ha ha ha ... kính bạn VN một ly trà:
trắng ở đây .. đen ở đây --> CHÂN LÝ phải là CỤ THỂ cũng phải là --> Ở ĐÂY
Sư họ Chu, quê ở Kiến Nam, Giản Châu, xuất gia lúc 20 tuổi. Sư thông Luật tạng và các bộ kinh, luận. Vì thường giảng Kim cương bát-nhã-ba-la-mật-đa kinh nên thời nhân gọi sư là Chu Kim Cương. Nghe Nam phương Thiền tông thịnh hành sư bất bình nói:
"Kẻ xuất gia muôn kiếp học uy nghi của Phật, vạn kiếp học tế hạnh của Phật. Những kẻ ma ở phương Nam dám nói ‘Trực chỉ nhân tâm, kiến tính thành Phật.’ Ta phải ruồng tận hang ổ của chúng, diệt hết đống ma quái để đền ân Phật."
Sư bèn khăn gói lên đường, mang theo bộ Thanh Long sớ sao tới Lễ Châu. Trên đường, sư gặp một người đàn bà bán bánh rán, bảo bà lấy ít bánh ăn điểm tâm. Bà chỉ gánh của sư hỏi:
"Gói này là gì."
Sư trả lời: "Thanh Long sớ sao."
Bà nói: "Tôi có một câu hỏi, nếu thầy đáp được, tôi xin cúng dường bánh điểm tâm. Bằng đáp không được, mời thầy đi nơi khác."
Sư ưng ý, bà liền hỏi: "Trong kinh Kim cương có nói ‘Tâm quá khứ bất khả đắc, tâm vị lai bất khả đắc, tâm hiện tại bất khả đắc.’ Vậy Thầy muốn điểm tâm nào?"
Sư lặng thinh, không đáp được. Người đàn bà liền chỉ sư đến tham vấn Thiền sư Long Đàm Sùng Tín. Vừa tới cửa Long Đàm, sư liền nói:
"Nghe danh Long Đàm đã lâu, nay đến đây, đầm (đàm 潭) cũng chẳng thấy, rồng (long 龍) cũng chẳng hiện."
Long Đàm bước ra, nói: "Ngươi đã tới Long Đàm rồi."
Sư không đáp được, liền dừng lại đây. Một đêm, sư đứng hầu. Long Đàm bảo:
"Đêm khuya sao chẳng xuống?"
Sư kính chào bước ra, lại trở vào thưa: "Bên ngoài tối đen." Long Đàm thắp đèn đưa Sư. Sư toan tiếp lấy, Long Đàm liền thổi tắt. Sư bỗng nhiên đại ngộ, tất cả kiến chấp đều tan vỡ, quỳ xuống lễ bái. Long Đàm hỏi:
"Ngươi thấy gì?"
Sư thưa: "Từ nay về sau chẳng còn nghi lời nói chư Hoà thượng trong thiên hạ." - Đức Sơn Tuyên Giám
Kinh của Tổ Đức Sơn ...
- lúc đầu cất ở Thanh Long Sớ Sao ...
- cất ở sự Nghĩ Nhớ mà CÓ TƯ ...
- cất ở trong thọ trong tưởng ...
--> mà hỏng cất ở trong --> CHƠN TÂM --> là "BẤT CHỢT TỐI OM HẾT thì NGÀI PHẢI LÀM SAO" ?.....
cho nên ... lần đầu tiên gặp bà LÃO BÁN BÁNH .... TAM THẾ đều bất khả đắc ... thì tất cả HƯ HẾT TRƠN ... TỔ ĐỨC SƠN lúc đó cũng hỏng biết trả lời ...
rùi tới Long Đàm .... nói chẳng có Long Đàm .. lại cụ thể là đã gặp Long Đàm [smile] --> nên Tổ Đức Sơn lại "HƯ HẾT TRƠN" ... cũng hỏng biết trả lời ...
HÀNH CƯỚC [smile]
Đến Quy Sơn Linh Hựu, sư vào pháp đường từ phía Tây đi qua phía Đông, lại từ Đông sang Tây, hỏi:
"Có chăng?
Có chăng?"
Quy Sơn ngồi lặng im không ngó tới.
Sư nói: "Không, không". [tức là KHÔNG CÓ ... smile]
Liền đi thẳng ra cửa tự nói: "Tuy nhiên như thế cũng chẳng đặng thô xuất." Sư bèn đầy đủ uy nghi đi trở vào. Vừa bước qua cửa, sư đưa toạ cụ lên gọi:
"Hoà thượng!"
Quy Sơn toan nắm Phất tử, Sư liền hét, phủi áo ra đi.
Quy Sơn sau nói: "Gã ấy về sau lên tận ngọn núi cao, cất am cỏ ở, để rồi quở Phật mắng Tổ."
có thể .. và chắc chắn là có lẽ NÓI LÀ KHÔNG CÓ ... KHÔNG CÓ .... chắc chắn phải là HUYỄN RỒI [smile]
--> cho nên KINH của TÂY TẠNG ĐỐN NGỘ mà cất hỏng đúng chỗ ... thì cũng phải là ... còn thiếu nhiều CỤ THỂ lắm [smile]
ờ mà đúng không ?
:lol: :lol: