Đúng vậy, đức Phật đã giác ngộ chân lý duyên khởi, mà tinh túy của nó là sự tương quan đối đãi -> lý bất nhị, là cửa ngõ để đi vào cõi Phật
Hãy dẹp bỏ câu chuyện'kinh nghiệm giác ngộ của đức Phật' thêu dệt về những cảnh giới thần thánh ma quỷ, những thần thông quảng đại giống y như Ấn Độ giáo, làm cho nhiều người bị ảo tưởng suốt 2500 năm nay. Không chỉ vậy, nhiều người còn tin là có con rồng, có Long cung, tin rằng Phật được sinh ra từ nách, mới chào đời đã biết nói biết đi, v.v...bởi vì trong kinh Phật có nói như vậy mà
Haizzz.... chỉ còn biết thở dài về họ thôi.
Tôi trích đoạn dưới đây cho mọi người thấy rõ xưa kia ngài đã thiền quán và ngộ ra điều gì nhé:
“Ta nhớ thuở trước, khi chưa thành Chánh giác, một mình ở chỗ vắng, chuyên tinh Thiền định tư duy, khởi nghĩ như sau: Pháp gì có nên già, chết có? Duyên pháp gì nên già, chết có? Ta liền chánh tư duy khởi biết như thật liên tục: Vì có sanh nên có già, chết. Duyên sanh nên có già, chết. Cũng như vậy, hữu, thủ, ái, thọ, xúc, lục nhập, danh sắc.
Pháp gì có nên danh sắc có? Ta liền chánh tư duy khởi biết như thật liên tục: Vì có thức nên có danh sắc. Duyên thức nên có danh sắc. Khi Ta tư duy đều biết ngang thức mà lui không thể vượt qua nó. Nghĩa là duyên thức có danh sắc, duyên danh sắc có lục nhập, duyên lục nhập có xúc,..., duyên hữu có sanh, duyên sanh có lão, bệnh, tử, ưu, bi, khổ, não. Như thế thuần là nguyên nhân của khổ uẩn.
Lớn thay nguyên nhân ấy! Thế là, với ta, chưa từng nghe pháp ấy mà sinh mắt, sinh trí, sinh tuệ, sinh sáng, sinh ánh sáng.
Làm thế nào không có già, chết? Cái gì diệt thời già, chết diệt? Ta liền chánh tư duy khởi biết như thật liên tục: Không sanh thời không già, chết. Sanh diệt thời già, chết diệt.
Làm thế nào có được không sanh, không hữu, không thủ, không ái, không thọ, không xúc, không lục nhập, không danh sắc, cho đến cái gì diệt thời danh sắc diệt?
Ta liền chánh tư duy khởi biết như thật liên tục: Không có thức thời không có danh sắc. Thức diệt thời danh sắc diệt.
Làm thế nào để không có thức? Cái gì diệt thời thức diệt? Ta liền chánh tư duy khởi biết như thật liên tục: Không có danh sắc thời không có thức. Danh sắc diệt thời thức diệt.
Lúc đó Ta lại tự nghĩ, cái đạo mà Ta vừa ngộ có thể đạt được, tức là, danh sắc diệt thời thức diệt, thức diệt thời danh sắc diệt. Do danh sắc diệt mà lục nhập diệt, lục nhập diệt thời xúc diệt,..., sanh diệt thời già, bệnh, chết, ưu, bi, khổ, não diệt. Như vậy là thuần diệt những khổ uẩn.
Lớn thay sự tiêu diệt ấy! Thế là, với ta, chưa từng nghe pháp ấy mà sinh mắt, sinh trí, sinh tuệ, sinh sáng, sinh ánh sáng. Điều này cũng giống như người bộ hành sau bao thuở lang thang trong cánh đồng hoang vắng rốt cuộc thấy một con đường cổ, con đường bao người trước đã đi qua. Ta bèn noi theo đó mà đi, và gặp làng mạc, cung điện, vườn tược, núi rừng, hồ sen, thành quách, và nhiều cảnh trí khác từng làm nơi an thân lập mệnh của bao người trước.”
(Tương Ưng Bộ, XII.65)
Khác với KKT, cho rằng mọi tôn giáo cả phương Đông lẫn phương Tây đều nói lên chân lý như nhau, chỉ khác là cách nói thôi. Nhưng doccoden thì cho rằng chúng cũng như con người, mỗi người hiểu mỗi khác và có người hiểu đúng có người hiểu sai. Quan điểm của dcd thì như đã từng nói, cho rằng chỉ có Lão Tử mới là người phát hiện ra chân lý này, cùng thời với Đức Phật.