1. Mở đầu
Toàn bộ giáo lí và quá trình thuyết giảng của Đức Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật được VNBN tóm trong một câu:
Phật Tánh là Chân Lí tối hậu, Bát Nhã là lối vào, Duyên khởi là phương tiện!
Thí dụ: như một người trúng phải mũi tên độc. Việc đầu tiên phải giúp người ấy đào thải hết chất động trong người để tâm trí được bình tĩnh; kế tiếp mới truy tìm mũi tên độc ấy từ đâu mà có để đào bỏ tận gốc hiểm họa.
2. Duyên Khởi là Phương Tiện
Đây là cấp bậc đầu tiên cần phải lĩnh hội của người muốn dấn thân vào Phật Đạo. Chúng xem như là cấp 1.
Nhưng ngặt nổi, nhiều người học Phật cứ tưởng Phật Pháp chỉ có Duyên Khởi thôi, ngoài đó ra không còn gì nữa. Và họ chỉ tin vào Kinh Điển hệ Nam Truyền, trong hệ kinh điển này đương nhiên không có bàn đến Phật tánh, vì ở đây Phật chỉ mới chỉ dạy cách làm sao đào thải ba độc tham sân si, chứ chưa chỉ dạy về nguồn gốc của mũi tên.
Họ chẳng biết rằng Phật Tánh mới là chân lý cuối cùng để truy tìm và tiêu trừ tận gốc nguồn gốc của mũi tên độc.
3. Phật Tánh là chân lí tối hậu
Đức Phật giảng nói điều đó trong hầu hết Kinh Điển Đại Thừa, không nói trong Kinh Điển về Đạo Quả Thanh Văn A LA HÁN, Duyên giác.
Điển hình như: Kinh Đại Bát Niết Bàn, Kinh Thủ Lăng Nghiêm, Kinh Giải Thâm Mật, Kinh Lăng già,.....
Và hệ Thiền Tông Tổ Sư truyền từ Ấn Độ.
Công Cụ để tham cứu liễu ngộ Phật tánh chính là Trí Bát Nhã.
4. Bát Nhã là lối vào liễu ngộ Phật Tánh
Cũng vậy: Bát nhã giống như việc "dừng lắc lư cái ly" phải giữ yên.
Sự lắc lư chính là tâm niệm dính mắt vào "nhị nguyên" hay hai thái cực hay hai mặt,....
5. Luôn thân cận thiện tri thức nói về Phật Tánh và chia sẽ cho người khác
Thiện Tri Thức bậc nhất đó chính các Đức Phật. Vì các Ngài chính là người đã thực chứng, còn mình đang là người học tập.
Kế tiếp là các vị Bồ Tát
Tiếp nữa là các bậc nghiên cứu, tu tập theo Kinh Điển Đại thừa.
Chúng ta có công cụ Bát Nhã nhưng chúng ta quên lãng việc tham cứu Phật Tánh hoặc tự mãn thì sự nghiệp thành đạo rất lâu và cũng khẳng định chúng ta chưa thật sự có trí Bát Nhã. Vì trí này không bám đời, không trụ đắc xuất đời mà chỉ hướng về Phật tánh.
Vì vậy, đời đời vẫn tham cứu Phật tánh cho đến khi thật sự giác ngộ, sống trọn với tánh Phật ấy mới thôi.
Khai xuân xin mạn phép đôi lời, trong phần hồi đáp tôi đã tạm lược bỏ các phần không quan trọng với việc phản hồi.
Thú thật tôi thực sự không muốn phản hồi bài viết này vì thấy nó quá dài và rối rắm, lại chẳng ảnh hưởng tới mình. Nhưng thiết nghĩ, khi bất kỳ ai đăng lên diễn đàn công cộng thì ít nhiều cũng có tác động tốt xấu đến người đọc.
Lỡ người nào đọc và hiểu sai về Phật pháp thì đúng là tai hại.
Với cá nhân bác VNBN, bác nên hạn chế "suy diễn" lời Phật ý Tổ. Bác có thể đăng lời của cổ đức, nhưng việc bác dùng nó làm bình phong để đưa ý kiến của bản thân vào là một điều tai hại.
Vốn dĩ, như cái thấy của tôi, bác nên suy ngẫm câu này: "Đến khi nào đắc Arahat quả thì mới tin vào tâm mình"
Thêm nữa, các bài đăng của bác nó quá dài, việc đọc đã là một trở ngại, chưa nói đến việc thẩm thấu. Và tôi đoán mò rằng, bác đang tu trên sách vở quá nhiều, bởi nếu bác tu thực chứng dù chưa ở mức cao cũng đã có tuệ tri, bởi mọi pháp tu đều phải khiến TÂM ĐỊNH trước đã.
Tâm mà định thì khi đọc kinh điển sẽ có TRẠCH PHÁP NHÃN. Và lời nói khi đó sẽ ngắn gọn, cô đọng nhưng lại đúng trọng tâm. LAN MAN chính là một biểu hiện của TÂM CÒN LĂNG XĂNG.
1. Mở đầu:
- Bác thực sự chưa có đủ thẩm quyền về tuệ giác để có thể tóm gọn giáo lý, dẫu là căn bản và cô đọng nhất của Đức Bổn Sư.
2. Duyên khởi là phương tiện:
- Bác nên thực sự đọc thêm nhiều kinh điển Nam truyền.
3. Phật tánh là chân lý tối hậu:
- Tu thành Phật thì có nhiều cách, Phật dạy nhiều phương pháp. Phật tánh đâu phải chỉ có ở mỗi Bắc tông? Bác không đọc nhiều kinh Nam tông, hoặc có thể ko hiểu hết nên nghĩ là bên kinh Nam tông không nói.
Khác nhau chỉ là một bên chỉ rõ, đào sâu, một bên là cứ tu rồi sẽ thấy.
Có gì khác đâu nhỉ? Khi ta gọi "quả chuối" ở VN, và khi qua Mỹ ta gọi nó là "banana"???
Bản chất nó nằm ngoài nhị nguyên đối đãi và danh từ gán ghép mà?
4. Bát Nhã là lối vào liễu ngộ Phật tánh
- Cái này tôi đồng quan điểm, vì đạo Phật là đạo của trí tuệ. Trí Bát Nhã chính là trí tuệ, ko có nó thì đạo Phật chỉ dừng lại ở mức như các ngoại đạo khác của Ấn hoặc như các tôn giáo hiện nay mà thôi.
- Để giải thích ý trên thì tôi ví dụ cho dễ hiểu: tu thiền chỉ dẫu đắc thiền đến Phi tưởng phi phi tưởng xứ như Phật thuở xưa cũng có giải thoát đâu? Nên phải từ cái nền tảng đó mà tu quán thì mới có đủ trí tuệ giải thoát.
- Cụ thể: như thầy Thích Thông Lạc ở Tây Ninh, vốn dĩ tu nghiêm mật đắc được thiền (có sự xác quyết của sư ông Thanh Từ và pháp chủ Thích Trí Quảng) nhưng thầy ấy lại ngộ nhận mình đắc tứ thánh quả, và gây ra xáo trộn một thời gian dài trên văn đàn Phật học. Devadatta chắc chắn đắc thiền và đắc cả thần thông thời Phật tại thế, và hiện giờ ông ấy đang ở địa ngục.
5. Luôn thân cận thiện tri thức nói về Phật tánh và chia sẻ Phật pháp
- Tôi cho rằng "nói về Phật tánh" là điều nên lược bỏ trong ý văn của bác. Hai điều còn lại thì nên phát huy tùy duyên.
Năm mới. Mong bác VNBN hoan hỉ, mượn ý bác và bản thân bác làm đối tượng để trình bày, mong sẽ giúp ích được cho người đọc khác. Mong rằng bác đừng để "vô minh dấy khởi".