhiều nhưng sự " trở về" của chúng ta chưa đạt được bao nhiêu.
Con đường rất đầy đủ để bước đi. Nhưng vì chúng ta còn đang trên đường đi về, chưa đến đích nên chưa thấy được " đích đến " nó như thế nào. Nên càng tô vẽ và diễn tả theo cách của mình nghĩ.
Cứ bước chân thong thả mà về, nó "hình dáng, tồn tại" thế nào đừng nghĩ đến nó. Vì chưa "thấy" thì vẽ như thế nào cũng không phải là nó. Dù người chưa "thấy" muốn vẽ thế nào cũng được, " hình dáng" của nó cũng không vì đó mà "thay đổi" hay "biến dạng" do bị ' mô tả".
Cứ thong thả bước chân nhẹ nhàng theo những chỉ bảo của Từ Phụ thì sẽ về đến đích thôi. Khi ấy thì mới biết " THƯỜNG LẠC NGÃ TỊNH CỦA NIẾT BÀN " nó ra làm sao. Thấy rồi thì còn nhọc lòng tưởng tượng và hỏi nữa để làm gì!
Đức Phật đã vì lòng từ bi, cố gắng gói gém thật nhiều loại lương khô, nước uống khác nhau để cho ta ăn khi đi đường ( sợ ta ngán nếu chỉ cho ăn có một thứ, sợ cho người ăn được và người không ăn được nếu chỉ có một thứ lương khô !). Con đường thì cũng đã được người thương cho chỉ bảo rõ ràng ( nếu đi hướng này thì đi thế nào, nếu đi hướng kia thì đi thế nào). Tất cả đã có đủ hết, được Đức Phật bằng mọi phương tiện chỉ bảo. Ta cứ đi theo sự chỉ bảo đó rồi sẽ về đến "nhà".
Đến đi thì sẽ không còn tò mò nữa! Vì đã tự thấy thì nhọc công đi hỏi nữa mà làm gì. Cũng chỉ là những tranh vẽ do "tưởng' mà ra.
Tôi biết rằng do chúng ta là những đứa con đều đang học ( hữu học ) ( đang sử dụng các loại lương thực và bản đồ của Cha mình để về nhà ). Đôi khi có những thắc mắc, nghi vấn ( sự nghi ngại ) nên sẽ hỏi cùng nhau chia sẽ. Nhưng sẽ không có ai có thể hiểu một cách rốt ráo và chân thật để trả lời đến tận cùng của nó. Vì hiện nay chúng ta đều đang trên đường mà đúng không? !. Nhiều khi chúng ta phải tự tu học và chứng nghiệm lấy trên mỗi bước đi của mình. Sự chia sẽ cũng là sự hiểu trên sự chỉ dạy nghe trước về nó. Con đường tuy khó nhưng đích về thì rõ ràng. Đừng làm khó bản thân mình nhiều quá. Khi nào chúng ta bí lối, hay lạc mất hướng về thì chúng ta sẽ hỏi thăm nhau và dìu nhau đi tiếp.
Dù sao, đôi chân là của bạn, chính bạn phải bước đi thì nó mới di chuyển được, dù hỏi thăm bao nhiêu về nó mà vẫn không bước đi thì "đích" kia vẫn chỉ là "đích" ở đâu đó trong tưởng tượng mà thôi.
Tham khảo sự hiểu của nhau xong thì xếp lại làm hành trang, đôi chân phải bước trong trí tuệ giác ngộ thì sẽ cảm nhận sự lợi lạc của nó mang lại trong mỗi bước về. Mình hỏi bao nhiêu về nó đi nữa mà chân không bước thì ngôi nhà kia mãi mãi vẫn xa vời trong mong ước mà thôi.
Hãy bắt đầu và tiếp tục bằng những bước chân mạnh khỏe rỏ ràng từ buổi đầu, bây giờ và về sau đúng hướng, về nhà chỉ là vấn đề phải đến thôi !.
Phật đã từng dạy" - Này người trúng mũi tên độc kia. Ông hãy rút mũi tên độc ra, uống thuốc trị độc ngay. Khi lành bệnh rồi thì ông sẽ biết được ai bắn mũi tên đó, độc đó là độc gì?. Nếu ông cứ khư khư bảo là hãy cho ông biết trước những điều đó ông mới uống thuốc trị độc, thì ông sẽ chết trước khi ông biết được những điều đó."
Cảm ơn các bạn đã đọc vì TH lỡ viết hơi bị nhiều. Xin lỗi vì tội nhiều chuyện này!
Cầu sự gia hộ của chư Phật mười phương đến với tất cả chúng sanh!